– Thì con cứ trả lời đi, con và cậu ấy có quan hệ gì.
– Bọn con không có quan hệ gì, à nếu có thì chính là quan hệ công việc của nhà chồng con thôi..Ba, ba định làm gì sao?
– Hà My, lúc này chỉ có cậu ấy mới giúp được chúng ta trước sức ép của thằng Phú.
Trong đáy mắt của ba lúc này vô cùng phức tạp. Tôi hiểu cái khó của ba. Năm xưa ba không muốn tôi quen Luân vì anh mồ côi không cha không mẹ, không có tương lai. Bậc làm cha làm mẹ ai mà không muốn con mình có chỗ nương tựa tốt, lại thêm tôi xinh xắn, ai cũng nói nhìn mặt mũi tướng mạo tôi sau này chắc chắn lấy chồng quyền quý. Trước những lời ca tụng tâng bốc ấy ba tôi rất tự hào về con gái mình, và cũng không ít nhà giàu có muốn cưới tôi cho con trai họ, nhìn lại Đặng Thành Luân năm ấy không có gì trong tay, càng không phải là sự lựa chọn của ba tôi để gửi gắm đứa con gái duy nhất này.
Bây giờ sa sút, đối diện với khó khăn đương nhiên cũng có khó lòng mở lời nhờ cậy anh ấy.
____
Hôm sau, tôi theo ba đến công ty, vừa đậu xe thì đã thấy một toán người đi đến hỏi han tình hình và trách cứ tại sao ba tôi lại để xảy ra cớ sự như vậy, họ làm áp lực với ba yêu cầu ba đưa ra giải pháp về số tiền họ đã bỏ vào. Không một ai quan tâm làm sao để vực dậy công ty sau trận cháy lớn mà chỉ một mực đòi lại tiền, còn hăm dọa nếu như ba tôi không trả tiền lại thì họ sẽ kiện ba tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản của họ. Tôi không chịu nổi liền nói:
– Làm ăn không tránh có lúc khó khăn, mọi người đã không thông cảm mà còn ở đây gây sức ép cho ba con như vậy thì tâm trí đâu ông ấy vực dậy công ty chứ.
Một người nói:
– Hoa hậu nói hay quá. Cô có biết đã sát tết rồi không, chúng tôi cần tiền để sắm sửa đón Tết và trả nợ cho người ta, mọi thứ đều trông chờ vào số tiền này. Cô nói đi, không có tiền chúng tôi phải làm sao?
Mọi người cùng hùa theo :
– Đúng đó, chúng tôi và gia đình phải làm sao, cô nói cho thoả đáng đi. Bằng không chúng tôi không để cha con mấy người yên đâu, có khi trận cháy đêm qua là do cha con mấy người thông đồng tạo ra để ăn chặn số tiền quý này của chúng tôi cũng không chừng..
– Đúng đấy, công ty đang làm ăn ngon lành tự dưng đến sát ngày chia tiền thì cháy rồi bảo là không còn đồng nào, mọi người thấy có lạ không..
“ Đúng là lạ thật đấy. Trước giờ có bao giờ cháy hay bị gì đâu nhỉ?’ Những lời nghi ngờ nổ lên, bọn họ cho rằng ba con tôi lừa đảo bắt đầu làm lớn chuyện. Còn lấy điện thoại ra quay phim chụp ảnh loạn xạ cả lên, hăm he không giải quyết rõ ràng là lập tức kéo nhau đi kiện.
Ba tôi nhìn bọn người này, đều là những người quen và có cả họ hàng nữa. Nhưng khi có chuyện không người nào đưa ra chủ ý gì hay, chỉ biết quan tâm lợi ích của bản thân bọn họ, còn dùng những lời lẽ khó nghe để công kích ba tôi. Ánh mắt ông bây giờ chính là thất vọng với những người mà ông từng xem là anh em chí cốt, là bằng hữu thâm giao..
Tôi nói luôn:
– Nếu mấy chú không tin thì cứ đi kiện cho công an vào cuộc điều tra. Một khi công an mà vào cuộc thì mọi người xác định Tết này không ai có một đồng nào cả vì có mua bán gì đâu mà có tiền.
– Cô.. cô đừng có ăn nói vô trách nhiệm kiểu đó, tiền chúng tôi đầu tư vào mà không cho chúng tôi lên tiếng à, lý lẽ ở đâu vậy?
