Hướng Gia Quân cảm thấy sau khi mình nói ra lời này thì bầu không khí trong xe đông cứng lại.
Hạ Trầm nửa không vui nửa bất đắc dĩ nói: "Tự dưng lại ước là cậu chưa nói gì."
Cậu xấu hổ cười gượng hai tiếng, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đường phố quá yên tĩnh, mang đến cảm giác chẳng tốt lành.
Vừa nãy cậu quan sát thấy hành động của hai xác sống kia rất chậm chạp, cho dù có tiếng động cơ xe cũng không hề đuổi theo. Tính công kích của xác sống ở hai thành phố có sự khác biệt không thể là vì phong tục tập quán được, chắc chắn là còn nguyên nhân khác.
Có quá ít ví dụ, cậu chưa thể nghĩ ra bất cứ manh mối nào.
Bọn họ quẹo vào một con đường một chiều tương đối hẹp, hai bên đường là mấy tòa nhà tập thể, tầng một được dùng làm cửa hàng còn từ tầng hai trở lên là nhà ở kiểu cũ. Vỉa hè trồng nhiều cây cao lớn, cành lá xum xuê tạo thành bóng râm che đi ánh mặt trời.
Trên đường có rất ít xe đỗ nên Hạ Trầm tăng tốc.
"Anh nói xem," Hướng Gia Quân nghĩ ngợi, "liệu quần thể xác sống này còn tiếp tục tiến hóa không?"
Hạ Trầm nghĩ tới những loại xác sống mà anh đã gặp phải dọc đường, chầm chậm nói: "Chắc là có. Buổi sáng hôm đó có một sinh viên thậm chí còn tới văn phòng tôi trước khi biến đổi nữa, nhưng Lưu Diệu đã kể với tôi là mẹ của Hạ Thư Nhã sau khi nhiễm bệnh thì mất trí rất nhanh, không đến nửa tiếng đã hoàn toàn biến đổi."
"Thời gian biến đổi ngắn lại." Hướng Gia Quân kết luận, nhìn thầy Hạ chăm chú, "Có lẽ là chuyện tốt. Thời kỳ ủ bệnh ngắn đi thì chúng ta càng dễ phát hiện ra người nào đã bị nhiễm."
"Cậu nói cũng có..."
Hạ Trầm bỗng dưng im bặt.
Một tiếng va chạm trầm đục vang lên từ đầu xe, ô tô đột nhiên phanh gấp lại. Cả người Hướng Gia Quân lao về trước, may mà được dây an toàn kéo trở về. Lưng cậu vừa đụng vào ghế dựa thì đã nghe thấy Hạ Trầm nhỏ giọng nói: "Hình như là tông phải xác sống."
Vừa rồi Hướng Gia Quân vẫn luôn nhìn Hạ Trầm nên không chú ý tới phía trước, nhưng cậu cũng không nghe thấy tiếng gào rú đặc trưng của xác sống mà, sao tự dưng lại có con nào chạy ra đây?
Hạ Trầm xoay vô lăng lùi xe lại, Hướng Gia Quân nghển cổ nhìn về phía đầu xe, bóng người trên mặt đất hiện ra trước mắt cậu.
Là một đứa trẻ.
Tầm khoảng bảy tám tuổi, tóc buộc đuôi ngựa, trên người mặc váy trắng đáng yêu.
Mặt đất có một vũng máu lớn nhưng đứa bé kia vẫn nhúc nhích, giãy giụa một lát rồi bò dậy. Gương mặt cô bé vô cảm, đôi mắt cũng không có tiêu cự. Một cánh tay của bé bị dính chặt vào đất, lúc đứng dậy bắp tay giật mạnh khỏi cẳng tay, chút da thịt còn lại nối liền hai bộ phận hoàn toàn bị đứt lìa.
Sau khi Hạ Trầm lùi xe lại thì vòng qua người đứa bé đi tiếp.
Hướng Gia Quân nhìn mà lòng khó chịu, tầm mắt không nhịn được mà vẫn đặt trên người cô bé. Bỗng nhiên cậu như phát hiện ra điều gì, vỗ vỗ lên tay thầy Hạ: "Trên cổ con bé không có đốm đỏ!"
