Trốn Chạy Dưới Hoàng Hôn

Chương 97: Âm mưu



Chiếc máy thở lặng lẽ hoạt động, lồng ngực ông lão phập phồng đều đặn giống như chỉ đang chìm trong một giấc ngủ yên bình.

Nhưng có vẻ Khấu Tư Niên không hề bận tâm rằng họ có thể quấy rầy đến người bệnh, y nhấc chân đi tới trước giường lớn rồi đứng yên nhìn chằm chằm ông lão một lát, vẻ mặt xen lẫn giữa thương hại và khinh bỉ.

"Vào đi, huyết thanh của Ám Thất ở trong tủ âm tường, số hiệu OTEN328."

Lúc này Hướng Gia Quân mới chú ý tới mặt tường đối diện giường giống như một hang động lớn, vô vàn ô vuông nhỏ bày rất nhiều loại thuốc, dưới ánh đèn chiếu rọi trông như vật trưng bày của viện bảo tàng. Chiếc tủ ấy đứng sừng sững, triển lãm vô số cách cứu chữa ngay trước mặt ông lão đang mắc bệnh nặng này, nhưng trớ trêu thay lại không có phương thuốc cứu được bản thân ông.

Mặt tủ âm tường được chắn bằng lớp thủy tinh dày, không biết có từng được gia cố hay không nhưng toàn bộ mặt kính chẳng có một khe hở, phía ngoài cùng bên trái còn lắp một thiết bị điện tử.

Cậu lạnh giọng hỏi: "Không nói mật khẩu, muốn chúng tôi phải đập vỡ kính à?"

Khấu Tư Niên cười khẩy, "Không có mật khẩu, lần trước tôi đã bỏ đi rồi."

Dù trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng Hướng Gia Quân đã không khỏi kích động, vì ống thuốc này mà bọn họ đã lao tâm khổ tứ bấy lâu nay. Cuối cùng đã sắp có được huyết thanh hoàn chỉnh, trò hề này có lẽ nên kết thúc được rồi. Tòa nhà dưới lòng đất mang đến áp lực quá lớn, gần như khiến cậu sắp quên mất phong cảnh trên kia như thế nào, cậu nóng lòng muốn rời khỏi đây, muốn trở lại mặt đất để ngắm nhìn bầu trời sao thật sự.

Hạ Trầm hành động nhanh hơn cậu một bước, đi tới ấn lên bảng điện tử, cửa kính chầm chậm mở, theo sau là hơi lạnh hóa thành làn sương phả ra ngoài.

Cậu đi theo anh nhìn lên tủ âm tường, trong đó có rất nhiều loại thuốc, bao gồm cả những thuốc trị bệnh thông thường đã được tung ra thị trường, tất cả đều thuộc về công ty dược Minh Hòa. Đương nhiên có cả bán thành phẩm đang trong quá trình nghiên cứu, ống thuốc OTEN328 kia được bày ở chỗ không dễ thấy, Hạ Thư Nhã tìm thấy nó giữa đống thuốc rực rỡ sắc màu rồi lấy đưa cho cậu.

Hướng Gia Quân lập tức bỏ nó vào túi áo, mang theo bên mình.



Không thể dùng luôn bây giờ vì lỡ đâu lại sốt rồi hôn mê nửa ngày, vẫn nên đợi sau khi cả bọn ra ngoài rồi tiêm thì sẽ an toàn hơn.

Cậu chợt nghe thấy tiếng thở dài, ngước mắt bắt gặp ánh mắt của thầy Hạ, vừa nhìn đã khiến lòng rung động. Hạ Trầm đi tới ôm cậu vào trong ngực, gác cằm lên vai cậu tựa như đang nghỉ ngơi, "Cuối cùng cũng tìm được rồi, chờ thêm một chút nữa, chúng ta sẽ ra khỏi đây nhanh thôi."

Qua bả vai thầy Hạ, Hướng Gia Quân thoáng nhìn Khấu Tư Niên vẫn đang đứng yên trước mép giường rồi cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Thư giãn một lát đã, chút nữa muốn gì thì làm đó, em sẽ làm cùng anh."

Trả thù cũng được, giết người cũng tốt, cậu chỉ mong sau khi thầy Hạ xả giận thì trong lòng có thể dễ chịu hơn. Dù sao cậu cũng gánh mấy mạng người trên lưng rồi, cho dù giúp Hạ Trầm giết thêm Khấu Tư Niên cũng chẳng có vấn đề gì hết, chỉ đơn giản là nhiều thêm một cái mạng mà thôi.

"Tôi cảm thấy hơi mệt, sau khi ra ngoài chúng mình tìm một nơi cảnh đẹp lại không người, nghỉ ngơi thưởng thức cho đủ rồi hẵng lên đường tiếp, được không?"

