Trong Lòng Son

Chương 15



– Chào anh, anh gọi cho tôi có việc gì vậy?
– Hình như tôi gọi hoa hậu không được vui nhỉ?
– Đâu có, tại giọng tôi trước giờ vẫn vậy mà.
– Không phải, giọng trước kia không phải như vậy..

Cả tôi cùng Luân đều im lặng, bên ngoài là những âm thanh của vạn vật, còn hai kẻ nghe điện thoại lại im lặng như tờ, trong lòng dường như đang suy nghĩ về những chuyện đã cũ. Phải một lúc Luân mới là người lên tiếng trước:

– Tôi gọi để nhắc nhở hoa hậu ngày kia là ngày khởi công dự án, nên tôi muốn ngày mai chúng ta trao đổi kỹ lại mọi vấn đề để mọi việc được suôn sẻ.
– Vâng, tôi biết rồi, vậy ngày mai chúng ta gặp nhau ở đâu?
– Hoa hậu muốn gặp tôi ở đâu tôi chiều ở đấy? Hửm?

Đang nghiêm túc Đặng Thành Luân lại giở cái giọng mất nết của anh ta ra mà lấp lửng, may là lúc này đang ở nhà tôi không có Phú bên cạnh nên tôi đáp lại:

– Theo tôi thì anh có thể đến tập đoàn Phong Vân để trao đổi, sau đó là thị sát luôn, vì từ hôm đó đến nay anh chưa từng đến Phong Vân lần nào.
– Được, cứ theo ý hoa hậu. Mai 8 giờ tôi và chú Hùng sẽ đến, hoa hậu nhớ ra nghênh đón tôi nhé, dù sao chúng ta cũng là chỗ quen biết cũ nói chuyện cũng dễ hơn.. Tôi nói có đúng không HOA HẬU?
– Vâng.. Vậy ngày mai chúng ta gặp lại.

Tôi tắt máy, tựa đầu vào cánh cửa. Ai rồi cũng khác, Đặng Thành Luân cũng không ngoại lệ, anh ấy đã thay đổi quá nhiều, mà cũng phải thôi, dòng chảy thời gian, sự xô bồ của cuộc sống cũng khiến tôi từ một đứa vui vẻ vô tư trở thành ít nói, thu mình trong vỏ bọc đẹp đẽ bên ngoài. Đang chìm đắm vào những dòng suy nghĩ thì mẹ tôi đi ra tới hỏi:

– Ai gọi cho con mà mặt mũi con buồn quá vậy?
– Dạ không có gì đâu mẹ, chút công việc thôi.Mà cũng muộn rồi con phải về ngày mai con còn có việc phải đi sớm.
– Ừ, bận gì thì bận cũng phải đến ý sức khỏe, từ ngày lấy chồng đến nay mẹ thấy lúc nào con cũng xanh xao, mắt thì buồn buồn.

Tôi cười, cầm bàn tay gầy của mẹ:

– Con bận quá ngủ không đủ giấc nên vậy đó mẹ. Bù lại bận rộn mới có tiền.
– Tiền thì ai cũng ham nhưng sức khỏe quan trọng không kém đâu con à. Gì thì gì, có sức khoẻ thì mới kiếm tiền.
– Con nhớ rồi ạ.

Tôi vào chào ba mẹ định đi về thì chị giám đốc công ty tổ chức hoa hậu và sự kiện gọi mời tôi đi ăn, cũng là cảm ơn tôi chuyện Phú không còn ép buộc bên ban tổ chức cho nhân tình của mình đăng quang nữa, ngoài chị giám đốc còn có mây hoa, á hậu khác nên tôi nhận lời sẽ đến. Dù sao cũng hiếm khi có đầy đủ nguyên dàn hoa á hậu trừ khi đi sự kiện, mà đi sự kiện xong mạnh ai nấy về, cũng chẳng nói chuyện được bao nhiêu.

