Toàn bộ thần kinh của Mộ Dung Mẫn như muốn căng cứng, sợ hắn nhất thời giận dữ mà giết chết cô.
Trạch Minh Bác nói xong liền buông tay, vứt cô xuống nền nhà lạnh lẽo, dù rất đau nhưng một tiếng rên rỉ cũng không dám thốt ra.
"Đưa Mộ Dung Mẫn trở về chung cư Dĩ An, canh chừng cẩn thận, nếu còn để vụ việc đó xảy ra thêm lần nữa..."
Ánh mắt hắn sắc lạnh, mấy tên lính rùng người sợ hãi vội vàng lên tiếng.
"Trạch tổng yên tâm, bọn tôi sẽ cẩn thận, tuyệt đối không dám lặp lại sai lầm"
Trạch Minh Bác không nói gì thêm mà dứt khoát bước chân rời đi.
Tiếng đóng cửa vang lên, cô thở phào một hơi dài, hắn quá đáng sợ rồi, rốt cuộc cô đã đụng phải người như nào. Mộ Dung Mẫn thấy bất lực, thật không biết phải làm sao, không lẽ ngồi im chịu chết ư?
....
Mộ Dung Mẫn mặc chiếc váy ngủ mỏng manh, tôn lên vóc dáng thon thả yêu kiều quyến rủ, đôi môi bọng nước đỏ nhẹ, khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp nhưng con ngươi lại toát lên sự mạnh mẽ kiên cường.
Trạch Minh Bác bước vào, khuôn mặt lạnh lẽo như đỉnh núi nơi tận cùng băng giá, nhưng nhìn thẳng vào đôi mắt lại có vài phần ôn nhu.
"Mẫn Mẫn, lại đây"
"Anh gọi thân mật như vậy, tôi thật sự không quen?"
"Tôi muốn em,...ngoan ngoãn ở bên tôi"
Mộ Dung Mẫn nghe hắn nói, sợ làm nữa sẽ khiến hắn tức giận mà bóp cổ cô như đêm hôm qua, đành thu liễm lại.
Hắn kéo cô lại, điều chỉnh tư thế mà ôm trọn cơ thể mảnh mai của cô vào lòng ngực, bàn tay nhẹ nhàng đưa lên môi.
"Suỵt"
Hắn im lặng một lời cũng không nói thêm, Mộ Dung Mẫn nằm trong lồng ngực mà đầu óc như muốn rối bời, mùi nước hoa nam tính khẽ chui vào khoang mũi thoang thoảng là mùi thuốc lá, nó làm cô càng cảm thấy hoang mang, mình đây là đanh được trai ôm ngủ?
Kể từ lúc cô sinh ra đời đã là hai mươi năm năm, nhưng đây chính là lần đầu tiên cô được đàn ông ôm vào lòng như này, dù không có thiện cảm đối với hắn, cơ mà cái ôm này thật sự mang cho cô một loại ấm áp an toàn.
Cô vô thức buông bỏ cảnh giác, cùng hắn đi chìm giấc ngủ, Trạch Minh Bác thấy cô thở đều, khẽ vuốt mái tóc mượt mà, đôi môi khẽ khàng đặt nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Nhìn Mộ Dung Mẫn ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng ngực, mà tim hắn cứ run lên, rốt cuộc cô ấy đã trải qua những gì, từ một cô gái thuần khiết tựa như đóa sen trắng, bây giờ đã trở thành một con mèo hung dữ, móng vuốt sắc nhọn, muốn lại gần thật sự quá khó.
Sáng hôm sau thức giấc, Trạch Minh Bác đã sớm rời đi, căn phòng lấy tông màu tối làm chủ đạo, nội thất được sắp xếp gọn gàng hợp lý, tinh tế như đại diện cho tính cách của chủ nhân căn phòng.
Cô quan sát một lượt, cửa sổ được làm bằng kính chống đạn, bên ngoài cửa sổ là một con sông, nhìn ra xa có thể thấy rõ những tòa nhà cao ốc hiện đại bên kia bờ.
