"À, đúng rồi." Bành Thiến kéo Hà Lệ Chân, nói: "Tối hôm qua làm phiền cậu quá nhiều, cuối tuần tớ mời đi ăn, rồi hai mình đi dạo phố ha?"
Lại cuối tuần! Có phải là vì hôm nay thứ Sáu không, cho nên mọi người mới đều hẹn cuối tuần!
"Khi, khi nào?"
"Theo lịch của cậu á." Bành Thiến nói, "Tớ sao cũng được, hay là thứ Bảy?"
Hà Lệ Chân buột miệng, "Thứ Bảy không được, thứ Bảy có việc."
Bành Thiến: "Việc gì thế? Hiếm lắm mới thấy cậu có việc."
"Thì cũng chỉ ra ngoài một chuyến." Nói mà suýt cắn trúng lưỡi mình.
Bành Thiến: "Thế Chủ Nhật thì sao?"
"Chủ Nhật cũng có việc......."
Bành Thiến vô lực, dựa vào tường, "Vậy cả hai ngày cuối tuần đều không rảnh?"
"Tuần này hơi bận."
"Thôi, vậy lần sau cũng được." Chuông vào học reng, Bành Thiến phải đi dạy.
Mắt tiễn Bành Thiến rời đi rồi, giây tiếp theo Hà Lệ Chân móc di động ra, gửi một tin nhắn. Tốc độ nhanh đến nỗi sau khi gửi xong cất di động đi, cô đã quên mất mình vừa gửi gì.
Trong lớp học, Vạn Côn đang nằm bò trên bàn học ngủ gục, trong hộc bàn rung một tiếng. Vạn Côn lấy di động ra.
Châu Bình? Vạn Côn thoáng sửng sốt. Châu Bình nằm ở tuốt phía Nam của Dương Thành, sát với ngoại ô, là một mỏ đá. Vạn Côn nhìn địa điểm này, dần dần nhíu mày.
Không đợi cho cậu nghĩ xong, di động lại rung. Cậu cầm lên ngó, là tin nhắn từ quản lý của Tú Quý. Tin nhắn gửi chung cho cả nhóm, nội dung rất ngắn gọn.
Càn quét đã kết thúc, tuần sau đi làm lại, giờ giấc sẽ gửi sau, nhận được thì nhắn lại.
Vạn Côn chậm rãi thẳng người dậy, gõ ba chữ, đã nhận được.
"Ê!" Ngô Nhạc Minh ngồi kế bên gọi cậu, tay lắc lắc chiếc di động: "Nhận được rồi?" Vạn Côn ừ.
Lúc Ngô Nhạc Minh lại quay đi, di động trong tay cậu rung tiếp, vẫn là từ quản lý của Tú Quý. Tin nhắn này chỉ gửi cho mỗi mình Vạn Côn. Vạn Côn nhìn nội dung của tin nhắn ấy, chỉ vỏn vẹn mấy câu, nhìn rất lâu. Cuối cùng chuông tan học vang lên, Vạn Côn mặt vô cảm, tắt di động.
Ngô Nhạc Minh lôi kéo Vạn Côn ra sân vận động chơi banh, chơi một hồi, nói: "Mẹ kiếp, coi như cuối cùng không còn phải mốc meo ở trường nữa. Em nói anh cũng thiệt tình, gần đây mắc chứng gì, ngày nào cũng tới trường, trước đây lúc rảnh cũng đâu có vậy đâu."
Vạn Côn đón lấy banh, nhảy lên, ném, trái banh vẽ một vòng cung trong không trung, cuối cùng lọt vào trong rổ.
"Đệt." Hai người đang đứng xa hơn khu vực ba điểm, Ngô Nhạc Minh trông thấy màn ghi bàn linh hoạt này, không nhịn được mắng một câu.
Cậu ta lấy lại banh, hỏi: "Khi nào về?"
Vạn Côn cúi đầu, nói: "Chủ Nhật đi."
"Hả?" Ngô Nhạc Minh nói, "Lịch của anh là làm thứ Hai đúng không, Chủ Nhật mới về? Trễ vậy bao nhiêu giường tốt trong ký túc xá sẽ bị chiếm sạch."
Vạn Côn nói: "Vậy mày về trước, Chủ Nhật anh về."
