Trốn Không Thoát

Chương 1



1

Trong con hẻm tối, tiếng đánh nhau vô cùng ác liệt.

Cậu thiếu niên mặc quần áo rách rưới, cầm chiếc bánh bao mốc meo bẩn thỉu dưới đất lên, ngấu nghiến ăn mà không để ý đến cơn mưa nắm đấm đang giáng lên người mình.

Không biết có phải là nhạy cảm không, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

Đôi mắt đen láy ẩm ướt, khóe miệng còn sót lại mẩu thức ăn, trong sáng như một con nai.

Dù hắn có vẻ ngây thơ, đáng thương, nhưng tôi không nhịn được mà cảm thấy ớn lạnh.

Tôi rùng mình như đang bị một con rắn độc quấn chặt lấy xương tuỷ.

“Đi nhanh thôi.”

Tôi nhanh chóng ném kẹo vào trong thùng rác gần đó, nắm lấy tay bạn thân, cúi đầu chạy.

Tôi cảm giác có một ánh mắt đằng sau dán chặt vào lưng tôi.

"Này, Chi Chi, cậu..."

Chạy đến cổng trường, cô bạn thân của tôi thở hổn hển, giơ ngón tay cái lên tán thưởng:

"Không tồi, lần này thánh mẫu Chi Chi của chúng ta không bận tâm đ ến việc riêng của người khác nữa rồi."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, bất giác quay lại, khóe miệng cong lên.

Tống Ngôn Thanh, kiếp này chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Tôi sinh ra trong một gia đình hạnh phúc. Tình cảm của bố mẹ tôi rất tốt, họ có tính cách ấm áp, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác.

Họ đưa người hàng xóm bị sốt đến bệnh viện vào lúc nửa đêm, nhận nuôi những con mèo hoang bị bệnh. Đó là chuyện thường tình.

Có lẽ môi trường phát triển quá tốt đẹp, cộng với ảnh hưởng của bố mẹ, tôi luôn rất dễ đồng cảm.

Vậy là kiếp trước, bất chấp sự ngăn cản của bạn thân, tôi đã không ngần ngại gọi cảnh sát, cứu Tống Ngôn Thanh đang bị bọn côn đồ bao vây.

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc váy trắng của tôi, lưng hắn hơi cong, giống như dã thú đang chuẩn bị tấn công.

Tôi không để ý tới bùn đất, tôi cúi xuống nhét một viên kẹo dâu vào miệng hắn, cười nói:

“Ăn đồ ngọt thì sẽ không đau nữa."

Khi đó, tôi không biết mình đã chọc phải loại ma quỷ nào. Kẹo dâu cũng đã trở thành một cái bóng không thể xóa nhòa trong cuộc đời tôi.

Sống lại một lần nữa, tôi chỉ muốn trở thành một sinh viên đại học bình thường, ở dưới ánh sáng sống thật tốt.

……

Chuyên ngành kỹ thuật có khối lượng bài tập rất nặng nề.

Sau tiết học cuối cùng, tôi và bạn thân tạm biệt nhau ở ngã tư để trở về nhà.

Tôi mệt mỏi mở cửa ra,ném cặp sách đi:

"Bố mẹ, cơm đã xong chưa? Con đói quá."

Cặp sách không rơi xuống đất như dự đoán, nó được một đôi bàn tay mảnh khảnh trắng nõn nắm chắc lấy.

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên những đường nét của thiếu niên, hàng mi dài của hắn tạo ra một bóng nhỏ. Khí chất ấy cùng với bộ quần áo trên người hắn thật không thích hợp.

Tôi cảm thấy máu trong người phút chốc như đông cứng lại, tại sao Tống Ngôn Thanh lại ở nhà tôi, mặc quần áo của bố tôi.

“Chi Chi, nhìn xem hôm nay mẹ mang bảo bối gì về cho con này."

Mẹ hào hứng đẩy Tống Ngôn Thanh đến trước mặt tôi.

"Ngôn Thanh, con nhỏ hơn Chi Chi nửa tuổi, con có thể gọi Chi Chi bằng tên hoặc gọi là chị."

"Chào chị. "

Tống Ngôn Thanh cười rạng rỡ, nhưng giọng nói trong trẻo ấy lại khiến tôi nhớ đến khung cảnh tối tăm dưới tầng hầm, trên chiếc giường đơn đang rung lắc, người đàn ông đặt súng vào eo tôi. Động tác của hắn càng lúc càng nhanh, giọng nói dần dần khàn khàn đi:

“Chị ơi, ngoan, mở mắt ra đi.”

Tôi vô thức lùi lại một bước, đầu gối đột nhiên chạm vào góc bàn, nhưng tôi không cảm thấy đau đớn chút nào, mẹ tôi lo lắng sờ trán tôi:

“Chi Chi, có phải là do trước đó huấn luyện quân sự quá căng thẳng không? Sao trông sắc mặt con tệ quá.”

Tôi run rẩy tìm lại giọng nói của mình:

“Mẹ, cậu ta là ai?”