Nghĩ lại nếu mà bây giờ tôi còn ở nhà chồng thì khó mà thong thả đi như bây giờ. Dù sao cũng vất vả nhiều rồi, cũng phải để bản thân thoải mái một chút.

Đến nhà hàng, mọi người cũng bắt đầu có mặt đầy đủ. Bình thường để giữ vóc dáng thon thả nuột nà thì ngoài tập luyện gắt gao chúng tôi còn phải ăn kiêng, chủ yếu ăn rau, hoa quả, các loại nước ép, hôm nay chị giám đốc bảo chúng tôi nên buông xõa một ngày, chị ấy gọi một loạt thức ăn đầy mùi béo ngậy, tôi nghe mà cảm thán:

– Ăn hết chỗ đó chúng em phải tập 6 ngày 6 đêm quá đánh bay số đạm này quá chị.

Bọn tôi phá lên cười. Mà ăn hải sản thì phải có chút rượu, chị giám đốc gọi thêm một chai rượu loại nhẹ cho chúng tôi nhấp môi. Nhìn sang Tuyết Lan, là á hậu 1 đăng quang cùng năm với tôi thi thoảng lại nhìn vào điện thoại, tôi trêu:

– Đang đợi tin nhắn của ai vậy, có phải chúng tôi sắp được ăn cỗ rồi không?
– Không phải, là của anh họ của mình, anh ấy bảo là đang đến nhưng nãy giờ vẫn chưa thấy, có phải là lạc đường rồi không? Có gì mọi người cứ ăn trước nhé, em ra ngoài gọi thử xem anh ấy đang ở đâu.

Tuyết Lan đi một lúc tầm hơn 10 phút thì đi vào. Tôi đang nói chuyện với mọi người thì khựng lại, vì người đi cùng Tuyết Lan vào là Đặng Thành Luân.

Chính xác là anh ấy.

Tuyết Lan giới thiệu:

– Giới thiệu với mọi người đây là anh họ của em, tên là Luân, vừa từ Mỹ trở về. Còn đây là giám đốc công ty em, chị Hoa, còn đây thì chắc anh cũng thấy trên mạng rồi đúng không, hoa hậu Phạm Vũ Hà My, đăng quang cùng năm với em, hiện tại là gương mặt vàng của rất nhiều nhãn hàng, còn đây là á hậu 2…

Tuyết Lan giới thiệu tất cả mọi người trong bàn. Ai cũng niềm nở chào anh họ của Lan mà không để ý sắc mặt của tôi không được tự nhiên nữa. Cũng không rõ là số trời sắp đặt hay do người mà Tuyết Lan kéo ghế bên cạnh tôi cho Thành Luân ngồi, dĩ nhiên ai kia cũng thản nhiên ngồi xuống, lại còn nói:

– Vinh hạnh cho tôi quá hôm nay được gặp toàn người nổi tiếng, thôi thì tôi kính mọi người một ly. Xin mời..

Uống xong Tuyết Lan mới giới thiệu thân thế của Thành Luân là con trai của tỷ Phú John, vừa về nước để mở rộng thị trường kinh doanh. Chị Hoa giám đốc còn phải nói:

– Ông John là một người rất nổi tiếng trên lĩnh vực kinh doanh. Còn có hẳn một cuốn sách viết về ông ấy, thật vinh hạnh cho chúng tôi được quen biết với con trai ông ấy.

Đặng Thành Luân nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng sáng và thẳng tắp:

– Chị quá lời rồi, so với ba thì tôi còn phải học hỏi nhiều lắm.

– Cậu Luân khiêm tốn quá, đúng với câu những người giỏi lúc nào cũng khiêm tốn, sông sâu tĩnh lặng lúa chín cúi đầu là đây chứ đâu. Không biết lần này cậu ở Việt Nam được bao lâu.