– Chỉ có mấy chú đổ tiền vào đây sao, bao nhiêu tiền bạc tài sản nhà cháu đều dồn vào đây. Công ty bị như vậy nhà cháu còn sót hơn mấy chú gấp trăm ngàn lần. Cùng lắm thì mấy chú không ăn Tết lớn nhưng nhà cháu đứng trước nguy cơ vỡ nợ vì bao nhiêu tiền của đều dồn vào công ty.
Tôi nhìn bọn họ mà nhắc lại từng chuyện ba tôi đã giúp đỡ bọn họ ra sao, kể cả tôi cũng giúp con cháu bọn họ trên con đường nghệ thuật. Ấy vậy mà chúng tôi vừa gặp chuyện là ai nấy liền quên hết những gì chúng tôi đã giúp đỡ, lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng nướng..
– Chuyện nào ra chuyện nấy cô đừng có gộp chung kiểu đó. Tóm lại là cô định giải quyết thế nào thì nói ra đi đừng có vòng vo nữa.
Tôi di chuyển ánh mắt sang ba, nhận được cái gật đầu tin tưởng của ba mới dám nói:
– Hiện tại công ty đang vô cùng khó khăn vì toàn bộ tài sản điều bị cháy hết, chưa kể số tiền phải đền bù cho khách hàng, tiền lãi ngân hàng, lương công nhân, thưởng Tết cho công nhân. Dù biết là rất khó khăn nhưng cháu nghĩ chúng ta nên đặt công nhân viên lên hàng đầu vì họ đa phần đều khó khăn hơn chúng ta.
Một người cười khẩy:
– Thân chúng tôi còn lo chưa xong nữa là lo cho ai.
– Chú nghĩ xa hơn đi, nếu như không thanh toán cho công nhân viên đầy đủ thì sẽ có chuyện lớn, công ty khó mà vực dậy. Vả lại trong hợp đồng có ghi rõ các điều kiện khi đầu tư vào công ty, lãi nhiều thì các chú hưởng nhiều, lãi ít thì hưởng ít, nếu như công ty có khó khăn thì mọi người phải chung tay giúp đỡ công ty đi lên, thử hỏi từ nãy đến giờ có ai có ý kiến gì giúp cho công ty chưa hay chỉ biết chỉ trích đòi hỏi khi công ty khó khăn.
Bọn họ lấm lét không dám nói lớn như lúc đầu. Giọng tôi cũng nhẹ một chút nhưng đầy kiên định:
– Bây giờ là lúc mọi người phải đoàn kết để kéo công ty đứng lên. Chúng tôi chịu khó một chút, cháu tin khi mọi người cùng đồng lòng thì công ty sẽ vững mạnh trở lại.
– Nhưng chúng tôi lấy gì để tin công ty sẽ vực dậy khi cô nói toàn bộ tài sản đã bị cháy rụi hết. Tiền đâu mà vận hành lại mọi thứ.
– Trước mắt có 3 khoản chính là lương thưởng công nhân viên, nợ ngân hàng và tiền đền bù khách hàng, nhà cháu sẽ chịu 2 khoản là lương thưởng công nhân và tiền đền bù hợp đồng, mọi người cố gắng giúp khoản lãi ngân hàng, chỉ cần giải quyết được lãi ngân hàng đúng hẹn chúng ta lại tiếp tục vay để xoay xở công ty.
– Cái gì, chúng tôi đã không được chia tiền mà còn phải bỏ ra trả lãi ngân hàng hả? Hoa hậu khôn quá rồi đó.
– Cháu tính như vậy là vẹn toàn cho cả công ty. Các chú cứ nghĩ kỹ lại đi, chỉ cần giải quyết ổn những vấn đề trên công ty sẽ hoạt động trở lại, các chú sẽ nhanh chóng có lãi như trước. Còn như các chú làm lớn chuyện, kiện ba cháu trong lúc này cùng lắm ba cháu đi tù, không có ai đứng ra trả vốn cho các chú..các chú thừa thông minh để hiểu đâu mới là lựa chọn thông minh..
Bọn họ nhìn nhau xì xầm, cuối cùng cũng chịu mới phương án tôi đề ra với điều kiện là tăng lãi suất cho bọn họ. Tình hình cấp bách, cần phải làm dịu lòng người nên ba tôi cũng đành đồng ý. Khi bọn họ về hết ba mới hỏi tôi:
– Con được bao nhiêu tiền mà dám nhận 2 khoản đó?
