Hắn lái xe đưa cô đến một khách sạn lớn rồi đưa cô lên phòng, Hoàng Cảnh Nghiên đứng ở cửa lên tiếng:
"Nếu đói thì gọi cho lễ tân, họ sẽ đem thức ăn lên tận phòng, hiểu không? ".
Châu Vũ Hinh ừ bằng giọng mũi rồi đóng cửa lại, cả ngày hôm nay thực sự quá mệt mỏi, nằm trên chiếc giường êm ái, cô thở ra một hơi, nhắm mắt rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Cứ nghĩ qua hôm nay thì mọi chuyện sẽ bắt đầu tốt hơn nhưng điều đang chờ đợi Vũ Hinh lại là cơn ác mộng.
Hôm sau cô dậy sớm rồi về nhà chuẩn bị sách vở tiếp đó mới đến lớp, ngồi ở trong lớp học cô gái nhỏ chăm chú làm bài tập, cả ngày hôm qua chẳng làm được gì cả, bài hôm nay học để kiểm tra cô cũng chưa xem dù là một chữ.
Tiết học bắt đầu thì đã nghe thấy loa thông báo vang lên:
"Mời bạn Châu Vũ Hinh lớp 11A4 đến văn phòng có việc cần gặp. Xin nhắc lại mời bạn Châu Vũ Hinh lớp 11A4 đến văn phòng ".
Mọi ánh mắt của các bạn học vả giáo viên bộ môn đều rơi lên người cô, Vũ Hinh không biết có chuyện gì đang xảy ra cả, đứng lên rồi đi ra ngoài.
Có việc gì mà lại gọi cô lên văn phòng vậy?
Khi Vũ Hinh đến đó thì chỉ thấy hiệu trưởng đang ngồi đối diện một người phụ nữ, người này là mẹ của Hoàng Cảnh Nghiên mà, sao bà ấy lại ở đây?
Hoàng Dực Phi chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, chỉ nhìn chăm chăm vào hiệu trưởng rồi nói:
"Hộc bổng tài trợ của tháng này không biết nhà trường có hài lòng không ".
"Vâng ạ ".
"Nếu đã vậy thì mong nhà trường sớm giải quyết vấn đề rắc rối, nếu hôm nay không đến đây thì có lẽ tôi cũng chẳng biết được việc gì ".
"Sao có thể ạ, tình hình học tập của em Cảnh Nghiên gần đây vô cùng tốt, nếu có vấn đề gì thì nhà trường sẽ trực tiếp thông báo cho quý phụ huynh nên cứ yên tâm ạ ".
Hoàng Dực Phi đứng lên, gương mặt và thái độ của bà vẫn như cũ, chẳng hề để ai vào mắt, dường như tất cả mọi người ở đây không ai xứng đáng đứng ngang hàng, bà đi ra khỏi văn phòng.
Châu Vũ Hinh lúc này thực sự không hiểu nỗi giáo viên đang làm gì nữa, tiếp khách thì tiếp khách đi, thông báo gọi cô đến làm gì?
Lúc Hoàng Dực Phi rời đi thì thái độ của hiệu trưởng liền thay đổi, cả giáo viên ở đó cũng đưa ánh mắt không mấy hảo cảm về phía cô.
"Em đến đây " - Một giáo viên lên tiếng.
Cô nghe theo đi đến bên bàn trà, chỉ nhìn thấy ở trên đó có vài tấm hình, một cặp đôi đang đứng ở quầy lễ tân của khách sạn, chân mày cô hơi nhíu ngẩng đầu lên nhìn tất cả những người có mặt trong phòng rồi hỏi:
"Đây là gì ạ? ".
"Em còn dám hỏi, em xem bản thân đã làm ra việc gì? Cùng với nam sinh đến khách sạn, em có hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề không? ".
"Hôm qua em không có nơi để ở, vậy nên bạn cho em mượn phòng ở khách sạn ạ ".
"Tại sao lại ở đó? ".
Châu Vũ Hinh nghiêng nghiêng đầu:
"Đến khách sạn để ngủ lại ạ, chẳng lẽ còn làm việc gì khác được hay sao? ".
Giáo viên dường như chẳng hề muốn nghe cô nói, chỉ phất phất tay rồi nói:
"Hành vi này của em ảnh hưởng xấu đến nhà trường, vậy nên học kỳ II sẽ hạ hạnh kiểm ".
Vũ Hinh bình thường cúi đầu hạ mình nhưng một khi bị động chạm đến lợi ích hoặc bị vu oan giá hoạ thì cô sẽ lập tức xù lông.
"Ý thầy là đang nghi ngờ em cùng với người trong ảnh làm chuyện gì đó trong khách sạn ".
"Nếu không có gì thì vào khách sạn làm gì? ".
"Vậy thì thầy vào đó chỉ để thoả mãn thôi à? " - Câu hỏi của cô khiến cho giáo viên trước mặt tức giận nhưng chưa nói gì thì cô đã nói thêm:
"Không tận mắt thấy mà cứ một mực nói thế về người khác như thế thì chính là vu khống đấy ạ ".
"Chẳng lẽ còn muốn tôi nhìn tận mắt việc đó? " - Giáo viên cố tình bóp méo câu nói của Vũ Hinh.
Cô nhìn thấy ở nơi này chẳng ai có ý tốt, chỉ cười nhạt rồi cầm một trong số tấm hình có trên bàn rồi nói:
"Nếu như đã không giải quyết được việc thì em xin đi tìm nơi có thể giải quyết ạ, ở nơi này phí thời gian của em ".
Thầy giáo đang cố gây khó dễ cho cô khẽ chau mày:
"Em đi đâu ".
Châu Vũ Hinh lần lượt nhìn vào từng người rồi lười biếng đáp: