Trong Lòng Son

Chương 25




Khi nghe những lời đó bàn tay đang ôm giấy tờ của tôi càng bấu chặt vào giấy tờ mạnh hơn nữa, hình như trái tim cũng nhói lên một cái rõ mạnh. Đúng lúc đó do cửa phòng không đóng nên Thành Luân nhìn thấy tôi, anh liền gọi:
– Hà My.
Ông John cũng quay người lại nhìn thấy tôi, cau mày hỏi:
– Sao cô lại tự tiện lên đây mà chưa có sự đồng ý của tôi?
Tôi khựng người, nhưng cũng lịch sự đáp lại bằng tiếng Anh :
– Vừa rồi Jessica nói anh Luân đang ở trên đây nên tôi mới lên nhờ anh ấy ký giấy tờ. Tôi thành thật xin lỗi vì đã làm gián đoạn cuộc nói chuyện của ông.
Ông John nói với Luân :
– Con nhìn xem, thật là mất lịch sự.
Nói rồi ông ấy bỏ đi trong tâm thế không được vui vẻ. Đặng Thành Luân giải thích với tôi rằng ông John đang có chút việc bực tức chứ không có ý gì. Nhưng tôi làm sao không nhìn ra bình thường ông ấy là một người vui vẻ, lúc nãy khi nói chuyện với Luân ngữ điệu cũng nhẹ nhàng, không như thấy tôi mới trở nên khó chịu.
Mà khi đứng gần như thế này tôi cũng ngửi thấy mùi rượu từ người Luân toả ra, anh không quá say nhưng mà đủ để tôi biết anh đã uống không ít trước đó. Tôi chìa giấy tờ ra và nói:
– Anh xem số giấy tờ này rồi ký tên giúp tôi để tôi mang về cho ba tôi gấp.
– Vào đây đi.
Trong phòng làm việc của Luân cũng khá đơn giản, thứ mà đập vào mắt tôi chính là bức thư pháp treo trên tường, trên đó ghi đúng một chữ T M. Khi tôi đang chăm chú nhìn thì Luân hỏi:
– Em có biết chữ tâm này có ý nghĩa là gì không?
Mẹ tôi hay dạy ra ngoài xã hội nên khiêm tốn, cho nên dù ít nhiều hiểu ý nghĩa của chữ T M này nhưng tôi vẫn lắc đầu:
– Tôi không biết, anh có thể giải thích được không?
Đôi mắt của Thành Luân nhìn thẳng về bức tranh ấy, từ từ nói:
– T M này vừa là lương tâm và cũng là nhẫn tâm. Phàm ở đời làm gì cũng nên đặt tâm đức làm đầu, nhưng cũng có những chuyện ngoại lệ, chúng ta phải nhẫn tâm buông bỏ một số thứ mới được, em hiểu chưa?
Tôi chỉ cười nhẹ và đáp:
– Anh nói thâm sâu quá tôi không hiểu được đâu.
– Tôi biết em hiểu mà.
Nhìn vào đôi mắt và khuôn mặt của Luân tôi làm sao không hiểu. Nhưng tôi không còn là cô gái ngây thơ hồn nhiên năm đó với tình yêu mãnh liệt của tuổi trẻ. Sau khi trải qua ngưỡng cửa hôn nhân tôi cũng phần nào hiểu được rằng hôn nhân là quan hệ giữa hai người, nhưng cũng kéo theo vô vàng dây nhợ khác, và gia đình chồng chính là một trong những tác nhân quan trọng trong hôn nhân đó. Ba của Luân đã có cái nhìn không tốt về tôi, tôi lại tự ti về bản thân, về quá khứ, về địa vị trong xã hội, và vô vàn những suy nghĩ khác, mọi thứ dường như đẩy tôi xa anh hơn, không dám đưa tay ra níu lấy đoạn tình cảm mơ hồ trước mặt..
Tôi thật hèn nhát có đúng không?
