Trốn Chạy Dưới Hoàng Hôn

Chương 67: Đến nơi hẹn



Có tiếng sấm mơ hồ, nhưng cẩn thận lắng nghe mới nhận ra không phải âm thanh từ bầu trời mà là từ mặt đất truyền tới.

Đó là tiếng bước chân của cả đàn xác sống.

Không thể đoán ra được số lượng của đàn xác sống này chỉ dựa vào âm thanh, thế nhưng có thể khẳng định rằng tuyệt đối không phải đơn giản chỉ có mấy chục con.

Có lẽ do Hướng Gia Quân mới lái xe tông người nên hai nữ sinh xem lời cậu nói thành lời đe dọa, lập tức mím chặt miệng không dám phát ra tiếng nào nữa.

"Tao hỏi mày, mày biết những chuyện gì của viện nghiên cứu?" Giọng cậu không lớn nhưng lại rất rõ ràng giữa tiếng động cơ xe ầm ĩ.

Mỡ của Nhậm Khai Vận đủ dày, con dao kia đâm vào bụng hắn còn chưa đến mức khiến hắn mất mạng ngay, chỉ hoảng sợ mà thở phì phò trả lời cậu: "Mày là người trong đó mà mày còn không biết?"

Hướng Gia Quân không có sức để cãi cọ qua lại, "Bạn học giúp một chút, rút con dao ra khỏi bụng hắn đi."

Dao cắm ở trong còn có khả năng sống, một khi rút ra rồi thì không thể cầm máu. Nhậm Khai Vận vội vàng đẩy tay cô gái đang vươn đến ra, mồm liến thoắng: "Tao nói tao nói... Trước khi dịch xác sống bùng phát tao từng nghe đồn là công ty dược phẩm Minh Hòa đang âm thầm giở trò gì đó... Tao cũng chỉ nghe nói thôi chứ không biết việc cụ thể của họ, nhưng đến khi xác sống xuất hiện thì mọi chuyện đã rõ."

Dược phẩm Minh Hòa, chính là công ty điều chế thuốc mà ba của Hạ Trầm làm việc.

Trước khi dịch xác sống bùng phát, lời đồn thổi trong ngành... Chẳng lẽ đúng là họ đã nghiên cứu tạo ra virus xác sống?

Trạng thái của Hướng Gia Quân hiện giờ không cho phép cậu suy nghĩ cặn kẽ hơn, cậu hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: "Chuyện nội bộ thì sao? Tao không tin là mày không biết gì mà lại dám dẫn người đi tìm, ba người kia không phải là mày vừa mới thuê đúng không?"

"Về nội bộ tao thật sự không biết, chỉ là đã làm ăn thì không thể không đánh hơi mấy chuyện này..." Nhậm Khai Vận đau đến mức thở dốc, giọng nói không giấu được chột dạ, "Trước khi có xác sống là tao đã thuê rồi, nếu biết mới đi được nửa đường đã chết thì tao đã không lôi theo cả người nhà bọn nó, cho ăn cho uống lãng phí vcl."

Cậu hiểu được đại khái. Nhớ lại lúc trước vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Trịnh Khải Toàn và Tào Nghiên, gì mà ông chủ Nhậm không được chết, còn có lời Nhậm Khai Vận nói với Chương Hoành "Quay về là có thể gặp vợ con"... Hóa ra là dùng người nhà để làm lợi thế giữ an toàn cho mình.

Đúng thôi, đường đường là ông chủ lớn đoán trước được tận thế sẽ đến, chuẩn bị trước một chút cũng là điều hiển nhiên.

Đây là lần đầu tiên Hướng Gia Quân cảm nhận được sức mạnh của tiền tài ở tận thế, không khỏi cảm thán đúng là tạo hóa trêu người.

Nhậm Khai Vận thấy cậu không có phản ứng gì thì lập tức hoang mang, "Tao nói hết cho mày biết rồi! Mày còn muốn thế nào nữa!"

Tiếng sấm trầm đục phía xa càng lúc càng lớn, cậu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, trông thấy có mấy bóng người lao ra từ cổng trường đại học đang chạy như điên về phía hiện trường tai nạn xe vừa rồi. Lát sau bóng người ngày càng nhiều, dâng lên như thủy triều.

"Đừng vội, trả lời nốt câu nữa thì tao sẽ tha mày." Hướng Gia Quân không đợi Nhậm Khai Vận đồng ý đã nói tiếp, "Tất cả tin tức mày nghe được về dược phẩm Minh Hòa lúc ấy, nói lại không sót một chữ cho tao."

Do dự một lát, Nhậm Khai Vận quay đầu nhìn cảnh tượng kinh khủng đằng sau thì rốt cuộc cũng bỏ cuộc không phản kháng nữa, cam chịu nói: "Dược phẩm Minh Hòa xử lý chất thải phòng thí nghiệm trên diện rộng, mỗi ngày xe chở rác qua lại giữa viện nghiên cứu và khu xử lý rác thải ở ngoại ô thành phố rất nhiều lần, tần suất cao hơn nhiều so với trước đây..."

