Trốn Ư? Em Đừng Mơ

Chương 2: làm phiền



Hoàng Dực Phi bỏ chú mèo xuống ghế sofa, nhìn đứa con trai với gương mặt bất cần đời rồi thở dài lên tiếng:

"Việc ở trường học cũ mẹ sẽ sắp xếp, dù có đánh người thì cũng đừng để người ta bắt được thóp, có kẻ cố tình quay lại cảnh con đánh người rồi đấy, có biết không hả? ".

Hoàng Cảnh Nghiên cảm thấy phiền phức mà nhíu mày, hắn luồng tay vào mái tóc đen được vuốt keo, dáng vẻ khá ngông nghênh mà đáp lại:

"Vậy thì sao? Cùng lắm thì chuyển trường đi, con cũng chẳng muốn học ở nơi đó nữa, chẳng có gì vui, nhạt nhẽo ".

Hắn tiến đến ghế sofa, dùng chân hất chú mèo đang ngồi trên đó xuống rồi tuỳ ý ngồi vào, chân bắt chéo, lười biếng tựa lưng ra sau rồi nói:

"Chuyển đến trường tư thục Ánh Dương đi ".

"Trường đó cũng xứng để con vào à? ".

"Không quá nổi tiếng nhưng gần nhà, tiện để cho mẹ giám sát con, mẹ còn không hài lòng? ".

"Hiếm thấy con biết suy nghĩ đấy ".

Hoàng Cảnh Nghiên cười cười, khoé môi khẽ nhếch lên, hắn chống tay lên cằm rồi nhìn ra ngoài khung cửa sổ lớn.

Một cô gái nhỏ nhắn đang lễ phép cúi đầu với người làm vườn, giọng nói của cô khá êm tai nhưng lại mang theo chút yếu ớt:

"Quản gia bảo cháu quét sân ạ ".

Người làm vườn chỉ quét mắt nhìn một cái rồi chỉ chỉ vào cây chổi ở trong góc vườn, Châu Vũ Hinh nhìn theo hướng tay của người làm vườn tiếp theo đó cúi đầu cảm ơn.

Phù hiệu trường học ở trên đồng phục viết hai chữ 'Ánh Dương' in hoa khá rõ ràng, đại thiếu gia nào đó ngồi ở trong phòng câu lên một nụ cười hài lòng, lúc nãy khi chạm vào nhau, ngoài quan sát gương mặt nhỏ nhắn đang hơi hoang mang thì hắn còn nhìn được vài thứ khá hay ho, tên trường chẳng hạn.

Châu Vũ Hinh chú tâm vào công việc, tuy thỉnh thoảng sẽ cảm thấy bất an trong lòng, như cảm nhận được có người đang lén nhìn mình nhưng cô không mấy quan tâm cho lắm, chỉ cố gắng làm xong việc để có thể về nhà.



Bình thường công việc của mẹ sẽ kết thúc vào lúc 8 giờ tối, cũng không quá nặng nề, chỉ là có hơi nhiều việc.

Công việc bắt đầu từ lúc 6 giờ sáng, nhưng giờ đó Vũ Hinh phải đến trường, vậy nên cô hì hục đến tận 11 giờ đêm mới xong công việc ngày hôm nay, các cô chú làm chung thấy cô ngoan ngoãn lễ phép cho nên đã giúp đỡ không ít, Châu Vũ Hinh thực sự khá xúc động, lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp này.

Sau khi đã làm xong việc, cô chuẩn bị đi về, đi ngang qua cửa chính liền thấy một bóng dáng có hơi bất cần đời đang ngồi chễnh chệ ở giữa lối đi, thứ trong tay hắn ta là gì thế?

Thuốc lá? Nhìn thiếu niên tuổi đời không gọi là lớn đang nhả ra một ngụm khói, Châ Vũ hinh đứng hơi cách xa vẫn cảm thấy khó chịu, cô nhớ đến cha mình, mỗi lần cha hút thuốc thì sẽ kiếm cớ để chửi mắng cô và mẹ.

Người thiếu niên này mặc đồng phục của trường nổi tiếng, chứng tỏ hắn vẫn còn là học sinh, bình thường cô cũng đã nhìn thấy vài học sinh hút thuốc, nhưng đều lén trốn vào trong hẻm chứ không ung dung mà hút ở nhà như người này, hắn ta chắc chắn là kẻ đáng sợ.

Châu Vũ Hinh trong lòng bồn chồn mãi không thôi, cô sợ đến mức không dám nhìn thẳng vào hắn mà chỉ chậm rãi cúi đầu và lướt qua.

Chẳng biết vô tình hay cố ý, lúc cô đến gần thì Hoàng Cảnh Nghiên nhả một ngụm thuốc khiến cho cô không cẩn thận hít vào, ho sặc sụa.

Bên tai cô nghe rõ thấy tiếng hắn cười nhạt, tiếp theo đó lại xem như không có việc gì ném bừa điếu thuốc xuống đất rồi khiễng chân dập tắt, giọng điệu mang chút mỉa mai và chút quan tâm giả tạo:

"Có sao không? Do đằng ấy lùn quá nên tôi đây không nhìn thấy, xin lỗi nhé! ".

Châu Vũ Hinh đưa tay lên đầu mũi xoa xoa vài cái rồi hít vào, máy móc mà đáp:

"Không, không có gì".

Nói xong liền cúi đầu rồi vội bước đi.

Hoàng Cảnh Nghiên tay bỏ vào trong túi quần, nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy gấp gáp rời đi, khoé môi vừa cười lại thu liễm, nét mặt đang cợt nhã thì lạnh như băng, hắn nhìn xuống dưới sàn nhà cẩm thạch láng mịn bị tro của tàn thuốc làm bẩn, tiếp đó xoay người đi vào trong, chẳng biết được hắn rốt cuộc đang nghĩ gì nữa.

Châu Vũ Hinh hoàn toàn không biết được từ đây bước ngoặc của cuộc đời cô bắt đầu thay đổi.