Cạnh giường là một cái bàn đựng đèn ngủ, ở dưới còn có hai ngăn kéo, cô vội vàng mở ra biết đâu trong đó lại có chìa khóa nhà, tia hi vọng đó lại nhanh chóng biến mất, chả có chiếc chìa khóa nào cả chỉ có vài tấm ảnh mà thôi, thật là rầu não mà.
Trong đầu Mộ Dung Mẫn đột nhiên ánh chút tò mò, không biết mấy tấm ảnh kia là gì, ngó nghiêng ra cửa xong quay lại lật tấm ảnh lên xem, trong ảnh là một đôi nam nữ mặc bộ đồng phục của trường cấp ba, mà hai người trong đó là cô và Trạch Minh Bác! Đôi mắt anh đào không dấu nổi sự ngạc nhiên mà trừng to, cô còn chưa kịp tin vào thứ mắt mình thấy vừa rồi thì tiếng nói ở ngoài cửa làm cô giật mình, vội vã đóng lại ngăn kéo.
'Mộ Dung tiểu thư, cô đã dậy chưa?"
"À...Tôi dậy rồi"
Tạm gác chuyện này sang một bên, cô vệ sinh cá nhân xong liền xuống dưới nhà dùng bữa sáng. Nữ hầu cùng quản gia đối với cô đặc biệt lễ phép, cách họ đối xử đó cô thật sự là không quen.
Tấm ảnh kia cứ quang quẩn trong đầu cô mãi không buông, hết suy luận này lại đến suy luận khác, không lẽ cô và người yêu cũ của Trạch Minh Bác giống nhau, nên hắn đưa cô về làm tình nhân là muốn thay thế ư? Ôi trời đất ơi! Thật sự là như vậy à.
Hay là cô còn có chị em song sinh, em ấy ở lại nước và quen biết hắn? Nhưng sao lại chưa từng thấy ba mẹ nhắc đến nhỉ?
Không được, ngồi đoán mò đoán mây như này cũng chả tìm ra được đáp án, xem ra phải ngoan ngoãn ở đây giữ gìn tính mạng chờ đợi lão đại tìm tới cứu mình ra.
Nghĩ tới đây tinh thần cô rất phấn chấn, nơi này là chung cư ở ngay trung tâm thành phố, tìm thấy cô ắt hẳn cũng dễ dàng.
Ở không như này cũng quá nhàm chán, Mộ Dung Mẫn lần lượt đi dạo dạo xung quanh nhà, vô tình phát hiện ra có một khu vườn hoa nhỏ ở lan can, có vẻ chúng được tùy tiện trồng lên, rất nhiều bông hoa chen chúc nở rộ nhìn khá là bừa, không có chút thẩm mĩ nào, nữ hầu đang lúi khúi lựa chọn những búp hoa tươi cắt đi thì thấy Mộ Dung Mẫn.
"Mộ Dung tiểu thư, sao cô lại ra đây, nơi này nhiều đất bẩn, cô mau vào trong đi"
"Nơi này dùng để làm gì vậy"
"Chỗ này là nơi trồng hoa, sau khi hoa nở đẹp, thì được cắt đi đem vào trong nhà cắm bình trang trí"
"Tôi cũng biết chút ít về kĩ thuật cắm hoa, có thể cho tôi làm thử không?"
Nữ hầu nghe vậy thì chút do dự, dù gì cô cũng là phụ nữ được thiếu gia đưa về, sao lại để cô ấy làm việc như này.
"Cái này...Thật không hay lắm..."
"Hiện giờ tôi không có gì để làm, cũng khá rảnh rỗi, muốn làm thứ gì đó để giết thời gian mà thôi"
Thấy nữ hầu có chút do dự, cô tỏ ra đáng thương.
"Cô xem, không có điện thoại, không được ra ngoài, tôi thật sẽ trầm cảm mất"