Hướng Gia Quân yên lặng nghe xong, "Hết rồi?"

Ông chủ Nhậm nghiến răng nghiến lợi đáp: "Hết rồi."

"Được." Cậu đi chậm lại một chút, "Bạn học, phiền các bạn ném hắn xuống xe giúp."

Hai nữ sinh bất ngờ cùng quay sang nhìn cậu. Nhậm Khai Vận nghe vậy thì hoàn toàn phát rồ, gào rống mắng: "Sao mày dám ném tao xuống! Tao đã nói hết với mày rồi! Mày không thể... Mày không thể!"

Hướng Gia Quân dứt khoát dừng xe lại, lên tiếng giữa sự ầm ĩ của đàn xác sống phía xa xa: "Nếu hai người không ném thì chúng ta cứ dừng lại chờ chết."

Cửa xe bị mở ra ngay lập tức, hai cô gái cắn răng vừa tránh đôi tay đang quơ loạn của Nhậm Khai Vận vừa dùng sức đẩy hắn ra bên ngoài.

"Cầu xin các người... Cầu xin các người đừng đẩy tôi xuống! Đừng đẩy tôi! Xác sống chạy đến rồi!" Ông chủ Nhậm bụng cắm dao mà vẫn còn liều mạng bám lấy thành xe không chịu buông tay, tiếng la hét vang xa thu hút sự chú ý của một đám xác sống.

Hướng Gia Quân thúc giục: "Nhanh tay lên."

Nữ sinh ngồi bên trái thoáng nhìn xác sống đang lao đến thì nước mắt sợ hãi lập tức dâng đầy trong hốc mắt, tay càng dùng sức hơn để tách từng ngón tay của Nhậm Khai Vận ra, cuối cùng còn đạp hắn một cái.

Chỉ đợi ông chủ Nhậm rơi xuống là Hướng Gia Quân bèn khởi động ô tô rồi điên cuồng tăng tốc không chút do dự.

Ba tên làm thuê kia căn bản không đủ cho mấy chục xác sống, mục tiêu của chúng nhanh chóng chuyển sang Nhậm Khai Vận vẫn còn đang la hét.

Thậm chí vẫn còn bóng người ùn ùn lao ra từ cổng trường, ngay cả trường đại học đối diện cũng bị ảnh hưởng. Đàn xác sống đông nghịt điên cuồng chạy như thủy triều ập tới, như mây đen cuồn cuộn, như ngọn núi với lúc nhúc xác thịt. Xác sống chạy chậm bị kẻ đến sau đẩy ngã xuống mặt đất, vô số bàn chân đạp lên người nó mà chạy qua.

Hết đợt này đến đợt khác, lao về phía bọn họ.

Hướng Gia Quân cắn chặt khớp hàm, chất lỏng trên trán đã từ ấm chuyển lạnh, bết lại thành mảng trên mặt cậu. Cậu dẫm xuống chân ga như để hả giận, phóng nhanh như gió trên đường phố không người.

Mong là Nhậm Khai Vận có thể kéo dài thêm một chút thời gian cho bọn họ, cậu không muốn phải chết ở chỗ này.

Thầy Hạ vẫn đang đợi cậu.

Tiếng rú ga của động cơ xe chạy hết công suất hòa với tiếng gió lớn thét gào ngoài cửa sổ chiếm cứ toàn bộ thế giới của Hướng Gia Quân.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên sau lưng bị vỗ nhẹ một cái.

Cậu chợt định thần lại rồi nhả lỏng chân ga.

"Phía sau đã không còn xác sống." Hai cô gái siết chặt nắm tay, lòng còn sợ hãi.

Hướng Gia Quân liếc nhìn kính chiếu hậu, con đường đã trống trải không còn bóng dáng xác sống nữa. Cậu chậm rãi lái xe đi thêm chốc lát, sau khi rẽ sang một đường khác thì mới dừng xe lại.

Giây phút ấy cậu hoàn toàn kiệt sức, dựa cả đầu vào vô lăng, nói với giọng vô cùng yếu ớt: "Hai người muốn đi đâu thì đi đi."

Khác với lúc tận thế mới bắt đầu, khi ấy cậu còn tràn đầy sức sống như thể dùng mãi cũng không hết, trên đường gặp gỡ hai bạn nhỏ kia còn quan tâm hỏi han. Bây giờ cậu chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần mệt mỏi, không có sức đi lo, mà cũng chẳng muốn lo.

Chuỗi hành động vừa rồi khiến cậu trông như kẻ mất trí, còn có một con dao dài đẫm máu đang đặt ở ghế phụ. Cho dù có tỏ ra tử tế thì chưa chắc hai cô gái xa lạ kia đã đồng ý theo cậu.