– Hiện tại tôi đang đầu tư một vài dự án nên có thể sẽ bay đi bay về thường xuyên cũng không cố định một chỗ.

– Người thành công thì luôn bận rộn như vậy mà. Mà bắt đền á hậu nhé, có anh trai Vip như vậy mà giấu nhẹm đến bây giờ mới giới thiệu cho chị em. Hay là đã chấm được ai làm chị dâu nên mới mời anh đến đây.

Tuyết Lan bật cười và nói:

– Do anh ấy bận quá, mấy năm nay cũng không có về Việt Nam nên em không có cơ hội giới thiệu mọi người, bây giờ anh ấy về rồi mọi người xem ai chốt đơn thì nhắn tin riêng với em nha, phí làm mai mối nhỏ thôi…

Mọi người ồ lên cười. Tuyết Lan là người Việt nhưng sinh ra bên Mỹ, sau này mới quay về Việt Nam sinh sống và hoạt động nghệ thuật. Năm đó khi thi, có một số ít người đã bình luận rằng Tuyết Lan có phong cách sang chảnh hơn tôi, gu thời trang của cô ấy cũng đẳng cấp hơn tôi. Và tôi nhớ mãi chủ tịch cuộc thi đã trả lời như thế này:

– Tuyết Lan sở hữu thân hình đẹp, nóng bỏng, cùng gu thời trang đẳng cấp, một phần vì cô ấy xuất thân là model. Còn Hà My thì có khuôn mặt rất rất đẹp, vừa nhìn đã thấy được đây là một cô gái có trái tim nhân hậu và thương người, chưa kể khuôn mặt cô ấy đạt tỷ lệ vàng, không xê dịch một chút nào. Người đẹp chưa chắc đã có tỷ lệ vàng, nhưng người có tỷ lệ vàng chắc chắn xinh đẹp. Không những đạt điểm nhan sắc tuyệt đối thì Hà My còn có lượng kiến thức khủng, cô ấy thông thạo 6 ngoại ngữ cơ bản trên thế giới, khả năng ứng xử nhẹ nhàng nhưng chặt chẽ, khi tranh luận hùng biện cũng không đánh mắt chừng mực của một hoa hậu. Đúng với câu tài sắc vẹn toàn. Chưa kể điểm ielts của Hà My là 8.0, con số cao nhất đến thời điểm hiện tại. Cho nên Hà My đăng quang là hết sức thuyết phục.

Với câu trả lời đó những ai nói tôi không xứng đáng đều phải gật đầu. Chỉ là không ngờ quay đi ngoảnh lại Thành Luân lại là anh em họ hàng với Tuyết Lan, mà có lẽ cô ấy cũng không biết quan hệ của chúng tôi nên những lời nói ra không có chút liên quan gì đến chúng tôi cả.

Trong khi mọi người đều hào hứng với vẻ ngoài đẹp trai phong độ cùng cách ăn nói dí dỏm hài hước của Luân thì tôi chỉ im lặng lắng nghe, thi thoảng lại góp vui bằng một nụ cười. Trái đất này rộng lớn đến như vậy, không nghĩ có một ngày gặp lại nhau, cùng nhau ngồi ăn chung một bàn.

– Hà My, nói gì đi, sao hôm nay trầm tính vậy?
– Em đang nghe mọi người nói mà.

Tuyết Lan trêu:

– Trong đây chỉ có hoa hậu là có gia đình rồi nên hoa hậu muốn nhường Spotlight cho các bạn khác đúng không Hà My?
– Chỉ có Lan hiểu My. Mình là hoa có chủ rồi nên không bon chen với các bạn nữa. Các bạn cứ tự nhiên đi…