Nhìn qua thì trông đứa bé giống hệt những xác sống khác nhưng trên cổ lại không có đốm đỏ, hơn nữa lúc nhìn thấy hai người thì cũng chỉ nhe răng mà không có thêm hành động nào khác, cứ như không quá muốn tấn công bọn họ.
"Xác sống ở đây có vấn đề." Hạ Trầm nói câu này rồi tranh thủ liếc nhìn đứa bé gái một cái, chân vẫn không quên tăng tốc đi vượt qua.
Bọn họ đi tiếp đến giao lộ phía trước, có thứ gì đó thình lình xuất hiện trong tầm nhìn, vọt tới từ bốn phương tám hướng. Đường phố vừa rồi còn không một bóng người lúc này lại xuất hiện từng nhóm từng nhóm xác sống, lững thững đi ra từ bên trong những tòa nhà xung quanh.
Ô tô của họ biến thành vật còn sống duy nhất trong mắt chúng.
Hướng Gia Quân vội vã quay đầu nhìn sau xe, tình hình cũng giống vậy. Có ít nhất hai mươi xác sống mới xuất hiện trên con phố này.
Hóa ra lúc trước đường phố vắng tanh vì xác sống đều lánh ở bên trong khu nhà.
Cậu nghe thấy Hạ Trầm tức giận lên tiếng: "Nhất định là tiếng va chạm vừa rồi đã thu hút chúng nó. Ngồi vững, chúng ta phải phóng ra."
Lũ xác sống giống như đang dậy sớm tập thể dục buổi sáng, chỉ mới lũ lượt đi ra rồi quan sát xung quanh chứ không lập tức tấn công ngay. Thế nhưng tình hình đã rất bất ổn rồi, thậm chí Hướng Gia Quân còn có thể đoán được thảm trạng của con phố này sau nửa phút nữa... Hoặc không chỉ mỗi con phố này.
Cậu xoay người ngồi vững, kiểm tra dây an toàn rồi cầm chắc búa leo núi trong tay: "Thầy Hạ, tôi tin tưởng tay lái của anh."
Hạ Trầm đột ngột giẫm chân ga, toàn bộ thế giới bắt đầu nhanh chóng lùi về sau trong mắt Hướng Gia Quân.
Tiếng động cơ ầm ầm vang lên, giữa hỗn loạn cậu nhìn thấy ánh mắt của xác sống thông qua kính chiếu hậu.
Chúng đã xác định được thức ăn.
Tất cả xác sống gần đó đều nhào đến chỗ họ, không hề mơ màng đờ đẫn như đứa trẻ vừa nãy, con nào con nấy đều vô cùng hung hãn giống như muốn ăn sạch cả xương cốt của họ.
Xe lao nhanh kinh hoàng, Hướng Gia Quân dán sát lưng ghế, toàn bộ cơ thể đảo điên theo hướng lách trái phải của ô tô.
"Thầy Hạ, tốt nhất là anh hãy có cách để cắt đuôi chúng đi..." Cậu liếc sang đối phương, Hạ Trầm vẫn cực kỳ bình tĩnh, "nếu không thì sợ rằng chúng ta sẽ gọi toàn bộ xác sống trong thành phố B đến đây mất."
Cậu vừa dứt lời thì mui xe và cửa kính phía sau đồng thời vang lên tiếng va đập.
Xác sống phía trước bị Hạ Trầm đâm bay, còn con bám ở ngoài cửa ghế sau bắt đầu dùng đầu đập lên kính thủy tinh.
Hướng Gia Quân không kịp bàn bạc với Hạ Trầm mà đã tháo dây an toàn ra, vừa liên mồm kêu "Đừng có rẽ đừng có rẽ." vừa vội vàng bò xuống hàng ghế sau.
Xác sống vẫn đang đập đầu lên cửa kính, bên trên đã xuất hiện vết rạn. Cậu đang nghĩ mình nên chủ động đập vỡ tấm kính rồi đẩy con quái vật này xuống hay là chờ nó tự đập vỡ xông tới.
Trong mấy giây cậu do dự thì một tiếng đập mạnh trầm đục đã vang lên, kèm với nó là một vết nứt dài, tấm kính thủy tinh mau chóng vỡ nát. Hướng Gia Quân lập tức vung búa leo núi lên đập thật mạnh vào đầu xác sống.