Giọng của anh trầm trầm, lần đầu tiên đưa ra yêu cầu bốc đồng như thế này. Hướng Gia Quân nghe xong mà lòng tan thành nước, sao có thể không đồng ý cho được, huống chi cậu cũng ham chơi lắm, coi như là hai người cùng đi du lịch đi.

Cậu khẽ cười, đáp: "Được, đi hưởng tuần trăng mật."

Trên vai cũng vang lên tiếng cười, lát sau thầy Hạ ngẩng đầu lên, có vẻ là anh đã sạc điện xong rồi.

"Cần em tránh đi không?" Biết Hạ Trầm sắp ra tay đánh người, Hướng Gia Quân sợ anh không muốn mình nhìn thấy nên chủ động tách ra.

"Không cần, em muốn nhìn thì nhìn." Thầy Hạ xoay cổ tay, "Tôi biết em sẽ không bị dọa bỏ chạy đâu."

Nói vậy cũng không sai, Hướng Gia Quân vốn cũng bạo lực mà, không để bụng thầy Hạ đánh người một lát đâu, hơn nữa cái này còn gọi là oan có đầu nợ có chủ.

"Từ từ!" Khấu Tư Niên đột nhiên quay đầu lại, "Để tôi làm nốt một việc đã."

Hạ Trầm dừng bước chân, vậy mà lại không từ chối lời cầu xin của y, "Được, cho ông tối đa năm phút. Hướng Gia Quân, tính giờ."

Cậu được nhắc tên, vội vàng giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi tuyên bố: "Bắt đầu."

Dường như Khấu Tư Niên chẳng bận tâm đến thời gian y có, không những không khẩn trương mà còn đưa ra thêm yêu cầu: "Cởi trói giúp tôi, hai tay như vậy không tiện lắm."

Hướng Gia Quân mất kiên nhẫn, người này lắm chuyện thế nhỉ. Nhưng dù sao trong phòng đều là người của họ, Khấu Tư Niên có được cởi trói thì cũng chẳng làm được trò trống gì.

Suy nghĩ của Hạ Trầm chắc cũng giống với cậu, không hề do dự mà đi tới cởi trói cho y, tiếp đó lại trói một tay của y vào trụ giường. Dây thừng đủ dài, phạm vi hoạt động cũng coi như rộng rãi.



Hạ Thư Nhã đứng phía sau như vừa nhớ ra chuyện gì đó, a một tiếng rồi cầm dùi cui đi ra cửa, "Hai anh ở đây cũng đủ rồi, em ra ngoài trông chừng hai người kia."

"Cẩn thận, đừng đi xa quá." Hướng Gia Quân lo rằng Hạ Thư Nhã đi một mình không an toàn, đang định đuổi theo thì bỗng dưng nghe thấy một tiếng "bíp" rất dài vang lên từ máy thở. Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Khấu Tư Niên đã tháo mặt nạ oxy của người bệnh xuống.

Y đang làm gì vậy, trước khi chết còn muốn kéo theo người khác làm đệm lưng à?

Ông lão từ từ mở mắt ra, dù hai mắt đã đục nhưng vẫn nhìn Khấu Tư Niên chằm chằm.

"Bên ngoài thay đổi rồi, ông vẫn muốn giữ bí mật kia ư?" Khấu Tư Niên cúi đầu, mặt nạ oxy bị y siết trong tay, những đốt ngón tay gồng lên như thể giây tiếp theo sẽ ném ngay nó đi.

Môi ông lão run run nhưng lại không đủ sức nói nên lời, Hướng Gia Quân đứng xa không nhìn rõ khẩu hình nhưng Khấu Tư Niên thì hiểu được, tâm như tro tàn nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Tôi hỏi lại lần nữa, số liệu của thí nghiệm ở đâu?"

Kết quả thí nghiệm? Đây là bí mật mà Khấu Tư Niên nhắc đến sao? Hướng Gia Quân và Hạ Trầm quay sang nhìn nhau, sau đó cậu lặng lẽ nhích gần về phía mép giường hơn.

Cậu nghe thấy ông lão thở hổn hển, dưỡng khí truyền qua cơ thể già nua này chỉ biến thành tiếng thở trống rỗng và yếu ớt. Một lát sau, ông lão lại cố gắng nói ra được vài từ: "Không... không có... số liệu..."

Cơ thể Khấu Tư Niên cứng đờ, thậm chí tay y còn run lên, mặt nạ oxy tuột khỏi tay rơi thẳng xuống sàn nhà.