Mọi người cùng cười sau đó nâng ly uống rượu. Có thêm Luân chị Hoa gọi thêm chai rượu cao cấp và nặng đô hơn nên tôi thấy người mình hơi lâng lâng, xin phép đi vệ sinh cho đỡ uống rồi tìm cách đi về trước. Nhìn trong gương, hai má tôi đã hồng nhẹ. Khẽ mở túi xách tô lại chút son môi, chỉnh lại mái tóc rồi đi ra ngoài để thông báo đi về thì bất ngờ có một thân ảnh cao to đã đứng trước cửa nhà vệ sinh, tựa lưng vào tường, hai tay đút túi, ánh mắt nhìn tôi không chớp. Không hiểu vì sao đứng trước người đàn ông này sự chuyên nghiệp, bình tĩnh của tôi lại trôi đi đâu mất:

– Sao anh lại đứng đây?
– Chờ em.
– Chờ tôi làm gì?

Đặng Thành Luân nhích người của bức tường trắng ấy, di chuyển về chỗ tôi, tôi hơi sợ nên lùi lại, nhưng vẫn là con người kia nhanh nhẹn áp đảo tôi vào một góc, không có đường lui:

– Anh định làm gì nữa đây, bỏ tôi ra..
– Không bỏ.
– Anh.. anh ngang ngược nó vừa thôi Luân?

Lúc này Luân áp sát khuôn mặt của anh vào mặt tôi, một tay nâng cằm tôi lên dường như để tôi nghe những lời anh nói rõ hơn:

– Tôi chỉ ước mình có thể ngang ngược từ sớm chứ không phải đến bây giờ mới ngang ngược.

Tôi né tránh ánh mắt đó của Luân thì bị anh giữ lại, bàn tay kia dường như thêm một chút sức khiến tôi đau hơn, nhưng không đau bằng những gì Luân nói:

– Em nhìn tôi này. Việc gì em phải trốn. Nhìn kỹ người mà em ruồng bỏ để chạy theo cái mà em gọi là chân ái, là tiếng sét ái tình gì đó, Hà My, có bao giờ lương tâm em cắn rứt hay không, có bao giờ em tiếc nuối đoạn tình cảm của chúng ta không?

Giọng Luân không quá lớn nhưng nó như con d.a.o n.h.ọ.n khoét sâu từng tấc thịt của tôi, đau đớn, thật sự đau đớn tận tâm can, khiến cho hô hấp cũng muốn ngừng lại, không còn sự sống. Thế nhưng dù có đau đến c h ế t tôi cũng trưng ra nụ cười giả tạo, diễn tròn vai của một kẻ phụ vong mà nói với anh rằng:

– TÔI CHƯA BAO GIỜ HỐI HẬN CẢ. Hiện tại tôi rất hạnh phúc.. anh cũng nên buông bỏ đi, chúng ta đã chia tay từ lâu rồi..

Tôi có thể thấy rõ cái nhíu mắt của Luân, là tôi đã nghĩ nhiều hay tôi đang vọng tưởng mà tôi nhìn thấy trong đáy mắt thâm sâu ấy trở nên âm u, thất vọng và có cả đau lòng lẫn tuyệt vọng. Cánh tay giữ ở cằm tôi cũng từ từ buông lỏng ra một chút:

– Em thật sự không hối hận?

Giây phút ấy, nhìn thấy đôi mắt bi ai ấy tôi muốn buông bỏ tất cả, buông bỏ sự nghiệp cũng như sự sống còn của gia đình, buông bỏ danh dự của một hoa hậu quốc dân mà nói thật, nhưng rồi mấy giây sau đó chút lý trí trong đầu khiến tôi như bừng tỉnh khỏi ngọn lửa cháy âm ỉ những năm qua, rằng tôi không thể ích kỷ sống cho bản thân mình mà mặc kệ những người thân yêu của mình sẽ phải lâm vào cảnh khốn đốn. Và anh, anh cũng là người có gia đình, đằng sau lưng anh còn có vợ con anh, chúng tôi không phải bất chấp luân thường đạo đức mà lao vào mối quan hệ sai trái được.

Không thể được.