"Em thì vẫn còn kịp, em thứ Tư mới làm, cuối tuần anh có việc à?"
"Ừ."
"Việc gì thế?"
Vạn Côn lừ cậu ta một mắt, "Lại hết chuyện chơi rồi? Lo lắm thế."
Ngô Nhạc Minh xì một tiếng, "Vậy mai em đi, em rất không ưa phải ngồi mốc meo ra ở trường."
Vạn Côn ừ một tiếng, cúi đầu, không biết đang nhìn gì, hay là đang nghĩ gì.
Ngô Nhạc Minh theo Vạn Côn đi làm ở Tú Quý, chỉ có điều cậu ta làm ở quầy tiếp khách, chưa từng gặp Hà Lệ Chân, cũng không biết chuyện trước đây giữa Vạn Côn và Hà Lệ Chân.
Thứ Sáu phải nộp vở ghi chép. Ngô Uy đem vở ghi chép đã thu tới văn phòng của Hà Lệ Chân, Hà Lệ Chân mở từng cuốn ra, mãi cho đến sau chót, cũng không thấy vở ghi chép của Vạn Côn. Hà Lệ Chân hơi lấy làm ngạc nhiên. Vì sao không nộp. Trước đây cái câu "Có phải là nếu em viết nhiều, thì cô sẽ viết nhiều" đã để lại ấn tượng rất sâu sắc. Cô không dám nghĩ sâu xem sau khi nghe câu đó xong, có phải là mình đã mang chút mong đợi. Hà Lệ Chân thu hết chồng vở đã được chấm xong, dọn dẹp đồ đạc ra về. Tuy nói không nghĩ sâu thêm, nhưng khó tránh khỏi thất vọng.
Sáng hôm sau, 5 giờ Hà Lệ Chân đã dậy. Cô dậy xong liền nhìn di động, từ sau khi nhận được tin nhắn kia, Vạn Côn trả lời "được," rồi không liên lạc với cô nữa. Hà Lệ Chân rửa ráy nấu nướng, tám rưỡi sáng ra khỏi cửa. Nói thật ra, cô cũng không biết rốt cuộc hôm qua mình nghĩ gì, ấm đầu lên chọn đại địa điểm nọ. Vạn Côn muốn đưa cô đi khu mua sắm, Hà Lệ Chân biết cậu rất thích giữ mặt mũi, lại cậy mạnh, rõ ràng là nghèo mà xưa giờ chẳng nói ra, Hà Lệ Chân không muốn tiêu tiền vô ích, sau đó ngón tay không nghe theo điều khiển của đầu óc, cứ thế gõ xuống hai chữ "Châu Bình."
Ngồi xe buýt từ trước nhà, tới Tam Ban đã mất một tiếng rưỡi đồng hồ, miễn cưỡng tới được mỏ đá Châu Bình lúc mười giờ năm phút. Mỏ đá này dạo trước là vì gặp vấn đề khai thác quá mức hạn cho phép, bị chính phủ ra lệnh ngưng hoạt động để chỉnh đốn lại. Vừa ngưng một cái, bây giờ đã là nửa năm sau, vẫn chưa hoạt động trở lại, giữa một khu mỏ rộng lớn không có lấy một công nhân thi công, vắng tanh vắng ngắt.
Bên ngoài khu mỏ đá thì cảnh không đến nỗi nào, là một vách núi nho nhỏ, trên vách núi có một khu rừng nhỏ.
Lúc Hà Lệ Chân đến, không nhìn thấy Vạn Côn, cô ngồi xe lâu hơi mệt, cứ nhắm hướng vách núi đi lên, coi như đi dạo một chút. Đến lúc cô leo được đến lưng chừng, chợt thấy trong khu rừng có người, ngồi dưới đất, mắt nhìn mỏ đá phía trước mặt.
"Vạn Côn?" Hà Lệ Chân không khỏi cất tiếng gọi.
Vạn Côn quay đầu nhìn, lắc lắc di động trong tay với Hà Lệ Chân, lầu bầu: "Cô giáo mà còn tới trễ?"
Cậu ngồi ở một đoạn khá dốc, Hà Lệ Chân đeo túi xách, bám vào hai thân cây, leo xuống, chân khó nhọc bám trên đá, Vạn Côn không đứng lên đỡ lấy cô, Hà Lệ Chân nhủ thầm, thật là một tên khốn. Cô cẩn thận từng chút một leo xuống, đứng bên cậu.
"Em tới hồi nào?"
Vạn Côn đáp, "Chín rưỡi."
"Mấy giờ dậy?"
"Sáu giờ."
Hà Lệ Chân mỉm cười, nói: "Em đi học thì không thấy bỏ công ra như vậy."
Vạn Côn đứng lên, khoảng cách giữa Hà Lệ Chân và cậu rất gần, cô sợ bị té, bám tay vào một cây thông bên cạnh, nói: "Chúng ta leo lên lại bên trên đi, nơi đây quá nguy hiểm."
"Nguy hiểm?" Vạn Côn lặp lại, Hà Lệ Chân cảm thấy giọng điệu của cậu hơi lạnh, cô ngước đầu nhìn cậu, "Sao thế?"
Vạn Côn nhìn cô, không lên tiếng.
Gió đang thổi, lá cây lao xao rì rào. Trời quang đãng, nắng chiếu xuống xuyên qua vòm lá rậm rạp, rắc xuống như ánh sao, rải trên mặt đất và áo của Vạn Côn.Hà Lệ Chân bỗng để ý thấy đồ cậu mặc hôm nay là bộ y chang như lần đầu họ gặp nhau. Bộ quần áo này, cô đã thấy cậu mặc tổng cộng 3 lần, lần nào cũng khiến cho cô có cảm giác như gặp lại cảnh cũ. Có lẽ là vì bộ đồ này, Hà Lệ Chân nghĩ. Chứ còn không, xưa giờ trước mặt cô, cho dù Vạn Côn có trầm lặng cách mấy cô cũng không cảm thấy cậu lạnh lùng.
Hà Lệ Chân miễn cưỡng cười một tiếng, hỏi: "Ngủ dậy quạu? Lần sau cô sẽ chọn chỗ gần hơn. Nếu em mà dậy không nổi, gọi điện cho cô, đẩy lui thời gian lại cũng được." Vạn Côn chậm rãi đứng lên, phủi phủi quần áo. Hà Lệ Chân nói: "Em còn chưa ăn —-" Cô nói đến giữa chừng, Vạn Côn sấn người tới, Hà Lệ Chân vừa hoàn hồn thì Vạn Côn đã cúi đầu, hôn lên môi cô. Hà Lệ Chân hốt hoảng, lùi về phía sau, mất thăng bằng, Vạn Côn tóm lấy cánh tay cô, giúp cô đứng cho vững, sau đó dắt qua phía mình. Hà Lệ Chân bị cậu nắm cổ tay mới phát hiện ra sức của cậu mạnh như vậy.
"Em buông tay, em làm gì đó?"
Hà Lệ Chân giật mạnh tay ra, ngón tay của Vạn Côn như gọng kìm, không sao nhúc nhích được.
Cậu cúi đầu, vẫn muốn hôn cô.
Hà Lê Chân giơ tay tát, nhưng tay mới đến giữa chừng, đã bị tay kia của Vạn Côn giữ lại.
"Tôi đã từng nói chưa." Vạn Côn đè hai cổ tay của cô xuống, ghé bên tai cô, "Cô có thể thử, thử xem tôi còn bị cô chiếm thượng phong không."
"Vạn Côn—-!"
"Cô đồng ý đi chơi, chẳng phải là đồng ý thế này sao." Vạn Côn nhếch mép, "Giờ này còn giả bộ nỗi gì?"
Hà Lệ Chân tức giận đến một mức độ nhất định thì trái lại trở nên bình tĩnh, cô không đọ sức với cậu nữa, nói: "Nếu tôi biết em như thế này, tôi cũng sẽ không đáp lời em."
Vạn Côn cười lạnh một tiếng: "Như thế nào?"
Hà Lệ Chân nói: "Bản thân em biết rõ hơn ai hết."
Nét mặt của Vạn Côn mờ mịt, trong mắt còn mang tơ máu. Hà Lệ Chân thật không sao tin nổi đây là ánh mắt của một cậu con trai hai mươi tuổi.
"Thế cô thì sao." Vạn Côn chợt nói.
