Mộ Dung Mẫn nghe xong lời yêu cầu, trông hắn đẹp trai sáng sủa như thế, vậy mà lại là một tên biến thái hám sắc.
Trước hết ra khỏi đây trước đã, sau đó tìm thời cơ lẫn trốn, tình nhân à, còn lâu mới làm nhé! Đồng ý chỉ là kế tạm thời mà thôi.
"Được, tôi đồng ý!"
Trạch Minh Bác thoáng ngạc nhiên, cô ta vậy mà vì giữ mạng của mình, không tiếc bán thân luôn ư?
Vừa cùng hắn bước ra khỏi cửa phòng, đã thấy hai tên vệ sĩ lực lưỡng đứng ở ngoài chờ sẵn.
Hắn lái xe đưa cô đến một dinh thự nằm ở vùng ngoại ô, nơi này cách trung tâm thành phố cũng không quá xa, biệt thự được xây dựng theo lối kiến trúc hiện đại, trông vô cùng sang trọng, xung quanh biệt thự được trồng khá nhiều cây xanh, vì vậy không khí trong dinh thự vô cùng trong lành.
...Ảnh minh họa dinh thự Trạch Long...
Mộ Dung Mẫn ngoài mặt thì ngoan ngoãn đi theo sau, nhưng đôi mắt lại không an phận mà âm thầm quan sát xung quanh, mọi ngóc ngách đều có camera giám sát, muốn trốn khỏi đây đúng là phải tốn không ít công sức rồi.
Thiết kế nội thất bên trong vô cùng tỉ mỉ tinh tế kết hợp với màu sắc hiện đại hài hòa nhưng vẫn làm nổi bật không gian thoáng đãng sang trọng đến từng góc nhìn.
Ở giữa sảnh nữ hầu xếp thành 2 hàng , đếm sơ qua cũng tầm mười người, còn có một quản gia tuổi tầm trung niên cùng tiếp đón Trạch Minh Bác.
"Chào mừng thiếu gia trở về"
Cô thấy vậy thầm nghĩ, lâu rồi mới về nhà hay gì mà tiếp đón nồng nhiệt như thế.
Nhìn mọi người, ai cũng nề nếp nghiêm túc, chỉnh chu, vô hình hình thành lên không khí trang nghiêm, trịnh trọng.
Tắm rửa xong xuôi, cô mặc tạm trên mình bộ váy ngủ, lúc ra khỏi phòng tắm nữ hầu đã sớm chuẩn bị một bộ váy màu hường nhạt đặt ở trên giường.
Buổi trưa hôm sau, Trạch Minh Bác mở cửa phòng, hắn thản nhiên đi vào, hơi cúi người đặt một xấp giấy xuống bàn sau đó ngồi xuống ghế sofa.
"Đây là bản hợp đồng, cô kí đi"
"Hợp đồng?"
Mộ Dung Mẫn đi tới cầm tờ giấy lên, nội dung trên giấy là hợp đồng tình nhân.
"Làm tình nhân cũng phải cần hợp đồng sao? Lần đầu tiên tôi thấy đấy"
"Thứ này sinh ra, để tránh cho cô lật giọng"
Mộ Dung Mẫn khẽ nhún vai, ngồi lên bàn, lấy tay chống lên bàn hơi hướng về người của Trạch Minh Bác.
"Tôi nói được làm được, không cần mấy thứ giấy tờ này đâu"
"Nếu cô không kí, vậy thì không cần sống nữa..." "Được rồi, nếu anh thích, thì em chiều"
Mộ Dung Mẫn hướng ra cửa sổ, nhìn chiếc siêu xe của Trạch Minh Bác đang lăn bánh rời đi, đôi mắt như đang suy tư gì đó, dăm ba cái tờ giấy rách, nào dễ dàng kìm hãm được bước chân của cô.
Tối hôm đó dinh thự bốc cháy, tiếng còi báo động vang dội, người lẫn người vô cùng hỗn loạn, cô nhân lúc đó mà chạy thoát ra ngoài.
Mộ Dung Mẫn đứng từ xa nhìn ngọn lửa đang cháy phừng phừng, trong lòng cảm thấy vô cùng viên mãn, muốn cầm chân cô ư? Không dễ dàng như vậy đâu.
Nhưng Mộ Dung Mẫn à, không lâu nữa đâu, cô sẽ phải hối hận vì bản thân đã chọc phải người, mà cô không nên chọc vào.
Sau khi ra được bên ngoài, cô bắt xe tới một quán bar, màn đêm ở ngoài yên tĩnh bao nhiêu thì ở trong này náo nhiệt bấy nhiêu. Mọi người đều nhảy theo tiếng nhạc xập xình, một số người lại ở trong góc nào đó làm những thú vui trụy lạc, cô đi thẳng lên lầu vào trong một căn phòng vip.
Hướng về người đàn ông tầm 30 tuổi, hai tay đang ôm ấp hai cô em mà nói.
"Trương tổng, lần này để ông thất vọng rồi"
Hắn vẫy tay í bảo bọn họ đi ra, lười biếng ngã người ra sau.
"Không sao, Trạch Minh Bác là người không dễ ám sát, không ít người thất bại, cô trở về nghỉ ngơi đi"
"Vâng, thưa Trương tổng"
Tập đoàn Hàng Á Trạch Thị.
Trạch Minh Bác ngồi trên bàn làm việc, hai bên là mấy xấp tài liệu xếp chồng lên nhau, dáng vẻ hắn chỉnh chu nghiêm túc, văn phòng làm việc sáng sủa sang trọng không có một chút tiếng động nào thừa thải vang lên.
'Cốc cốc'
"Vào đi"
Trợ lý của Trạch Minh Bác là Chiếu Thư Trinh, hắn mang dáng vẻ nghiêm trọng bước vào cửa.
Nghe xong, Trạch Minh Bác dừng bút, đầu ngước lên nhìn Chiếu Thư Trinh, con ngươi thâm sâu đen nháy luôn ẩn chứa biểu cảm mọi ngày vẫn không đổi, cây bút trên tay đã bị hắn bẻ thành đôi, giọng nói nhàn nhạt nhưng lại khiến người khác cảm nhận rõ được sát khí chết người đang dần bao trùm lấy không gian.
"Hơn hai mươi con người ở đó canh giữ một người, chỉ có thế thôi mà cũng làm không xong, tôi từ khi nào nuôi những người vô dụng như vậy?"
Chiếu Thư Trinh bị tiếng gãy bút làm cho giật mình, trong thâm tâm đã âm thầm run rẫy trước cơn phẫn nộ của hắn.
"Nội trong đêm nay, phải đem Mộ Dung Mẫn trở về lại, nếu không tìm được, thì mấy người không cần tới đây nữa, tự về chuẩn bị hậu sự cho mình đi!"
Trong lòng Chiếu Thư Trinh không ngừng kêu gào thảm thiết, chết rồi! Lần này Trạch tổng tức giận thật rồi, bây giờ làm sao mà sống đây.
"Mộ Dung Mẫn, em cứ chạy đi, không thoát được đâu"