– Đúng vậy, chưa bao giờ bao hối hận.
– Em đang dối lòng, thằng khốn đó nó không tốt với em.

Tôi cười nhạt, mà cũng chỉ có thể cười mới phần nào che đi đầu mũi đang cay xè cùng lồng ngực nhói đau:

– Vợ chồng nào mà không có lúc cơm không lành canh không ngọt, cãi nhau rồi thì thôi, hiện tại mọi thứ đều rất tốt, tôi rất hài lòng, anh cũng nên như thế, đừng để sau này hối hận..

Khi tôi nói xong thì cánh tay đang nới lỏng của Luân hoàn toàn buông thõng. Sau đó cười nhạt rồi bỏ đi trước. Còn lại một mình tôi tựa người vào bức tường, sao tôi thấy lòng mình nặng quá..

Một chất lỏng không màu lặng lẽ chảy vào khoang miệng,thứ ấy không màu nhưng vị mặn chát, đắng ngắt…

Đêm đó khi tôi về nhà thì Phú không có ở nhà, không biết là lại đi đâu. Tôi tẩy trang sạch sẽ rồi đi tắm rửa, dưỡng da, tất tần tật đủ bước để có thân hình đẹp và làn da trắng hồng hào, xong xuôi mới trèo lên giường nằm ngủ, vì có uống rượu nên tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đang mơ mơ màng màng thấy bản thân đoạt giải thưởng gì đấy, chuẩn bị đưa tay nhận cúp thì bị ai đó xốc dậy, giật mình chới với:

– Có chuyện gì vậy?

Còn chưa được biết là chuyện gì thì bên má nhận lãnh nguyên cái tát tai cùng sự trách vấn của Phú:

– Đêm qua mày đã đi đâu tại sao không báo cáo với tao?

Hắn ta còn hung hăng túm lấy cổ áo ngủ của tôi mà hỏi tới tấp. Tôi cũng hơi nhột nhưng vẫn đáp:

– Mọi người mời tôi đi ăn chứ tôi có thể đi đâu.
– Đi ăn à, mày đi ăn với ai, với thằng c h ó đó hả?

Nói xong Phú mở đèn lên, vơ lấy cái điện thoại vào fb, hiện ra bài viết của Tuyết Lan đã đăng lên “Một bữa tối tuyệt vời..” Trong bài viết là hình ảnh chúng tôi tự sướng với nhau lúc mới vào và Luân chưa có đến, nhưng không biết Tuyết Lan và Luân chụp cùng nhau hồi nào mà cô ấy up thêm mấy ảnh có cả Luân nữa, dưới bức ảnh còn ghi rõ “anh trai mình”, tôi vội vàng giải thích nhưng Phú không nghe, hắn như con thú bị thương mà gầm lên rồi xông vào đánh tôi tới tấp. Có phải vì có men rượu tiếp thêm sức mạnh mà tôi chống cự, dùng chân đạp mạnh vào người Phú, vừa hay thế nào mà trúng vào hạ bộ của hắn khiến hắn kêu oai oái:

– Con khốn này, mày dám.. dám..

Lúc ấy tôi như bùng nổ mà nói:

– Anh thôi đi. Tôi cũng phải có bạn bè, phải giao du giao thiệp với người ta chứ có phải tôi và anh ta đi chơi riêng với nhau bị anh phát hiện trai trên gái dưới đâu mà anh đánh tôi. Anh tưởng mình đàng hoàng lắm hả, anh vừa đi đâu mà giờ này mới về đến nhà, trên người còn có mùi nước hoa nữ, anh đi đâu, anh nói đi..

– Tao đi đâu mặc xác tao nhưng mày thì khác, mày và thằng khốn đó..