"Tôi thế nào?"
"Cô thì có hay ho hơn gì đâu chứ." Vạn Côn buông tay, Hà Lệ Chân liền vẩy vẩy tay, trên cổ tay cô là vệt đỏ, nhưng cô không xoa nắn.
"Tôi không biết em đang nói gì."
"Tại sao cô hẹn gặp ở đây."
Nghe Vạn Côn hỏi, Hà Lệ Chân im lặng một lúc, sau đó khẽ nói: "Nếu em không thích đây, thì hôm qua có thể nói với tôi."
"Đừng làm bộ." Vạn Côn cười lạnh, nói: "Cô hẹn ra chỗ khỉ ho cò gáy này, chẳng qua là vì nơi đây không có ai. Không ai có thể thấy chúng ta, cũng không ai có thể nhận ra chúng ta."
Tim của Hà Lệ Chân đang thắt chặt đến đau rát, cảm giác bất lực khiến cho cô quên mất cổ tay đang đau.
"Cô lấy tôi làm trò đùa." Vạn Côn nói.
"Không phải......." giọng của Hà Lệ Chân cực thấp, Vạn Côn trông như chẳng nghe thấy gì.
"Cô cảm thấy để ông đây gặp người khác mất mặt, đúng không? Có phải là cô cảm thấy tôi nợ cô ba ngàn tệ, cho nên có thể mặc sức giở trò?"
Hà Lệ Chân ngẩng đầu lên, "Không phải, em đã hiểu lầm."
"Không sao." Nét mặt của Vạn Côn bất chợt biến đổi, trở nên dửng dưng và bỡn cợt, "Chỉ mua vui mà thôi, ai làm chả được?"
Hà Lệ Chân nhìn cậu, cổ áo của Vạn Côn để hở, gió thổi làm lộ ra một bên xương quai xanh đều đặn rắn chắc. Hà Lệ Chân chợt hỏi: "Có phải là em định quay về với việc làm."
Vạn Côn thoáng khựng lại, rồi lại khôi phục dáng vẻ trước đó, "Làm thì sao?"
"Vạn Côn, những chuyện khác chúng ta có thể từ từ nói sau, nhưng công việc này của em, đừng làm nữa."
Vạn Côn không nói gì.
Hà Lệ Chân bảo: "Nơi đó không phải chốn học sinh nên đi."
"Đi hay không là chuyện của tôi."
Hà Lệ Chân hơi tức giận: "Tôi nói với em bao nhiêu lần rồi mà em vẫn không nghe lọt phải không? Loại công việc tệ hại đó sớm muộn gì cũng sẽ huỷ hoại em!"
"À." Lâu thật lâu sau Vạn Côn lẳng lặng à lên một tiếng, nói: "Ngại quá, loại người như tôi thì làm thứ công việc không ngẩng được mặt lên như vậy đấy, cô nhìn mà thấy phiền thì có thể đừng nhìn."
Vạn Côn xoay người, sải bước đi về mạn trên của vách núi, rồi lại bảo: "Tiện thể nói một câu, cô cảm thấy tôi làm mất mặt, thì tôi cũng cảm thấy cô nhạt toẹt. Chỗ cô trò với nhau, tôi cho cô một lời khuyên hữu nghị. Không phải ở trước ngực có thêm hai khối thịt thì thành phụ nữ, loại như cô, đàn ông chả buồn nhìn."
Cậu ta đi rồi.
Hà Lệ Chân lặng lẽ đứng trong gió, nghe tiếng bước chân của cậu mỗi lúc một xa. Sau đó bám vào thân cây hai bên, cẩn thận trèo lên lại.
Cho dù đã cẩn thận, cô vẫn bị té một cú, đầu gối va vào một mỏm đá nhú ra, làm rách da.
Trên mặt đất hình như có hai giọt nước rơi xuống.
Hà Lệ Chân giơ tay quẹt mắt, đứng trên vách núi một lần nữa, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đeo túi xách vòng trở ra.
Trong túi xách nặng chịch, là một hộp giữ nhiệt, bên trong để rất nhiều bánh trứng cô đã làm sẵn. Cô hơi lo mình sẽ ăn không hết, bởi vì cô biết cậu mau đói, cho nên đã làm rất nhiều.