Hoàng Cảnh Nghiên đưa mắt về cô gái đang xù lông như mèo kia, Châu Vũ Hinh lúc này chi8r cảm thấy hoa khôi hơi nực cười cho nên cứ nhìn cô ta mãi không thôi, Lâm Lan tỏ vẻ đáng thương ngồi ở dưới sàn nhà nhưng chẳng có ai quan tâm cả, chỉ có thể nén tức mà đứng lên tiến về phía Hoàng Cảnh Nghiên rồi thút thít:
"Đau quá ".
Đổi lại chỉ là một cái liếc nhìn của hắn, nhưng Hoàng Cảnh Nghiên cũng không vạch trần cô ta, chỉ lạnh nhạt mà nói:
"Vậy thì đến phòng y tế xem sao ".
"Cậu đưa tớ đi đi ".
Thiếu niên đặt tay lên vai cô gái đang đứng bên cạnh nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào người ngồi cách đó không xa, chỉ mong rằng cô có chút gì đó ghen tuông. Châu Vũ Hinh giải bài, hoàn toàn tránh xa thị phi.
Vở kịch này hạ màn được rồi, không trả tiền mà cứ muốn cô phải diễn, vô nghĩa.
Hoàng Cảnh Nghiên ấn đường xám xịt, siết chặt lấy bả vai của Lâm Lan rồi đi ra bên ngoài, nhưng hắn nào biết cả hai chỉ vừa mới đi khuất thì cô gái nhỏ ở trong lớp học giây trước còn ra vẻ chăm chú giải bài thì giây sau đã ngừng lại động tác.
Châu Vũ Hinh buông thõng bờ vai gầy gò, nụ cười vừa nãy cũng không còn duy trì được nữa, tuy bản thân cô luôn tự nhủ rằng mình không để tâm đến hắn nữa nhưng nhìn thấy Lâm Lan đi bên cạnh hắn, thân mật khoác vai, Châu Vũ Hinh trong lòng chẳng hề vui nỗi.
Cô chỉ hy vọng hắn hất cô ta ra nhưng Hoàng Cảnh Nghiên không làm như thế, Vũ Hinh hít nhẹ một hơi, lắc lắc đầu cố gắng bình tâm trở lại.
Ở ngoài hành lang, chỉ đi ra khỏi lớp học được khoảng 30 mét thì thiếu niên hất tay người bên cạnh ra, chân mày của hắn nhíu lại, giọng nói vô cảm đến mức khiến cho người nghe không rét mà run:
"Diễn đủ chưa? Đủ rồi thì buông tay ".
Dù nói buông tay nhưng hắn có cho người khác cái cơ hội đó đâu? Hất một phát rõ mạnh.
Lâm Lan bị nhìn thấu có chút gượng gạo nhưng vẫn cố gắng đáng thương mà đáp:
"Tớ thực sự chỉ muốn được gần gũi với cậu ".
"Cậu muốn thì tôi phải nghe theo à? Ở trước mặt tôi thì sau này bớt diễn trò lại đi, lần này tôi còn chừa cho cậu thể diện chứ lần sau thì không dám chắc đâu ".
Thiếu niên vô tình lãnh khốc, tuỳ tiện ném một câu nói mà chẳng hề để tâm đối phương sẽ cảm thấy thế nào, chỉ nghe thấy Lâm Lan uất ức đến mức giọng nói run rẩy:
"Cậu đúng là vô tình ".
Đi được ba bước thì hắn dừng lại, lười biếng mà đáp:
"Tình cảm của tôi không phải ai cũng có thể nhận được ".
Buổi học ngày hôm đó không khí nặng nề, hoa khôi bình thường rất hay nói chuyện với thiếu niên nhưng lúc này lại gục mặt xuống bàn viện lý do mệt mỏi, còn người ngồi bên cạnh cô ta cho tay vào trong túi quần, bắt chéo chân rồi nhìn thẳng về phía trước, dù có không thông minh thì khi nhìn thấy sắc mặt đen như than của hắn ai cũng đều né xa.
Cô gái nhỏ ngồi ở bàn hai chăm chú nghe giảng bài.
Không gian yên tĩnh như thế này nếu như hôm nào cũng có thì tốt nhỉ? - Châu Vũ Hinh nghĩ thầm.
Tan học, trống trường vang lên, hôm nay bài hơi nhiều, giáo viên viết đầy trên bảng đen, vậy nên Vũ Hinh vẫn còn ngồi ở đó chép chép, những người còn lại lo lắng đến mức bụng dạ cồn cào chỉ nhanh chóng đứng lên rồi rời đi.
Châu Vũ Hinh chép xong bài, cô thu hết dụng cụ học tập bỏ vào trong cặp rồi đứng lên nhưng lại bị một lực hơi mạnh ấn bả vai khiến cho cô phải ngồi xuống ghế.
Cô gái nhíu mày nhìn lên cùng lúc với việc cô tặc lưỡi thầm chửi thề, thiếu niên lãnh đạm nhìn cô, hắn vẫn ấn chặt xuống bả vai cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không má nào chịu thua má nào, phòng học yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy được tiếng đồng hồ tích tắc.
Hoàng Cảnh Nghiên là người mở miệng trước phá tan bầu không khí này:
"Lúc nãy Lâm Lan nói là có ý gì? ".
Cô gái nhỏ hất tay hắn ra rồi xoa xoa bả vai bị ấn đau, thiếu niên cũng hợp tác nhưng chỉ khi cô chịu ngồi yên, Châu Vũ Hinh muốn rời đi nhưng đúng là lúc này cô không thể làm như vậy, chỉ có thể phối hợp trả lời những câu hỏi của hắn:
"Cô ấy than đau còn có thể có ý gì được nữa, không phải là muốn cậu an ủi hay sao… ".