Trong Chúng Tôi Em Chọn Ai

Chương 49



 Trong lớp học, Bảo Bình vẫn chưa quay lại, Cự giải ngồi học mà trong lòng đầy bất an, tim cô cứ đập thình thịch liên hồi, vốn không thể tập trung học. Nhân Mã- cái tên chính cô không bao giờ quên, tại sao tên đáng ghét đó lại xuất hiện ở đây chứ.

       Và hình như, Cự giải có niềm thù kích với anh chàng Nhân Mã điển trai ấy. Nhưng tại sao???

       Đơn giản Nhân Mã chính là 1 trong số những người đã từng bắt nạt Cự giải, và anh để lại cho cô ấn tượng xấu nhất. Cô đã từng căm thù anh rất nhiều, đến giờ vẫn vậy. Trớ trêu thay đó lại là người bạn mà Bảo Bình trân trọng. Vì sao thế, rõ ràng sau khi Bảo Bình chuyển trường Nhân Mã đã bị công an và nhà trường quyết định đuổi học và kỉ luật lập biên bản vì bị vướng vào 1 cuộc ẩu đả với xã hội đen. 

            Tại sao ở 1 ngôi trường danh giá thế này, Nhân Mã với hạnh kiểm kém đến thế lại có thể vào đây. Không lẽ anh ta giàu đến mức có thể mua chuộc ngôi trường này. Nhưng để làm gì chứ, Nhân Mã lại đến để bắt nạt cô sao, lại tìm cô và tiêu khiển như 1 thú vui. 

            Trong lòng Cự giải lúc này đã dậy sóng, cô thực sự sợ Nhân Mã, Bảo Bình chơi với anh ta, thể nào cũng bị dính vô chuyện xấu, cô không muốn như vậy.....

- CỰ GIẢI À_ Cự giải giật mình khi nghe tiếng gọi của cô giáo.

- Em sao thế, mồ hôi nhiều thế này, em khó chịu ở đâu à

- Dạ... em... hơi mệt ạ_ Cự giải nói từng hơi thở dốc, cô thực sự sợ rất nhiều, cô ghét những con người như vậy, nghe qua thôi cũng ghê tởm, Cự giải vốn yếu đuối về bọn con trai nhất là những tên côn đồ

- Em muốn đến phòng y tế không, cô bảo bạn đưa em đi nhé_ Cô giáo thấy Cự giải vậy có phần lo lắng, bộ cô dạy đáng sợ thế sao????

- Dạ.... thôi ạ, em khỏe ngay mà cô....._ Cô không muốn vào y tế, chí ít là ngay lúc này, vì ở đó khả năng người đó vẫn chưa đi.

---------------------Phòng y tế------------------

           Nhân Mã từ từ mở mắt, anh ngồi dậy, cái đau ập đến khiến anh không thẹn kêu nhẹ 1 cái. Bảo Bình thấy bạn đã tỉnh, vội rót nước cho anh uống. Nhận lấy nước, anh Ngựa tu 1 mạch 10 ly nước, cảm giác thèm khát nước đến mức cơ thể không cử động nổi. Anh đã tốn quá nhiều nước trong cơ thể để đánh nhau rồi.

- Mới vào đã gây chuyện rồi, Nhân Mã, cậu không ngồi yên được à_ Bảo Bình trách 

- Hì... còn đồng chí nòng cốt, chuyển trường xong không liên lạc gì à, phản nhau hả_ Nhân Mã đớp lại..

- Phản gì chứ, còn chưa thấy cái mặt đâu còn phải đi 1 mình này, gọi mãi không được, không phải đổi số điện thoại đó chứ_ Bảo Bình uống 1 ly nước rồi nói

- Tại mấy cha cảnh sát đấy, Bảo Bình cậu chuyển đi thì ai làm anh em với tôi nữa. Ít nhất phải liên lạc chứ

- Thế cậu chuyển trường vì lý do này à, sao cậu chuyển vào đây được_ Và đây là câu hỏi thắc mắc nhất của Bảo Bình, Nhân Mã có hạnh kiểm kém, còn bị vướng vào việc pháp luật hẳn là cậu phải làm gì đó.

