Trốn Vào Tim Anh

Chương 7



Thuần có thói quen ăn sáng muộn, bình thường cô đến tòa soạn rồi mới ăn sáng, như vậy cũng không sao cả, dường như đó cũng là thói quen của một số đồng nghiệp, nhưng mà ở lớp học đàn lại không như vậy nên hầu như cô thường bỏ bữa sáng chủ nhật.

Mọi lần đều thế, nhưng sáng hôm nay khi Nguyên vừa cúi xuống hướng dẫn Thuần một chút lý thuyết thì chiếc dạ dày của cô lại vô cùng sát phong cảnh, kêu lên mấy tiếng "ọt, ọt". Thuần xấu hổ cúi đầu, mong anh không để ý nhưng chỉ cần hơi ngẩng lên, cô lập tức thấy đôi môi mỏng của anh mím lại như cố nín cười.

- Được rồi, đánh xong đoạn nhạc này, chúng ta nghỉ giải lao một chút.

Nguyên mang bánh và nước lên cho cả lớp, dù anh không nói thì cô cũng biết anh đoán ra cô chưa ăn sáng, nhưng điều làm cô rầu rĩ hơn là với một người làm việc và nghỉ ngơi có nguyên tắc như anh thì cô chắc chắn là bị mất điểm.

Cô thở dài nhìn mọi người cười đùa và chí chóe như bình thường.

- Sao lại thở dài?

Thuần ngẩng lên, đỏ mặt cầm cái bánh Nguyên đưa, dù anh có không biểu hiện gì thì cô vẫn muốn đào một cái lỗ dưới sàn mà chui xuống.

Hôm nay hiếm hoi Nguyên cho lớp nghỉ sớm hai mươi phút, vừa bước ra ngoài, Thuần đã ngửi thấy mùi nhang trầm thơm mát mà dễ chịu, cô luôn thích mùi hương này, giống như hương thơm trong các ngôi chùa, nhẹ nhàng mà thanh tịnh. Xung quanh cô cũng có mấy người cảm thán:

- Mùi nhang thơm quá.

- Hôm nay là mồng một hay ngày rằm nhỉ?

- Chết chửa, ở trên đây riết quên hết ngày tháng.

Nguyên chỉ cười không nói gì, thực ra hôm nay không phải mồng một hay ngày rằm gì mà lại là một ngày đặc biệt khác. Xỏ giày ra khỏi cửa, quay lại Thuần chợt thấy Tâm lúi húi trong bếp nhưng cô không để ý, cũng không nghĩ gì. Về nhà nấu bữa trưa ăn xong ngủ một giấc, Thuần lại ngồi tập đàn, một niềm cảm hứng mãnh liệt thôi thúc cô như khi cô quyết tâm vượt qua Nguyên, nhưng nửa chừng cô mới nhớ ra mình phải đi mua di động.

Thuần chọn một loại có dung lượng lớn, như vậy sau này khi quay video gửi cho Nguyên cũng không phiền phức nữa. Cứ thế vui vẻ cả buổi chiều, khoe bố mẹ rồi lên face xem video, Thuần nhận được tin nhắn riêng của Nguyên, cô suýt đánh rơi di động mới mua.

- Hôm nay sao thế? Thấy em trầm trầm?

Không lẽ lại trả lời là em sợ mất điểm trong mắt anh. Không biết từ bao giờ việc giữ hình tượng trước mặt anh lại quan trọng như thế, Thuần nhắn trả lời:

- Không có ạ.

- Có gì khó khăn có thể chia sẻ với anh. Còn nữa, đừng nhịn ăn sáng, không tốt đâu.

- Bình thường em ăn sáng ở chỗ làm ạ, chỉ có chủ nhật thôi. Buổi sáng ăn cái gì cũng không ngon.

Chỉ là một tin nhắn bình thường nhưng Thuần xem đi xem lại vẫn không nỡ xóa, cô muốn chủ động nói với anh nhiều thứ hơn nữa nhưng lại không tìm ra chuyện gì để nói.

- Đàn ở nhà tập đã quen tay chưa? Hình như đoạn video vẫn thấy em quay ở phòng nhạc.