Cậu giơ tay che đi vụn thủy tinh bắn tới nhưng vẫn cảm thấy giữa trán đau xót, trên tay trái cũng truyền đến cảm giác âm ấm dính nhớp.
Lúc buông tay thì xác sống đã bị cậu đập cho vỡ đầu, trượt ra ngoài rơi xuống mặt đất. Lòng cậu giật nảy, miệng vết thương trên trán sẽ không bị dính máu xác sống vừa mới vẩy ra chứ?
Xe vẫn đang húc bay hết con này đến con khác lao tới, tiếng động vang vọng trên đường phố. Cậu thấy đằng sau vẫn còn một đám đuổi theo không bỏ thì vội vàng quay đầu hét: "Hạ Trầm! Có mũ không?"
Hiếm lắm cậu mới gọi đầy đủ tên thầy Hạ, Hạ Trầm hơi giật mình rồi lập tức duỗi tay ném balo leo núi của mình ra ghế sau. Hướng Gia Quân nhanh tay mở ra rồi điên cuồng tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy một cái mũ lưỡi trai, nhanh chóng đội lên đầu.
Sau khi đẩy ra một con xác sống định chui vào thì cậu nghe thấy giọng nói của thầy Hạ vang lên, nghe càng nghiêm túc hơn ngày thường: "Có bị nhiễm không?"
"Không biết."
Cậu lao đến cửa xe bên kia, đập nốt tấm kính đã gần vỡ rồi quyết đoán đập nát luôn đầu của xác sống. Tay cậu bám lấy lưng ghế, giơ chân đạp nó rớt xuống khỏi cửa xe.
Rốt cuộc cũng rảnh rỗi một chút, cậu nhìn Hạ Trầm qua kính chiếu hậu: "Nếu nhiễm bệnh thì tôi sẽ nhảy xuống trước khi bị biến đổi."
Hạ Trầm trong gương ngẩng đầu nhìn thẳng cậu.
Một giây sau anh đã rời mắt đi, lái xe ra khỏi con đường một chiều này rồi phi nhanh ra đường lớn. Xác sống phía sau vẫn còn đang đuổi theo, đằng trước lại có thêm một đám mới chạy ra vì bị âm thanh thu hút.
Hướng Gia Quân không biết vết thương của mình có bị dính máu không, cũng không biết bị dính rồi thì có biến đổi không. Chuyện cậu có thể làm bây giờ chỉ là cố gắng giúp bản thân và Hạ Trầm thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm bị xác sống bao vây.
Hạ Trầm tránh né đám xác sống lao đến như sóng triều, chiếc xe được anh tăng tốc đến cực hạn. Có xác sống vọt tới nằm bò trên mui xe bị anh đâm mạnh vào cột đèn, sau khi chịu nghiền ép thì trượt tay rồi giãy giụa rơi xuống.
Hướng Gia Quân bám lấy lưng ghế nỗ lực ổn định cơ thể mình. Gió tràn vào qua ô cửa kính vỡ, gần như thổi tan lời nói của Hạ Trầm nhưng Hướng Gia Quân vẫn nghe thấy anh.
"Tên tôi là gì?" Hạ Trầm hỏi cậu với giọng điệu đè nén.
Cậu ngẩn người, nhất thời không trả lời. Vết thương trên trán giật lên đau nhói nhắc nhở cậu tình cảnh hai người đang trải qua lúc này.
"Nói!"
Cậu giật mình bởi tiếng hét tức giận và gấp gáp, trả lời theo bản năng: "Hạ Trầm, anh tên là Hạ Trầm."
"Được." Hạ Trầm hỏi tiếp, "Chúng ta gặp nhau bao lâu rồi?"
Hướng Gia Quân dần dần hiểu ra thầy Hạ muốn làm gì, đáp nhanh: "Ngày thứ ba."
"Câu đầu tiên mà tôi nói với cậu là gì?"