- Đương  nhiên là đe dọa ông hiệu trưởng bằng dao rồi_ Nhân Mã cười nhe răng, vui vẻ nói.

- Đừng đùa nữa, Nhân Mã_ Bảo Bình nghiêm mặt nhìn Nhân Mã khiến anh thở dài, anh bạn cộc tính này không có chút hài hước tý nào, đúng là Bảo Bình lập dị mà

- Lấy thân phận tuyển thủ quốc gia để vào thôi, trường này cho tuyển thẳng với  nhân tài của Tổ Quốc mà_ Nhân Mã vẩy tay, dù gì anh cũng là 1 thần tài thể thao, mang lại cho nước nhà nhiều vinh quang của 5 châu bốn bể, cúp vô địch hà cớ gì lại không tuyển 1 người trẻ lại nhiều thành tựu như anh chứ.

- Ra vậy, bố với gì cậu biết không

- Hừ... tao ra khỏi căn nhà đó lâu rồi, bà ghẻ với ông già đó dắt nhau đi qua Mĩ rồi, quan tâm làm gì_ Nhân Mã hừ mạnh, Bảo Bình nhìn anh mà đau lòng, từ nhỏ Nhân Mã không có được tình yêu thương của cha lẫn mẹ lại còn bị nhiều gì ghẻ hành hạ, thật không biết xót làm sao

-Hay quá rồi, cậu tự do rồi

- Ừm_ Nhân Mã cười nhẹ nhưng nhìn anh có vẻ như có gì đó chua xót lắm_ Mà đang trong tiết học đó, học sinh chăm ngoan Bảo Bình cúp tiết à

- Cũng đâu phải lần 1, học sinh mà, hà tất gì phải chăm ngoan mãi._ Aí chà chà, Bảo Bình lại có thể nói được những câu như thế này đấy. Nghe như vô tình vậy thôi chứ Nhân Mã biết anh chàng này sẽ không bỏ anh 1 mình đâu, toàn là nói dối.

- Giờ cậu ở đâu đấy_ Bảo Bình giúp Nhân Mã băng vết thương trên cánh tay, hồi nãy đánh mạnh quá nên chảy máu

- Mới lên nên chưa có chỗ ở, mày cho tao ở ké với

- Tao sống ký túc xá, chủ nhật về nhà bác, không thể cho mày ké được_ Bảo Bình cũng là dân lên học thôi, làm gì có nhà chứ

- Vậy ở KTX cũng được, cứ thế đi, chủ nhật tính sau_ Nhân Mã nảy ý nói.

- KHÔNG ĐƯỢC_ Bảo Bình phản đối dữ dội làm Nhân Mã giật cả mình

           Bảo Bình ở chung với Bạch Dương mà, sao có thể đưa Nhân Mã vào được, để anh biết mình sống chung với gái, chắc Nhân Mã chọc anh chết quá. 1 cô gái như Bạch Dương không thể ở cùng Nhân Mã được, 2 con người hệ lửa thể nào cũng nảy sinh cái gì đó, thử nhớ lại biểu cảm mới nãy của Bạch Dương xem, anh không muốn có thêm đối thủ đâu.

- Này, bạn bè với nhau thế hả nhẫn tâm để tao ngủ ngoài đường à_ Nhân Mã cầm cổ áo Bảo Bình lay lắc.

- Không... nhưng mà.....

- Bảo Bình_ Một giọng nữ phát lên làm 2 ngừng lại hoạt động mà nhìn ra phía cửa, là Bạch Dương, cô mang hộp thuốc vừa giúp Thiên Yết trả cho phòng y tế

- Bạch Dương, sao giờ này cậu còn ở đây, hộp thuốc đó là gì, cậu bị thương ở đâu à_ Bảo Bình lật đật chạy lại phía Bạch Dương hỏi han

- À, không... cái này... cái này... cô y tế nhờ mình mang nên..._ Hổng lẽ nói cô đi băng bó giúp Thiên Yết đáng ghét, cô chưa đến mức tự bê đá đập chân mình đâu.

    " Bạch Dương???"

- Đó là Bạch Dương mà cậu hay nhắc đến đó sao Bảo Bình, con nhỏ ăn gan hùm ấy_ Nhân Mã chỉ tay vào Bạch Dương nhìn Bảo Bình nói.

           Bảo Bình vẫn thường hay nhắc đến 1 cô gái tên Bạch Dương trước mặt anh, nghe như đó là 1 cô nàng vô cùng dễ thương và làm xao xuyến Bảo Bình của chúng ta khi còn nhỏ. Nhớ có lần anh nghe Bảo Bình nói, tiệc chia tay Bảo Bình chuyển trường, tính tỏ tình nhưng cô nàng anh ta mong lại không đến, kết cục anh vừa buồn vừa chuyển trường trong sự đau lòng. Nhân Mã anh từ lâu muốn diện kiến cô nàng làm cho anh chàng vừa mới đến trường anh đã trở thành con mọt sách chính hiệu. Từ 1 con người học dở trường cũ thành thí sinh đứng thứ 1 ở trường mới. Nghe như một nỗi buồn sâu đậm.

- Cậu nhắc gì mình sao Bảo Bình_ Bạch Dương nghe vậy, chỉ mình nhìn Bảo Bình làm anh cuống

- K...không... thi thoảng có nhắc bạn cũ... Nhân Mã, khỏe rồi thì vào học đi, mới đến đừng có trốn đấy..._ Bảo Bình đẩy Bạch Dương đi, Nhân Mã thấy vậy liền ném cho 1 câu trước khi anh đi mất

- Nếu chưa tỏ tình, tôi làm giúp cậu nhé_ Câu nói khiến Bạch Dương đỏ mặt, cô bỗng nhớ lại ngày hôm đó, sao cô có thể quên mất Bảo Bình đã tỏ tình với cô nhỉ, chết rồi, anh chàng này không phải vẫn đang đợi câu trả lời từ cô chứ

- Này... Nhân Mã...._ Bảo Bình đổ mồ hôi hột, cái gì mà làm giúp chứ anh đây của cậu qua giai đoạn đó rồi, cậu đừng có vô duyên vô cớ nhảy vào mà phá nó đi...

         Bạch Dương nhìn Nhân Mã đang giương mắt nhìn mình. Hành lang giờ vốn không có ai, trong phòng y tế cũng chỉ có 3 đứa học sinh duy nhất. Bên cạnh là Bảo Bình, cô có nên test thử tên Nhân Mã này không nhỉ, nếu phù hợp thì không sao mà nếu nó nổi khùng chắc cũng không có ai bị thương nhể....

- Tưởng gì, kiện tướng thể thao hùng hồn thách đấu cả đại ca trường tôi nghe như có bản lĩnh lắm hóa ra cũng chỉ là hạng tầm thường_ Bạch Dương khoanh tay đứng như dáng chị đại cười nói.

- Cái gì????_ 1 cục tức trên đầu Nhân Mã hiện lên

        Bảo Bình trố mắt nhìn Bạch Dương, sao tự dưng đổi chủ đề lẹ thế nhờ...