- Vâng ạ, đi làm về em hay qua đó, cảm giác có khí thế hơn. Chỉ là có đàn ở nhà thì tối có thể tập, không sợ về khuya cũng không ngồi lướt face nữa.

Suy nghĩ trong mấy giây, Thuần nhắn thêm một tin nữa:

- Với lại tập ở nhà không ai giữ nhịp cho em.

- Vậy hôm nào đến phòng nhạc thì nhắn cho anh, anh đến tập cùng.

Thuần nhắn tin xong đã thấy hơi hối hận, nhìn tin nhắn anh nhắn lại còn hối hận hơn, cảnh sát là công việc đặc thù, nhiều lúc căng thẳng phải tăng ca hay đi điều tra cả đêm mà chẳng mấy thời gian rảnh rỗi, cô không muốn cướp mất thời gian nghỉ ngơi và tập đàn của anh, miễn cưỡng nhắn lại một tin đồng ý nhưng tự bảo mình sẽ không đến phòng tập nữa.

Như đọc được suy nghĩ của cô, Nguyên nhắn lại một tin:

- Yên tâm, anh biết cách quản lý thời gian của mình, sẽ không làm lỡ việc của anh đâu.

- Vâng.

Thuần thở phào, cũng may là việc dạy đàn của cô chưa quan trọng như thế, nhưng lòng cũng có chút mất mát.

Sáng hôm sau, vừa đến tòa soạn, Thuần đã suýt bị hai bóng người vội vàng lao ra ngoài đâm trúng, cũng may cô kịp né, người kia chỉ bỏ lại một câu: "Xin lỗi" rồi mất dạng. Đó là hai người phụ trách thông tin bên hình sự.

- Gì vậy?

- Sáng nay có một vụ, hình như là giết người mà còn liên quan đến ma túy nữa.



Thuần gật gật đầu rồi ngồi vào bàn làm việc, tự nhủ kỳ này Nguyên lại vất vả rồi. Làm đến lúc nghỉ ăn trưa, cô nhận được một tin nhắn của Nguyên:

- Tan làm em có rảnh không? Anh nhờ em một việc.

- Vâng?

- Xin lỗi, phiền em quá nhưng anh không nghĩ được đến ai.

Thuần không thấy phiền, thậm chí còn có chút mong đợi, nhưng cô chợt liên tưởng đến vụ án buổi sáng, hai người đồng nghiệp kia đã quay về từ lâu và viết xong báo, cô cũng ngồi đọc qua, sợ rằng cảnh sát gọi cho mình lúc này vẫn là câu nói đã đi vào huyền thoại: Chúng tôi có vài câu hỏi muốn hỏi cô, mong cô hợp tác.

Hơi vội vàng, cô trả lời:

- Vâng, anh có gì cứ hỏi, em sẽ thành thật khai báo, phục vụ công tác điều tra.

Một câu nói của cô mà khiến cả tòa soạn chú ý, im phăng phắc nhìn về phía mình, bên kia đầu dây cũng im lặng mấy giây rồi một tiếng cười trầm thấp vang lên khiến cô ngơ ngác:

- Không có, anh chỉ muốn nhờ em tới chơi với một người thôi.

Thấy hai người bên mảng hình sự nhìn mình với đôi mắt phát sáng, Thuần vội lắc đầu, dùng khẩu hình nói cho họ không có chuyện gì, tai vẫn nghe Nguyên dặn dò, bút hí hoáy ghi chép một dòng địa chỉ.

Tan làm, Thuần tạt ngang qua siêu thị, mua vài thứ, ngoài mấy nguyên liệu nấu ăn còn sữa và bánh mềm, đi bộ đến địa chỉ kia. Trước mặt cô là một căn nhà ngói thấp tè trong ngõ, không có gì nổi bật ngoài một giậu mồng tơi làm thành hàng rào cao đến ngực cô, y như Nguyên miêu tả. Cô cất tiếng gọi:

- Bà ơi!