– Chúng ta triệu tập công nhân viên và trình bày cho họ hiểu, sau đó xin họ cho chúng ta trả 50% số lương, tiền thưởng vẫn thưởng đầy đủ. Vả lại chúng ta còn có một khoản bên bảo hiểm chi trả, chúng ta sẽ dùng tiền đó đền bù cho khách hàng. Còn tiền của con trả lương cho nhân viên, đâu sẽ vào đó thôi. Cần thiết con sẽ vay mượn thêm bạn bè. Ba đừng lo.
– Cảm ơn con. Nếu như không có con ba không biết phải bám víu vào đâu.
Tôi cười nhẹ:
– Chúng ta là người một nhà ba đừng khách sáo như vậy, con nhất định sẽ dốc hết sức đỡ đần ba..
TRUYỆN ĐỘC QUYỀN FB DIỄM MY HOÀNG ANH, KHÔNG ĐƯỢC TỰ Ý REUP TRUYỆN DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. MỌI HÀNH VI TỰ Ý REUP ĐỀU ĐƯỢC XEM LÀ VI PHẠM BẢN QUYỀN TÁC GIẢ.
Xong chuyện công ty của ba tôi gọi cho con Thư để hỏi xem nó có rút tiền chưa và 2 lô đất nhờ nó rao bán như thế nào rồi, nó bảo có người muốn mua nhưng cần nói chuyện với chính chủ nên tôi liền bắt taxi đến đó. Tới nơi, đập vào mắt tôi và khuôn mặt cười hô hố của con Thư và bóng dáng cao ráo của Đặng Thành Luân. Lúc này tôi mới sực nhớ hôm qua con Thư có mời chào Thành Luân đến xem 2 lô đất của tôi, do bận giải quyết chuyện công ty của ba mà tôi quên bẽng, bây giờ thấy Luân ở đây mới nhớ ra. Vừa hay con Thư quay qua thấy tôi, nó gọi:
– Hà My, mau lại đây.
Đặng Thành Luân cũng xoay người lại. Hôm nay anh ta mặc chiếc quần âu cùng áo sơ mi màu xanh lục, tay áo được xắn lên mấy nấc để lộ ra cánh tay đầy gân guốc hút mắt người đối diện. Bên dưới được đóng thùng đẹp như người mẫu. Nhưng đặc biệt nhất chính là mấy cúc áo đầu không cài để lộ khung xương ngực rắn chắc. Trên mặt đeo cái mắt kính hàng hiệu che đi đôi mắt thâm sâu nhưng càng tăng thêm độ đẹp trai và thần thái ngút trời của mình.
Tôi hít một lượt không khí rồi đi đến đó, con Thư hồ hởi nói:
– Anh Luân đang xem cũng khá ưng nhưng muốn thương lượng với mày một chút. Hai người trao đổi đi tao ra gọi điện thoại một chút.
Không để tôi nói thêm gì con Thư đã ba chân bốn cẳng bỏ đi nhanh như cơn gió. Tôi quay qua chào Đặng Thành Luân rồi hỏi anh ta muốn thương lượng chỗ nào. Đặng Thành Luân bảo:
– Vị trí này thì cũng gọi là đẹp, bán đi hoa hậu không thấy tiếc à. Tôi thấy chỗ này rất tiềm năng, càng lâu càng có giá.
– Tôi biết chứ nhưng tôi đang cần tiền để giúp ba vực dậy công ty sau đám cháy vừa rồi, chứ không tôi cũng không nỡ bán vì đất đang sốt và lên giá từng ngày.
– Vậy nên tôi muốn thương lượng hợp tác với hoa hậu chuyện này.
– Chuyện gì?
Đặng Thành Luân đi thêm mấy bước rồi nói:
– Tôi đã quan sát mảnh đất này kỹ và cũng tìm hiểu thị trường xung quanh. Hiện nay người dân có xu hướng rau củ quả sạch, gần đây cũng không có mấy chỗ bán, nếu như mở ra một cửa hàng chuyên về rau củ quả sạch thì nhất định rất tốt. Hoa hậu có đất, tôi sẽ bỏ vốn cùng nhau làm ăn, lợi nhuận chia đôi.
Tôi nghe Đặng Thành Luân nói thì thở hắt ra:
– Đó cũng là một ý định rất hay nhưng như tôi đã nói ban nãy tôi đang cần tiền gấp để ba chi trả những khoản cần thiết.
