Tôi vươn tay xoa xoa phần tóc sau gáy của anh ấy, không tim không phổi nhếch miệng cười một tiếng: “Tôi sai rồi, lần sau còn dám nữa.”
“…” – Anh ấy siết chặt tay tôi như đang trừng phạt.
“Được rồi được rồi, tôi không sao mà…”
78.
“…”
“Cô thậm chí còn không chăm sóc tốt cho bản thân mình.”
“Nhưng nếu không có cô thì tôi phải làm sao bây giờ?”
Tôi áp má mình vào mái tóc mềm mại của anh ấy.
“Anh trai à, điều đó không đúng đâu anh trai.”
“Tôi nói câu này, anh đừng không thích nghe nhé… Chỉ có bản thân mình mới có thể tự cứu lấy mình mà thôi. Một ngày nào đó, tôi cũng có thể sẽ rời đi. Có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn không thể đoán trước được… Đến lúc đó, anh có một mình cũng phải sống tốt nhé.”
“Nhưng cô là… Tôi không muốn cô rời xa tôi…” – Thôi Đường ôm tôi, càng ôm càng chặt hơn.
Tôi mấp máy môi.
“Thực ra thì những ngôi sao cũng không biết mình có thể sưởi ấm cho ai. Ánh sáng của chúng có thể chỉ thoáng qua liền mất, nhưng chúng sẽ không bao giờ biến mất.”
“Tại sao?”
Tôi hơi giữ khoảng cách với anh ấy, nhẹ nhàng chỉ vào trái tim anh ấy.
“Nó luôn ở đây.”
“Nó sẽ không bao giờ biến mất.”
Có một người, anh ấy đã đi một mình rất lâu. Có làn gió xuân ấm áp cố thổi tung mái tóc bên thái dương của anh ấy, có nắng hạ rực rỡ cố làm tan chảy trái tim anh ấy, có hoàng hôn đỏ rực mùa thu cầu nguyện cho tình yêu của anh ấy, có sương bay mùa đông hôn lên lông mày và lông mi của anh ấy, nhưng không có ai nói cho anh ấy biết cách làm sao để tiến về phía trước trong đêm tối khi không có ánh sáng.
Anh ấy hỏi rất rất lâu, vầng trăng nhợt nhạt gần như không thể chiếu sáng con đường trước mặt anh ấy.
Cho đến khi niềm hạnh phúc chạm tới trái tim, anh ấy bỗng quay đầu lại. Anh ấy trông thấy những ngôi sao sáng lên, vẽ nên bức tranh rực rỡ của một đêm giữa hè.
Cơn nắng nóng giữa hè ập đến trái tim anh từng chút một, anh ấy không biết đó là nhịp tim đập hay là rung động.
Anh ấy từng cười nhạo sự thô tục của hình ảnh ngôi sao trong văn học, anh ấy từng đặt câu hỏi về sức nặng của từ “cứu rỗi” đối với con người. Cuối cùng khi anh ấy nhìn thấy bầu trời đầy sao, ánh sáng bay xuống cùng với vô số câu chuyện lãng mạn, làm tan chảy sương tuyết quanh năm không tan trên vai anh ấy.
Hóa ra là ánh sáng.
79.
“Đơn xin nghiên cứu sinh thỉnh giảng mà tôi nộp lúc đó đã được thông qua. Sau một thời gian nữa, tôi có thể sẽ đến làm việc tại một cơ sở nghiên cứu do giáo sư Thôi giới thiệu.”
“Tôi đoán chừng chỉ cần mấy tháng, hạng mục tổ chức đó có lẽ sẽ hoàn thành. Tôi đã xem rồi, kiếp trước tôi đã nghiên cứu những đề tài tương tự, sẽ không tốn quá nhiều thời gian.”
“Tôi là nhân vật cốt lõi trong hạng mục nghiên cứu lần này, hehe! Là về một loại thuốc thử vắc xin virus cúm, tôi giỏi việc này lắm đọ*.”
Thôi Đường rót cho tôi một cốc sữa nóng nữa: “Tuyệt cú mòe*.”
Khẩu âm của Thôi Đường đã theo tôi rầu*.
* Hic tui không biết diễn tả giọng địa phương nói sao, nên tự thay đổi cách nói một chút và đánh dấu * cho mọi người biết (chứ không phải tui gõ sai chính tả đâu).
80.