Cửa cổng không khóa, mà với sự tạm bợ của nó thì cũng không có tác dụng gì mấy, Thuần tự đẩy cửa vào, một cụ già yếu ớt đi từ trong nhà ra, cô vội chạy đến đỡ bà lão. Bà cười móm mém:

- Tâm đấy hả con?

- Con là Thuần, học sinh của anh Nguyên.

Sợ bà lão không nghe thấy, Thuần nói lớn hơn:

- Anh Nguyên bảo con đến đây ăn cơm với bà, hôm nay anh ấy bận.

- À, bạn gái Nguyên hả?

Bà lão đúng thật là không nghe rõ câu phía trước, chỉ nghe được câu sau vì cô nói lớn hơn, cái gì mà "anh Nguyên bảo con đến ăn cơm với bà". Thuần dở khóc dở cười, kiên nhẫn lặp lại to từng tiếng:

- Con là học trò, học trò của anh Nguyên.

Thuần đỡ bà lão vào nhà, bày đồ cô đã mua lên bàn, lấy từng thứ để vào hay tay bà lão:

- Đây là sữa, còn đây là bánh..

Đến khi bà cụ nghe thấy hết rồi, cô mới đứng dậy chuẩn bị nấu cơm, bà cụ lập cập đi sau cô:

- Bếp này, thằng Nguyên mua, mấy thứ này, đều là nó mua.

Thuần gật đầu, bà cụ không phải bà của Nguyên, chỉ là người già neo đơn nên anh mới giúp, gần đây bà không còn minh mẫn như trước nữa, Nguyên cũng cẩn thận chăm sóc như bà của mình, nấu ăn, dọn dẹp. Chỉ là hôm nay anh và Tâm đều bận nên nhờ cô.

Cơm nước, dọn dẹp rồi ở lại chơi với bà thêm một lúc, Thuần theo lời Nguyên nhờ cậy hàng xóm để ý bà giùm rồi mới đi về. Anh thật sự rất chu đáo, ngay cả cái nhỏ nhặt nhất cũng nhắc cô chú ý. Về đến nhà, Thuần nhắn một tin báo cho anh để anh yên tâm, dù không biết lúc nào anh mới đọc được.

Nhưng không ngờ anh lại trả lời ngay:

- Cảm ơn em, mấy ngày nữa anh đều bận, khi nào có dịp sẽ mời em bữa cơm.

- Không có gì, em cũng thích chăm sóc người già neo đơn. Bà tự hào về anh lắm, luôn miệng khen.

Không thấy Nguyên trả lời, cô nghĩ anh đang bận nên thôi, nhắn lại một tin:

- Nếu anh muốn cảm ơn em thì vụ án có tiến triển gì phía cảnh sát có thể công khai, anh nói cho em biết được không?

Rồi cô đi tắm rửa, tập đàn, cơm tối lúc nãy đã ăn cùng bà lão rồi. Tập xong, cô thấy có tin nhắn Nguyên gửi đến:



- Được, không ngờ em cũng lanh lợi gớm.

Mấy hôm sau, Tâm và Thuần thay nhau chăm sóc bà lão, nếu bận thì sẽ mua đồ rồi nhờ hàng xóm chăm nom bà. Nguyên phải đi điều tra ở các tỉnh lân cận nên không về được, nhưng anh vẫn nhắn tin hỏi thăm tình hình, đến chiều thứ năm, hung thủ bị bắt.

Tối thứ năm, Thuần vẫn đến nhà anh học đàn như thường lệ, vì anh vừa về đến nơi và không hề có ý cho học sinh của anh nghỉ. Nguyên đứng trước cửa, mặc chiếc áo sơ mi nửa xanh nửa trắng trẻ trung, khuôn mặt vẫn đẹp trai như cũ nhưng có vài phần mệt mỏi, trên người còn tản ra mùi xà phòng, mái tóc còn ướt, cô chắc mẩm anh chỉ vừa kịp tắm gội qua.

Sói Con chống cằm nhìn Nguyên:

- Sao anh không nghỉ ngơi một buổi rồi hẵng dạy, định làm mĩ nam có khí chất u buồn à?