Tôi cắt lời Phú:

– Tôi và anh ta thế nào, có làm gì bậy bạ hay khuất tất gì chưa mà anh lên cơn. Tôi đã giải thích anh ta là anh họ của Tuyết Lan, tình cờ gặp ở đó, vả lại nếu như tôi và anh ta có gì thì tôi có ngu mà chụp ảnh cùng để anh phát hiện không? Tôi dám vỗ ngực mà nói Hà My tôi chưa từng làm gì có lỗi với anh, còn anh, chuyện xấu anh làm tôi có thể in thành sách đó.

Phú tức đến mức nói không thành lời, trong cơn điên anh ta chụp lấy bình hoa ném về phía tôi, dù tôi đã né tránh nhưng cả bình hoa thuỷ tinh đập thẳng vào trán tôi đau điếng, tôi theo quán tính chụp tay vào chỗ đau thì trong phút chốc cả bàn tay ướt đẫm màu đỏ. Thấy tôi như vậy nhưng Phú không hề lay động, còn lao về chỗ tôi vật mạnh tôi xuống nền nhà, bóp cổ tôi bằng hết sức lực của một người đàn ông mang danh nghĩa là chồng,là người đầu ấp tay gối với tôi. Giây phút đó sự chịu đựng của tôi bao nhiêu năm qua dường như cũng vỡ tung thành tro bụi, bởi vì người mà ngày ngày tôi hầu hầu hạ hạ sẵn sàng gi ế t ch ế t tôi bất cứ lúc nào anh ta muốn.

Khi ấy, dì Trúc tung cửa vào lôi Phú ra, chật vật lắm mới đẩy được hắn khỏi người tôi rồi đỡ tôi ngồi dậy tức tốc đưa tôi đi bệnh viện. Còn Phú, anh ta vẫn đứng trơ ra ở đấy không hề có ý đi cùng, không hề quan tâm lo lắng vết thương nông sâu mà trừng mắt gào lên bảo tôi ch ế t luôn cũng được.

Đến bệnh viện, bác sĩ lập tức kiểm tra vết thương và khâu mấy mũi. Bác sĩ luôn miệng hỏi:

– Đau lắm hả cháu? Bác có tiêm thuốc tê rồi mà?

Tôi lắc đầu:

– Không sao ạ, bác cứ làm đi.
– Thấy cháu cứ chảy nước mắt nên sợ cháu đau, nếu đau quá thì bảo bác nhé.
– Vâng ạ.

Chắc là dì Trúc gọi nên khi tôi khâu xong đẩy ra ngoài thì con Thư đã ở đó với cả dì Trúc rồi. Cả hai người lo lắng vồn vã hỏi han bác sĩ rằng tôi thế nào, bác sĩ nói vết thương cũng khá sâu và có thể sẽ để lại sẹo, cần phải kiêng cữ những thực phẩm gây lồi thịt, sau khi vết thương kéo da non thì sẽ đưa thuốc cho tôi bôi, nhưng có lẽ là không thể trở về hiện trạng như ban đầu, chỉ có thể can thiệp thẩm mỹ.

Về phòng nằm, con Thư nó không ngớt lời chửi Phú, còn tôi với trái tim lạnh lẽo và chằng chịt vết thương này không còn gì để nói. Có lẽ duyên nợ tôi và Phú thật sự đã kết thúc.

– Mày nói gì đi chứ.
– Thư, những giấy tờ tao nhờ mày giữ mà vẫn cất cẩn thận chứ?
– Tao vẫn giữ kỹ, sao vậy? Thông suốt rồi đúng không?
– Bây giờ mày về nhà in ra cho tao một bản phụ, sau đó liên hệ luật sư Hà giúp tao.
– Đáng ra mày nên làm điều này sớm hơn My à.

Tôi thở ra:

– Bây giờ mới thật sư đến lúc. Chuyện này 3 phần thắng 7 phần thua. Tao muốn trao đổi trực tiếp với luật sư Hà.
– Được rồi, mọi chuyện cứ giao cho tao.
–Thư, cảm ơn mày..