- Cô sáng giờ làm tôi điên lắm à nghen_ Nhân Mã sát khí đùng đùng, bẻ tay răng rắc, cô nhóc này tưởng anh không dám đánh phụ nữ hả. Coi thường anh quá.... Mà anh cũng không đánh phụ nữ thật, Nhân Mã anh có đầu gấu đến đâu anh cũng chả bao giờ đánh con gái, mất phong độ đàn ông. Anh chỉ đang dọa con Cừu kia thôi

       Mà thấy con nhỏ này chẳng có vẻ sợ hãi gì cả, bình thường thì chạy 8 mét rồi. Sao con Cừu này gan lì không thèm chuyển dịch 1 tý nhỉ. Miệng anh nói hùng hồn mà không làm thì còn nhục hơn đánh con gái. Nhưng anh lỡ hứa với người mẹ quá cố rồi, cũng không muốn theo con đường của ba mình. Mà.... anh nên làm sao đây????

      .......................

   RẦM RẦM RẦM.....HUỲNH

- BẠCH DƯƠNG_ Song Tử hét lên khi nhìn thấy Bạch Dương đang đứng trước phòng y tế, do chạy nên lỡ chân đá Bảo Bình ngã lăn quay sang một bên.

             Sau khi ngủ 1 giấc, anh tỉnh dậy trong nhà thì tin nhắn của Lâm Duy gửi tới, vừa đọc xong nội dung tin nhắn anh liền tức tốc chạy đến trường mà không kịp thay quần áo. Mồ hôi anh nhễ ướt cả lưng áo vì chạy giữa trời nắng. 

            Sao có thể, anh vừa mới dứt cô khỏi tầm mắt, anh lại có thêm 1 tình địch, không thể tin nổi đúng là anh không nên rời cô 1 bước. Đã thế, còn khả năng Bạch Dương thích người ta chứ không phải người ta thích cô. Điều này đáng lên mức cảnh báo. Thằng em của anh nói hay lắm, nào thì giúp anh,... giờ sao... không cản được chuyện này nữa ..

- Song Tử, sao anh lại ở đây_ Bạch Dương trố mắt nhìn anh, còn chưa thay đồ nữa, thiếu gia này luôn coi trọng bề ngoài sao giờ lại lôi thôi nhếch nhác thế này

- Sao, đây là nhà nhóc cấm tôi đi đâu à_ Song Tử nhìn chàng trai lạ hoắc trước mặt, đúng như miêu tả trong tin nhắn, nhìn bảnh mà sao chướng mắt quá. Không biết mấy tên kia biết chưa???

- Ui da, Song Tử, đau đấy_ Bảo Bình bị đạp 1 phát rõ đau, ngồi dậy nhìn hung thủ dám đá mình.

- Xin lỗi cậu, mà tên này là ai thế_ Song tử nhìn Bảo Bình chỉ tay vào Nhân Mã hỏi

- Đó là bạn tôi, mới chuyển trường hôm nay_ Bảo Bình đứng dậy lấy tay phủi 2 ống quần_ Tên Nhân Mã, sao thế???

        Song Tử nhìn ánh mắt viên đạn về phía Nhân Mã. Nhân Mã à- thật là 1 cái tên quen thuộc với giới thể thao. Sao tên này lại ở đây. Song Tử lại nhìn phía Bạch Dương, ngoắc tay ra hiệu cô lại. Bạch Dương không hiểu cái cớ gì cũng lật đật chạy lại. Nhân Mã thấy thú vị, anh vươn tay giữ cô nàng này lại, nhìn Song Tử cười đểu nói. 

- Cô bé nhỏ xíu thế này, cũng đào hoa ghê chứ, cô được nhiều chàng trai thích quá đó nhể_ Bạch Dương ngơ ngác trước câu nói của anh. 

        Song Tử tức điên lồng lộn khi nhìn Nhân Mã cứ ôm lấy Bạch Dương, Nhân Mã thấy vẻ mặt Song Tử thú vị nên được đà làm tới, anh thuận tiện ôm lấy eo Bạch Dương, hành động bất ngờ khiến cô không phản ứng kịp. Lúc này Song Tử kịp rú lên...

- THẰNG KHỐN....