Tiếng gào rú của xác sống quanh quẩn khắp bốn phương tám hướng nhưng Hướng Gia Quân vẫn cuốn theo giọng nói của Hạ Trầm, trong đầu hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Cậu không rảnh để ý đến đau đớn trên trán, nhìn vào kính chiếu hậu đối diện với ánh mắt Hạ Trầm, lẩm bẩm đáp: "Cứu tôi với... Câu anh nói chính là cứu tôi với."
Dường như Hạ Trầm vừa thở phào nhẹ nhõm, nói với cậu một câu cuối cùng: "Bắt đầu đếm ngược từ 100."
Hướng Gia Quân làm theo lời anh nói, lặng lẽ đếm trong đầu. Cho dù cảm thấy máu tươi trên trán đã chảy xuống khóe mắt thì cậu vẫn không thèm để ý, chỉ vừa tập trung đếm số vừa giải quyết xác sống định chui vào.
96, 95, 94,...
Máu đen tanh hôi lại vẩy lên người cậu, cánh tay cũng tê dại, thế nhưng cậu vẫn cố hết sức để giữ mình tỉnh táo.
70, 69, 68,...
Xác sống lao đến càng ngày càng ít, dù sao tốc độ của chúng cũng không thể thắng được ô tô, dần dần bị bỏ lại phía sau.
Dường như Hướng Gia Quân vẫn còn chìm trong mơ, đầu vẫn không ngừng đếm, hai mắt nhìn chằm chằm con đường phía sau xe, vẫn đề cao cảnh giác.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có một bàn tay chạm lên đỉnh đầu cậu.
Cậu giật mình ngẩng lên thì mới nhận ra là xe đã dừng lại. Hạ Trầm thò người xuống ghế sau rồi nhẹ nhàng gỡ mũ lưỡi trai xuống, hỏi: "Đếm đến bao nhiêu rồi?"
Hướng Gia Quân mê mang chớp chớp mắt, nhìn nhìn quang cảnh yên tĩnh xung quanh thêm lần nữa rồi mới trả lời anh: "32."
"Không sao đâu." Hạ Trầm kiểm tra vết thương trên trán cậu, "Máu xác sống có màu đỏ sậm, chỗ này chỉ có máu của cậu thôi, không bị nhiễm gì hết."
Hướng Gia Quân lấy lại tinh thần, ngoại trừ đau đớn ở trán thì trên người còn dính không ít máu bẩn tanh hôi làm cho cậu cảm thấy hơi ghê tởm.
"Đừng nhúc nhích," Hạ Trầm ngăn lại động tác muốn đi lấy khăn giấy của cậu, "để tôi giúp cậu rửa sạch mảnh kính vỡ trước đã."
Cậu lập tức ngồi yên, để Hạ Trầm vòng tay qua lưng ghế nhấc vali ở trong cốp ra ngoài.
"Hòm thuốc của cậu ở trong này đúng không?" Thầy Hạ hỏi xong thì mở vali ra, lấy ra cồn và bông.
Lúc lấy thủy tinh ra còn đỡ, đến khi dùng cồn để sát trùng thì Hướng Gia Quân đau đến mức phải hít hà một hơi.
"Giờ thì lại sợ đau." Động tác của Hạ Trầm nhẹ vô cùng, "Lúc nãy gọi cậu cậu còn không nghe thấy, giết đỏ mắt luôn rồi?"
Hướng Gia Quân nhớ lại chuyện vừa rồi, đúng là không có ấn tượng gì, chỉ nhớ được xác sống đến một con thì cậu giết một con.
Cậu gật gật: "Giết đến ngu người luôn."
Sát trùng xong Hạ Trầm thu tay lại, than thở: "Dự cảm của cậu linh thật đấy."
Khóe miệng Hướng Gia Quân giật giật, cười trừ xin lỗi. Từ nhỏ đến lớn cậu luôn tin tưởng vào giác quan thứ sáu, bởi vì giác quan thứ sáu luôn rất chuẩn đối với những việc xảy ra cho chính cậu.
"Vậy cậu tính xem," Hạ Trầm nhìn chiếc xe đã nát bươm thảm hại, "Tiếp đến còn nguy hiểm nữa không?"
"Hả?" Hướng Gia Quân nghiêm túc suy nghĩ, "Thường thì nó lóe lên như một vầng sáng ấy, hóa ra còn có thể tính được nữa cơ à?"