Con Thư đi về trước. Dì Trúc cũng đã đem lên một phần cháo vừa mua và cũng nghe được cuộc nói chuyện của tôi và con Thư, dì ấy hỏi:

– Bộ cô định ly dị cậu Phú hả?
– Dì cũng thấy anh ta đối xử với cháu như thế nào, cháu thực sự không chịu nổi nữa, không biết ngày nào c h ế t trong tay anh ta. Hôm nay nếu dì về quê có khi cháu cũng chẳng còn mạng nữa.

Dì Trúc thở dài thườn thượt:

– Nhưng cậu ấy có thế lực, lỡ như cậu ấy không chịu li dị thì sao, rồi uy hiếp nhà cô, triệt đường sống nhà cô thì phải tính thế nào? Cô phải nghĩ cho kỹ, nếu không là không được đâu.
– Cháu biết nên từ lâu cũng đã có chuẩn bị, nhưng dù chuẩn bị trong lòng cũng không muốn ngày này xảy ra. Dì biết không, cháu từng nằm mơ thấy cháu sinh cho anh ta một đứa con gái bụ bẫm giống anh ta như đúc, anh ta rất vui, rất thương con yêu vợ, cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc. Nhưng hoá ra mơ thì vẫn mãi là mơ, bản tính vũ p-h-u thì muôn đời cũng không thể thay đổi.
– Cô ăn học nhiều nắm rõ luật lệ hơn cô, tôi chỉ dám khuyên cô nên cẩn thận và có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Dù cho cậu Phú có sai rành rành ra đó thì ba mẹ cậu ấy cũng bênh vực con trai mình, nhà họ giàu có, lại có quyền lực, quen biết rộng rãi, tôi lo cô không đấu lại họ rồi làm khổ mình, khổ cả gia đình cô My ạ.
– Cháu hiểu, nhưng cũng không thể chịu đựng mãi được, cháu mà ch ế t thì hắn cũng không đoái hoài đến nhà cháu nữa, thế nên phải chiến đấu thử một lần dì à.
– Vậy thì tôi chúc cô thành công. Thôi cố ăn chút cháo cho lại sức, khổ, cứ dăm ba hôm lại ăn đòn..

Tôi cố ăn hết cả hộp cháo thịt băm dì Trúc mua, mình mà không ăn nữa thì sức đâu mà chiến lại cả nhà của Phú.


Bình minh lên, tôi cũng đã gọi điện nói rõ cho ba chồng biết tình hình và thông báo mình không đến được. Ông có vẻ rất giận Phú và khuyên tôi nghỉ ngơi, tan làm ông sẽ ghé thăm. Tôi vâng dạ rồi tắt máy. Đến tầm gần 10 giờ con Thư đi vào cùng luật sư Hà, tôi ngồi dậy để nói chuyện thì có một bóng dáng cao lớn xuất hiện sau cùng. Thấy Thành Luân tôi ngơ ngác nhìn con Thư, nó nói:

– Vô tình gặp anh Luân, hay mày bị ốm nên anh ấy đến thăm. Mà cũng trùng hợp luật sư Hà chính là luật sư bảo vệ cho anh Luân tại Việt Nam đó, đúng thật là có duyên.

Duyên đâu không thấy, thấy toàn là nợ. cũng vì gặp Luân mà tôi mới ăn trọn cái bình hoa của Phú. Con Thư tủm tỉm nói:

– Sáng nay anh Luân vừa cho thằng khốn nạn ấy một trận bầm cả hai mắt, bẻ tay nó ngược ra sau làm nó kêu như heo bị chọc tiết, giờ này chắc là đang ở bệnh viện nào.

– Sao lại vậy, có chuyện gì?

Đặng Thành Luân vẫn cách ăn nói ngang ngược không có lý lẽ ấy:

– Thích thì đánh, hoa hậu còn xót chồng nữa không?