Giáo sư Thôi gần đây bị nghẹt mũi nặng, ông ấy nói rằng hạng mục nghiên cứu mới có thể sẽ do một mình tôi đảm nhiệm.
Không sao đẩu*, tôi có thể làm đượt*.
“Cô ở kiếp trước…”
“Cho anh xem một chút nhé?” – Tôi đẩy laptop đến trước mặt anh ấy.
Nhân lúc tiến độ hiện thực hóa thế giới không ổn định, hệ thống đã lén làm bài kiểm tra online.
Nó có thể bất ngờ kết nối với một số tên miền ở thế giới ban đầu của tôi.
Mặc dù có thể xem trang web nhưng tôi không thể đăng bình luận hoặc thay đổi số lượng người truy cập.
“Dư Ý, người hướng dẫn tiến sĩ… giáo sư trưởng của Đại học Z…” – Thôi Đường nhìn chằm chằm vào màn hình, đọc từng câu từng chữ trong mục bách khoa toàn thư của tôi.
“Năm 2013 đã nghiên cứu ra vắc xin RNA virus cúm NH-371, cùng năm đó giữ chức giáo sư trưởng của Đại học Z.”
“Năm 2015, đã nghiên cứu chế tạo thành công một loại kháng sinh beta-lactam mới trong axit-amin, hiệu quả gấp 150% so với các loại thuốc được sử dụng lâm sàng trong cùng thời kỳ.”
“… Năm 2018, bệnh tim đột phát, tử vong sau những nỗ lực cứu giúp vô hiệu.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, thấy ngón tay anh ấy sờ nhẹ lên màn hình, chạm vào ảnh của tôi trên màn hình.
Đó là bức ảnh duy nhất tôi nghiêm túc chụp, là sư tỷ cố ý kéo tôi đến bên hồ trường học để chụp ảnh.
“Trông đáng yêu thế này mà lại không chịu chụp một kiểu ảnh. Sau này về già sẽ không còn nơi nào để hoài niệm thanh xuân của mình nữa đâu!” – Sư tỷ mỉm cười bóp mặt tôi.
“Oái! Em sẽ không bao giờ già nhé! Em sẽ luôn trẻ mãi!”
… Có chút gì đó giống trò đùa địa ngục.
“Thì ra đây là cô à…” – Thôi Đường cười thở dài, vành mắt lại đỏ lên: “Còn đau không?”
“Không đau. Trước đây đã quen rồi, bây giờ không còn đau nữa.”
81.
Anh ấy vô tình bấm vào một trang web.
Là viện nghiên cứu tuyên bố cáo phó tôi đã qua đời.
Trước đây tôi không để ý, sau này tôi mới thấy có rất nhiều người đang khóc ở khu vực bình luận.
Cáo phó này cũng đã được chuyển tiếp bởi nhiều tài khoản chính thức khác.
Tài khoản Weibo của tôi cũng vô tình bị đào ra.
Nhiều người nói rằng tên của tôi khiến bọn họ cười rồi lại khóc.
“Anh biết không, tôi luôn cho rằng sự ra đi của mình là ra đi trong im lặng, nhưng đến bây giờ tôi mới biết…”
Còn có rất nhiều người cảm thấy tiếc thương cho tôi.
82.
“Bởi vì cô là người mang lại ánh sáng cho bọn họ.”
Tôi nhếch môi và gật đầu.
Tôi là một người rất sợ nóng, trái tim tôi sẽ cảm thấy khó chịu khi thời tiết quá nóng. Đó là lí do tại sao tôi mới vô thức kháng cự việc đi ra ngoài.
Nhưng thực ra tôi nguyện ý đứng trong phòng thí nghiệm oi bức với chiếc điều hòa bị hỏng, làm việc ngoài giờ để chế tạo thuốc gấp.
Tôi chỉ biết rằng những gì người của tôi đang làm có thể là huyết mạch của vô số mạng người, có người phải dựa vào nó để sống sót. Mà lúc này, cảm xúc của bản thân tôi đều thờ ơ, trong đầu và trong mắt tôi đều tràn ngập “thuốc” trong tay.
Có người có thể sống sót, có gia đình không còn phải bất lực hết cách trong tuyệt vọng nữa.
Có lẽ đây chính là sức mạnh giúp tôi chèo chống.
Tôi không phải là ngôi sao, bản thân tôi cũng không phải là ngôi sao, mà kỳ vọng của mọi người về cuộc sống mới là ngôi sao.