"Không có... Không có?" Y lẩm bẩm lặp lại hai lần rồi đột nhiên cười ha hả, lớp vỏ bình tĩnh vừa rồi bị xé toang khiến y trở nên càng điên cuồng.

Hướng Gia Quân bị tiếng cười chói tai dọa sợ, không khỏi rụt người về phía Hạ Trầm, đánh mắt hỏi anh: "Có phải ông ta phát điên rồi không?"

Thầy Hạ vẫy tay với cậu, đợi đến khi cậu đi tới cạnh mình thì nhanh chóng vươn tay kéo cậu ra sau lưng.

Ông lão ho khù khụ, tròng mắt bị tơ máu che kín, muốn lấy mặt nạ thở nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Khấu Tư Niên nổi điên, đi qua đi lại quanh trụ giường.

"Nơi này là do ông xây dựng, virus cũng là ông không màng mọi ý kiến phản đối mà quyết tâm nghiên cứu, đến khi xảy ra chuyện lại muốn tôi tới chịu trách nhiệm, được, tôi gánh!" Khấu Tư Niên không cười nổi nữa, "Là tại tôi không có năng lực, là tại tôi không hiểu rõ ông, cái gì mà đường lui, cái gì mà số liệu mấu chốt cơ chứ, đều là giả dối hết!"

Mấy tháng trước, người này sai cấp dưới tới tìm y, muốn y gia nhập công ty dược Minh Hòa. Khi ấy dự án nghiên cứu virus đã bắt đầu có dấu hiệu đình trệ, Khấu Tư Niên vốn luôn xem thường sự nghiệp của ba mình, sau khi nghe nói bản thân có thể giúp ông ngăn được cơn sóng dữ thì trong lòng lung lay.

Y là người tự phụ, nhưng là thiên tài mà, tự phụ được thì cứ tự phụ thôi. Nhưng Khấu Tư Niên không ngờ được Minh Hòa lại phạm phải sai lầm trí mạng như thế, virus bị rò rỉ ra ngoài trở thành thứ mà y không thể nào kiểm soát.



Nhưng y không từ bỏ, bởi từ đầu người kia đã nói bản thân đang nắm giữ số liệu mấu chốt rất quan trọng, nếu Khấu Tư Niên thật sự rơi vào cảnh sơn cùng thủy tận thì vẫn còn đường lui. Dữ liệu này tuy không có tác dụng đối với việc nghiên cứu và điều chế huyết thanh nhưng có thể dùng như một mồi lửa, trải qua năm tháng, ngày nào đó nó có thể trở thành ngọn lửa lớn cháy lan cả đồng cỏ.

Có lẽ đây là bài học mà vận mệnh đã đem tới cho y, hoàn toàn đánh gục y, không những thế còn kéo theo cả thế giới này vào bóng tối.

"Chẳng trách... Chẳng trách ông vẫn không chịu nói với tôi, tôi còn kéo dài cái mạng tàn này giúp ông, lo sợ lỡ như ông chết rồi thì sẽ đem theo bí mật đó xuống mồ."

Khấu Tư Niên đột ngột dừng bước, nhìn ông lão với ánh mắt tàn nhẫn, "Vì để tôi tiếp quản mọi việc mà ông cũng tốn sức đấy nhỉ, bịa ra cả chuyện này để lừa tôi. Chỉ tiếc là ông đã đánh giá con trai ông quá cao rồi, Khấu Tư Niên tôi nghiên cứu khoa học cả nửa đời nhưng vẫn không thể khống chế mọi thứ ở trong tay."

Y nở một nụ cười tuyệt vọng, giọng nói đầy trào phúng, "Ba à, ba chọn sai người rồi."

Người bệnh nằm trên giường không thể đáp trả sự cuồng loạn và suy sụp của y. Đúng lúc đó bộ đàm trong túi Hạ Trầm lại thình tình kêu vang, phá vỡ sự bế tắc trong phòng.

Sau khi anh ấn nghe thì một giọng nữ vang lên từ bộ đàm, giọng nói ấy chẳng mang một tia hy vọng nào giống hệt như bầu không khí trong phòng lúc này vậy.

"Thầy ơi, toàn bộ năm đối tượng thí nghiệm đều đã tử vong rồi, hai xác sống... cũng không thể sống sót." Giọng Khương Dao hơi méo mó khi truyền qua bộ đàm bên trong phòng thí nghiệm.

Khấu Tư Niên hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, lát sau mới mở miệng: "Dừng lại đi."

Đầu bên kia không có tiếng trả lời mà chỉ nghe thấy tiếng hít thở không đều.

Người đàn ông trung niên giống như đột ngột nhận ra điều gì đó, thình lình quay đầu lại hét lên: "Khương Dao! Cô đang làm gì thế!"