Mẹ kéo tôi ra ban công, hạ giọng:

“Cậu ấy tên là Tống Ngôn Thanh, là trẻ mồ côi. Đứa trẻ đẹp trai như vậy nhưng lại bị bọn côn đồ bắt nạt, lúc mẹ tan sở thì tình cờ bắt gặp...”

"Mẹ ơi, đưa cậu ta đến đồn cảnh sát đi."

Nghe được những cái cớ mà đời này Tống Ngôn Thanh nói, lòng tôi không hề dao động.

"Chậc, đứa trẻ này thật đáng thương, dù thế nào cũng phải cho nó ăn một bữa cơm đàng hoàng đã. Bố con đi mua thuốc, sẽ sớm quay lại. Lát nữa con đưa thuốc cho Ngôn Thanh uống nhé! Ngày mai chúng ta sẽ đưa cậu ấy đến đồn cảnh sát."

“Không được, phải đưa cậu ta đi ngay bây giờ ạ."

Tôi gần như cầu xin, mỗi giây Tống Ngôn Thanh ở trong nhà này là lại tăng thêm sự nguy hiểm.

Đúng lúc mẹ đang định nói gì đó thì cửa ban công bị hé mở, trong phòng khách, bố tôi đã mua thuốc về, Tống Ngôn Thanh lo lắng cúi đầu:

"Chú, dì, con có gây phiền phức gì cho mọi người không? Nếu không thì hãy để con rời đi đi ạ."

Tiếng bụng đói cồn cào kêu lên đúng lúc, bố mẹ tôi gần như cùng lúc nói:

"Con ơi, tối nay ở lại ăn tối đã."

Tôi không thể tin được thủ đoạn trà xanh kém cỏi mà tôi vừa tận mắt nhìn thấy lại là hành vi của Tống Ngôn Thanh.

3

Cả tối tôi cố tình tránh chạm mắt Tống Ngôn Thanh, cho đến trước khi đi ngủ, bố mẹ tôi giục tôi đi đưa thuốc cho hắn.

Tôi lạnh lùng ném thuốc lên bàn, cánh cửa phía sau đột nhiên đóng lại, khi quay người lại, Tống Ngôn Thanh đang dùng khăn lau tóc, phần thân trên lộ ra ngoài, có vết thương mới chồng lên vết thương cũ giống như những con rết.

Cơ bụng của hắn lấm tấm những giọt nước, dọc theo đường cong chảy xuống.

Tôi không khỏi cau mày, tại sao trước đây tôi không phát hiện ra người này lại lưu manh như vậy?

Mùi cây sơn chi tươi mát bay vào mũi tôi, Tống Ngôn Thanh đột nhiên tiến lại gần, vòng tay qua eo tôi. Nhìn từ bên cạnh, có vẻ như một cái ôm sau thời gian dài xa cách.

Tôi chưa kịp phản ứng thì hắn đã nhanh chóng cầm lấy lọ thuốc sau lưng tôi, mắt đỏ hoe, trông vô cùng đáng thương:

“Chị ơi, tôi không biết đọc, không dùng được.”

Tôi cười lạnh trong lòng, Tống Ngôn Thanh nói tiếng Trung rất tốt, nhưng hắn thực sự không biết đọc. Chữ của hắn là do tôi cầm tay hắn viết từng nét.

Nhưng tiếng Anh của hắn không kém đến mức không đọc hiểu được hướng dẫn sử dụng thuốc.

Kiếp này hắn còn muốn tôi cam tâm tình nguyện phục vụ hắn?

Tôi không vạch trần Tống Ngôn Thanh mà lạnh lùng đáp:

"Tra Baidu đi."

"Nhưng, tôi không có điện thoại di động, cũng không biết đánh máy. Chị ơi, chị có ghét tôi không?"

Hắn như con chó đi lạc sợ bị chủ bỏ rơi, tôi im lặng siết chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Tống Ngôn Thanh chăm chú nhìn tôi, nở nụ cười trong sáng, đơn thuần:

"Thôi vậy, tôi đi tìm chú."

"Đừng..." Tôi đứng chặn trước mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Để tôi."

Thuốc mỡ mát lạnh hòa vào da thịt nóng bỏng của người đàn ông, tôi lén dùng hết sức để chọc vào vết thương, nhưng tôi không thể ngăn được mà đỏ mặt.

Nhiều lần tôi muốn hỏi Chúa tại sao lại ban cho linh hồn một con quỷ khuôn mặt của thiên thần.

Tống Ngôn Thanh luôn nở một nụ cười trong sáng. Tôi nhớ rằng hắn ở kiếp trước không như vậy.

Hầu hết thời gian, hắn đều thờ ơ, trông u ám, lạnh lùng, giống như một con sói không thể thuần dưỡng.

Tôi đã dành rất nhiều thời gian và sức lực để từ từ đi vào trái tim của hắn, hướng dẫn hắn từng chút hòa nhập với thế giới của những người bình thường.