– Tôi cho hoa hậu vay..
Tôi tròn mắt ngây người:
– Anh cho tôi vay?
– Sao hoa hậu ngạc nhiên dữ vậy, nhìn tôi không đủ uy tín để cho vay à?
– Không phải, nhưng sao tự nhiên anh cho tôi vay có phải là có điều kiện gì không?
Đặng Thành Luân lúc này mới tháo cặp kính khỏi khuôn mặt điển trai, môi khẽ cong nhẹ rồi nhả chân đi về chỗ tôi đang đứng, khoảng cách gần đến mức tôi chỉ cần cử động là có thể chạm vào cơ thể nhau.
Thành Luân ghé sát vào tai tôi nói từng chữ:
– Hoa hậu nghĩ nhiều quá rồi đó. Dù sao cũng là chỗ quen biết, tôi không thể giúp hoa hậu lúc khó khăn được hay sao?
Đặng Thành Luân vừa dứt lời thì có âm thanh của máy ảnh chụp lia lịa hai chúng tôi. Với kinh nghiệm của mình tôi vội vàng nhìn ngó và phát hiện có một người đang ôm máy ảnh chụp hình, bên cạnh còn có Phú dùng ánh mắt lửa đạn hướng về nơi này.
Phú nhếch mép:
– Ban ngày ban mặt mà chúng mày còn tình tứ thế này thì ở nơi không người không biết đã làm đến những chuyện gì nhỉ?
Tôi hơi luống cuống thì ở tư thế ban nãy đúng là tôi và Luân đứng rất gần nhau, dễ gây cho người khác sự hiểu lầm. Tôi còn chưa kịp giải thích thì Đặng Thành Luân đã bước về phía Phú mà hỏi:
– Chuyện mà giám đốc Phú nói là chuyện gì?
– Chuyện gì thì chúng mày tự biết. Lũ mèo mả gà đồng không biết xấu hổ.
Tôi nghe Đặng Thành Luân bật cười thành tiếng, đôi chân lại đến gần Phú hơn. Lần này có lẽ Phú đã có sự chuẩn bị nên ngoài cái tên chụp ảnh còn có thêm 2 tên vệ sĩ đi theo bảo vệ,thấy Thành Luân tiến tới hai tên đó liền xông lên che chắn Phú. Còn Phú thì hỏi bằng âm giọng thiếu tự tin:
– Mày muốn làm gì, vệ sĩ của tao giỏi võ lắm đó.
Ngày trước ít ra tôi thấy Phú vẫn rất phong độ và có chí khí. Nhưng từ khi gặp Luân, bị Thành Luân đánh cho mấy trận nhập viện thì trở nên bộ dạng hèn hạ, không còn chút mạnh mẽ nào của một trang nam tử hán, mà tựa như con rùa chỉ biết rụt đầu trốn tránh. Còn Đặng Thành Luân thì thần khí khỏi phải bàn. Cái nhếch môi cũng khiến cho Phú lùi lại đằng sau mấy bước.
– Này này mày muốn gì hả??
– Muốn nói chuyện.
– Chuyện gì thì đứng đó mà nói, đừng có qua đây.
– Thì ra giám đốc Phú của chúng ta lại hèn nhát đến mức phải trốn sau lưng mấy vệ sĩ mà nói chuyện với tôi.
– Mày đừng có khích tướng, tao không mắc mưu mày đâu.
– Mưu mẹo gì ở đây, chỉ là nói chuyện như hai người đàn ông thực thụ thôi mà. Hay anh sợ tôi?
– Tao.. tao mà lại sợ mày à, mày nhớ cho kỹ đây là Việt Nam, là địa bàn của tao.
– Ồ, thế tôi không phải người Việt Nam à?
– Ừ thì.. thì..nhưng mày muốn nói gì?
Tôi thấy Đặng Thành Luân cười, sau đó nhanh như cắt lao đến vặt cổ hai tên vệ sĩ của Phú chỉ trong mấy phút, rồi cũng với tốc độ tên lửa ấy mà tặng cho Phú một cú đấm như trời giáng khiến tôi cũng bàng hoàng luôn. Không để Phú kịp phản đòn, Đặng Thành Luân đã túm lấy cổ áo Phú kéo lên mà quát vào mặt Phú:
– Mày chửi ai mèo mả gà đồng chửi lại tao nghe xem? Có tin hôm nay bố cho mày ăn cháo thay cơm không hả????