Quả nhiên lời vừa dứt thì một trong hai người đã vươn tay mở cửa.

"Xe ven đường rất nhiều, hai người tự lấy một chiếc đi." Cậu đưa ra lời khuyên cuối cùng.

Hai nữ sinh xuống xe nhưng vẫn vòng lên bên cạnh cửa ghế lái, lần lượt cảm ơn cậu.

Hướng Gia Quân gật đầu, đang chuẩn bị lái đi thì nghe thấy một người mở miệng hỏi: "Từ từ đã! Tôi có thể hỏi câu này không... Mấy người đó định làm gì chúng tôi?"

Cậu nghe câu hỏi bèn nghĩ tới thảm cảnh bên cạnh cổng trường giờ phút này. Chắc hẳn thi thể bốn người kia đã bị bao phủ bởi đàn đàn xác sống, có lẽ đến cả một bộ phận hoàn chỉnh cũng không tìm thấy được.

Cô gái thấy cậu lơ đãng thì gọi khẽ một tiếng. Hướng Gia Quân hoàn hồn, nghĩ ngợi rồi đáp: "Họ muốn giết hai người rồi cướp đi vật tư."

Hai nữ sinh cũng không ngạc nhiên nhưng vẫn nhìn ra một chút sợ hãi trên mặt họ, "Hơn mười ngày rồi chúng tôi không ra ngoài, không biết bây giờ bên ngoài ra sao rồi, có phải..."

Trời trong nắng đẹp nhưng bốn phía vắng lặng, không hề có một chút sức sống.

Chỉ mới hơn mười ngày mà thế giới đã hoàn toàn thay đổi.

"Ít nhất thì mấy thành phố lân cận đều đã thất thủ, hai người có thể thử đi xa hơn, biết đâu lại tìm thấy nơi nương náu." Hướng Gia Quân nói xong, không đợi đối phương trả lời đã nâng cửa kính xe.

Bây giờ cậu đã quá mệt mỏi khi phải đối mặt với mọi thứ bên ngoài, bao gồm cả con người.

Chiếc xe lao vút đi, cậu không quay đầu nhìn lại, chỉ tập trung hướng về phía trước.

Mãi tới khi chạy đến nơi thoáng đãng hơn thì cậu mới tìm một góc đỗ xe lại, kéo cơ thể mỏi mệt đi tìm xấp bản đồ được cất ở trên xe. Nhưng dường như hai mắt không chịu nghe lời cậu, sau khi phơi nắng lại đánh nhau một trận, đầu còn bị đụng mạnh, hậu quả hiện rõ một lần nữa.

Hai tay cầm bản đồ khẽ run, ánh mắt không thể nào tập trung, ngay cả việc thở cũng tốn quá nhiều sức.

Không được... Không thể ngã xuống vào lúc này.

Hiện tại cậu chỉ có một mình, không có ai làm chỗ dựa cho cậu sau khi cậu gục ngã, cho nên tuyệt đối không thể ngã xuống được.

Hướng Gia Quân ép buộc mình nhìn chằm chằm bản đồ, hai tay cũng dùng sức siết chặt lấy nó.

Nhưng trong lúc ép bản thân kiên trì thì tâm trí cậu lại không thuận theo, không thể kiềm chế được mà nhớ nhung Hạ Trầm.

Giá như ngày bị bắt cóc ấy được ôm anh lâu hơn một chút thì tốt rồi.

***

Dòng sông chảy qua thành phố C chia nội thành thành hai khu nam bắc, có hơn hai mươi cây cầu bắc qua sông chỉ trong vài kilomet lưu vực.

Những cây cầu này gần như đã trở thành biểu tượng của thành phố C.

Trong số đó có một cây cầu hơi cũ và vắng vẻ hơn những cây cầu khác, chỉ có vài chiếc xe bị bỏ lại, có lẽ bởi bờ bên kia là khu vực hẻo lánh nên người chạy trốn từ đó cũng không nhiều.

Trong xe không có người cũng không có xác sống. Tuy nhiên, ở đầu cầu phía bắc lại có chướng ngại vật như bao cát chất đống, nhìn kỹ mới nhận ra là một đống xác chết bị chất chồng lên nhau.

Một chiếc xe việt dã đỗ ở đầu cầu phía nam chắn ngang lối lên cầu, có thể lờ mờ nhìn thấy thân xe màu trắng bị bụi bẩn che phủ.

Có một người đàn ông với thân hình cao lớn đang ngồi trên nóc xe, khuôn mặt tiều tụy nhưng tầm mắt lại cố chấp chưa từng rời phương nam.

Mặt trời xán lạn, dòng sông lấp lánh. Ánh nắng ấm áp đầu hạ dừng trên người anh lại chỉ mang hơi lạnh.