Dạy hắn đọc, đưa hắn đến công viên giải trí chơi, thỉnh thoảng còn cùng nhau đạp xe.

Dù lúc đó mọi người xung quanh đều nói rằng hắn là một thằng nhà nghèo chẳng có gì để mất, hắn không xứng với một người có dòng dõi thư hương thế gia như tôi.

Thế nhưng tôi vẫn từng bước từng bước rơi vào bẫy, cố gắng hết sức để đem đến cho hắn sự ấm áp, muốn cứu rỗi hắn.

Nhưng sự thật đã chứng minh rằng tôi đã sai. Tống Ngôn Thanh hoàn toàn là một động vật máu lạnh, hắn không yêu tôi. Hắn không yêu ai mà chỉ yêu chính bản thân mình.

Ngày tôi mặc chiếc váy trắng mà chúng tôi lần đầu gặp nhau, trang điểm tinh tế, nóng lòng chuẩn bị thổ lộ tình cảm, hắn đã tự tay xé rách chiếc váy, giẫm lên vết máu, mỉm cười quyến rũ:

“Chị ơi, địa ngục cô đơn quá, chị đến đây với tôi đi.”

……..

"Sáng mai tôi sẽ đưa cậu đến đồn cảnh sát." Tôi đặt thuốc xuống và đứng dậy với vẻ mặt vô cảm.

"Chị ơi, tôi không đến đồn cảnh sát đâu."

Tống Ngôn Thanh không giả vờ nữa, đôi mắt nheo lại lộ rõ ​​vẻ của một bề trên khiến tôi cảm thấy bị áp lực, nhưng giọng nói của hắn nghe giống vẻ nũng nịu của trẻ con, tôi hơi ngạc nhiên nhưng lại càng bực bội:

“Dù sao ngày mai cậu cũng phải đi, cậu muốn đi đâu thì tuỳ ý cậu."

Tống Ngôn Thanh lớn lên trong môi trường cá lớn nuốt cá bé, mưa b o m bão đ ạ n. Mỗi ngày mở mắt ra phải đối mặt với giết chóc và giết chóc mà thôi.

Hắn theo bản năng khao khát sự ấm áp. Chỉ cần kiếp này tôi thờ ơ lạnh nhạt, theo tính cách của hắn, sau này chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Tôi vừa ấn tay nắm cửa, Tống Ngôn Thanh đột nhiên chạy tới ôm lấy tôi từ phía sau, xuyên qua lớp vải mỏng của quần áo, tôi thậm chí còn cảm nhận được ngực hắn phập phồng theo từng hơi thở.

Những ngón tay mảnh khảnh của hắn khéo léo tìm đến điểm nhạy cảm của tôi, nhẹ nhàng chạm vào, chân tôi vô thức mềm ra, tôi không khỏi rên lên một tiếng trầm thấp, môi hắn lướt qua vành tai tôi, giọng dịu dàng đến mức khiến người ta có cảm giác như đang rơi vào hầm băng:

“Chị ơi, kẹo dâu của tôi đâu?”

Tôi cố gắng ép ra giọng nói đang nghẹn lại trong cổ họng, ra vẻ bình tĩnh:

"Tôi không hiểu cậu đang nói về... ừm."

Tống Ngôn Thanh cười khúc khích, một tay đặt lên vai tôi, tay còn lại luồn vào tóc tôi giữ lại sau đầu, sau đó mạnh mẽ hạ môi xuống, m*t lấy môi tôi.

Những động tác này quá nhanh, tôi không có thời gian để suy nghĩ, khi định thần lại, mũi dao sắc bén đã đâm vào ngực Tống Ngôn Thanh.

Trong bữa tối, đề phòng vạn nhất, tôi lén ra ngoài mua một con dao găm mỏng mang theo bên mình.

Hắn li3m khóe miệng, cảm giác không hài lòng, máu từ ngực từ từ chảy xuống. Đôi mắt hắn như đang nhìn vào một kho báu bị mất:

"Chị ơi, chúng ta lại gặp nhau rồi, chị có nhớ tôi không?”

Lòng tôi lạnh buốt, Tống Ngôn Thanh nắm lấy tay tôi, ép tôi cầm cán dao, cười rạng rỡ nói:

“Chị ơi, chị không thể giết người như vậy được. Để tôi dạy chị."

Tôi rút tay ra như bị điện giật, bất giác lùi lại, Tống Ngôn Thanh rút ​​dao ra, từng bước từng bước tiến đến gần tôi, cuối cùng ấn tôi xuống giường.

Hắn bịt miệng tôi lại, tôi chưa kịp hét lên,

hooc-môn nam bao trùm lấy tôi:

“Chú và dì ở cạnh đây.”

Nghe thấy tiếng bố mẹ, tôi cứng đờ ngừng giãy giụa… Tống Ngôn Thanh hài lòng cong môi, ngón tay ấm áp luồn vào trong áo của tôi.

Vô số cơn ác mộng dai dẳng ngày đêm lại xuất hiện. Điều tôi lo sợ nhất cuối cùng đã xảy ra.