Nguyên vẫn bó tay với miệng lưỡi của Sói Con:

- Công việc của anh nhiều buổi phải cho các em nghỉ thật, nếu không tranh thủ dạy thì lớp sẽ học chậm và không hiệu quả đâu.

Thuần cũng ngứa miệng chen vào một câu:

- Nói thật đi, là anh nhớ bọn em nên muốn dạy ngay đúng không?

- Này, Heo Con, em lấy đâu ra tự tin đó thế?

Cả lớp ồ lên cười, Thuần bĩu môi quay đi nhưng vẫn không nhịn được bật cười. Dạo này cô hơi nghiện tập đàn, ở tòa soạn nếu rảnh rỗi là cô luôn có mong muốn vác cây piano ở nhà đến mà hăng say đánh bài "Chị ong nâu và em bé".

- Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ đánh lại mấy bài đã học rồi học bài mới.

Cuối buổi, tất cả đều ra về, Thuần nhìn thấy bóng Tâm dưới bếp, vốn đã có thể xem là bạn khá thân thiết nên cô đi xuống chào hỏi một chút.

- Hôm nay không ở ktx nữa à?

- Về nhà nấu cơm cho anh Nguyên, anh ấy phải chỉnh lý lại hồ sơ vụ án lần cuối trước khi chuyển cho Viện kiểm sát nên sẽ thức khuya. Bớt được chút vất vả cho anh ấy cũng tốt. Hay là cậu cũng ở lại ăn tối cùng đi?

Thuần thấy hơi ngại nên vội vàng từ chối nhưng Tâm kéo cô lại:

- Buổi tối cậu về nhà lại nấu rồi ăn cơm một mình sẽ rất buồn, hay là cứ ăn cơm ở đây xong mình đưa cậu về.

- Như thế có phiền anh Nguyên không?

- Liên quan gì? Anh ấy ăn xong lên làm việc thì mình dọn, có cậu nấu cơm dọn dẹp cùng càng vui chứ sao?

Thuần chưa kịp trả lời thì nghe thấy tiếng cười vang lên ngay chân cầu thang:

- Mục đích em mời khách đấy hả Tâm?

Tâm le lưỡi làm mặt quỷ rồi quay lại tiếp tục dụ dỗ Thuần, cuối cùng cô cũng phải đồng ý.

Trên chiếc bàn ăn tròn màu trắng bày đủ một bữa ăn tiêu chuẩn: Bốn món mặn, một món canh, Thuần không thể không công nhận tay nghề của Tâm rất khá, món nào cũng rất hấp dẫn và vừa miệng. Bữa cơm trôi qua rất nhanh, cũng may có Tâm luôn miệng liến thoắng không biết mệt mỏi khiến Thuần cũng bị kéo vào không khí hài hòa tự nhiên đó, nói chuyện cũng nhiều hơn bình thường. Chỉ có Nguyên hầu như im lặng nghe hai cô nương kia nói chuyện trên trời dưới biển, thỉnh thoảng mới góp vui một hai câu.

Ăn xong, Nguyên lên phòng làm việc, để Thuần và Tâm dọn dẹp dưới bếp. Chờ cho bóng anh trai đi khuất khỏi cầu thang, Tâm lượn lại gần Thuần, huých cô một cái:

- Này, hôm nào mình rủ cậu đến ăn, nhưng phải do anh Nguyên nấu cơ, cho cậu thấy thế nào là đầu bếp đỉnh cao.

Thuần ngơ ngác:

- Anh Nguyên biết nấu ăn á?

- Đương nhiên, rất ngon là đằng khác. Những bữa ăn một mình ý, anh ấy chẳng bao giờ ngược đãi bản thân đâu, trừ lúc bận quá thôi.

- Nhưng mà có hôm mình thấy anh Nguyên dán băng cá nhân cả mười đầu ngón tay.

Tâm cười khanh khách:

- Do anh ấy tập đàn tranh đấy.

Thuần suýt đụng đầu vào trạn bát, sao càng biết về Nguyên, cô càng cảm thấy khoảng cách tài năng giữa hai người xa tít mù khơi thế này.