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh và nói:
– Giống như anh nói, đôi khi chúng ta phải buông bỏ một số thứ .
– Tại sao? Em sợ gì, thằng khốn kia hay những lời ba tôi vừa nói?
– Tôi sợ nhiều thứ lắm, và cũng cảm thấy bản thân không xứng với anh. Tôi đã từng có lỗi với anh. Tôi không dám..
Tôi đang nói thì bất ngờ Thành Luân dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt tôi, cúi người xuống hôn lên đôi môi đang chuyển động. Hành động bất ngờ đó khiến tôi đứng hình, hai mắt mở to lên, rõ ràng là cảm nhận được anh đang hôn mình, nụ hôn cuồng nhiệt và mãnh liệt nhưng không hiểu sao cả người tôi lúc ấy hoàn toàn không thể phản kháng, cứ như trời trồng, đứng im một chỗ như bức tượng. Tôi còn cảm nhận rất rõ Thành Luân dùng đầu lưỡi mềm mại và vương mùi rượu của anh tách khuôn miệng tôi ra rồi đưa thứ ướt át ấy vào sâu không khoang miệng, anh như muốn rút hết hơi thở và tất cả mọi thứ của tôi vào trong nụ hôn gắt gao ấy.
Bất ngờ, anh cắn vào vành môi đỏ của tôi khiến tôi như bừng tỉnh, vùng vẫy muốn thoát khỏi nụ hôn không nên có này. Nhưng không biết từ lúc nào anh đã đưa một tay ra sau gáy tôi giữ không cho tôi cựa quậy, một tay di chuyển ôm lấy phần thắt lưng tôi, kẹp sát hai thân thể vào nhau, tạo nên cảnh tượng nóng mắt, người cũng nóng bừng lên như bị sốt rét..
Nhưng mà, sức lực của tôi hoàn toàn không thể thoát khỏi vòng tay rắn rỏi của Luân, tôi càng vùng vẫy anh càng siết tôi mạnh hơn, hôn gắt gao hơn từ khuôn môi cho đến vùng cổ nõn nà đều bị anh càn quét. Khi anh đưa khuôn miệng của mình đi đến vùng cấm địa, tôi đã bật khóc:
– Em xin anh.. đừng làm bậy..
Bàn tay và khuôn miệng của Luân dừng lại, từ từ rời khỏi người tôi trong luyến tiếc, anh mắt anh bây giờ cũng đã trở nên đục ngầu, thân dưới chuyển động, cọ vào nơi tư mật của tôi làm tôi run sợ anh sẽ làm càn, và chính lúc đó, giọng nói anh cất lên khàn khàn, khẽ gọi tên tôi:
– Hà My..
Tôi lắc đầu:
– Xin anh.. đừng làm bậy..hãy nghĩ cho tôi…
Yết hầu của anh lên lên xuống xuống, đôi mắt hiện lên những tia ham muốn rõ rệt, minh chứng là nơi ấy đã càng lúc càng trở nên bành trướng, to lớn. Tôi sợ anh không kìm chế được ham muốn đang trỗi dậy nên xô anh ra khỏi người mình và nói:
– Bỏ tôi ra, tôi phải về.
– Hà My.. Tôi muốn em..
– Anh điên rồi, mau bỏ tôi ra..
Dứt lời tôi vội vàng bỏ chạy khỏi nơi đó, chạy một đoạn mới sực nhớ mình vẫn chưa kịp lấy giấy tờ cho ba nhưng mà không dám quay lại, tôi sợ Luân sẽ làm loạn, sẽ làm ra những chuyện sai trái…cũng may là lúc nãy anh không đuổi theo, bởi vì nếu anh thật sự muốn làm chuyện đó thì tôi cũng không đủ sức phản kháng lại một người cao to khoẻ mạnh như anh, đến Phú còn bị anh đánh cho bỏ chạy không kịp, huống hồ là tôi…
– Ba ơi con có việc đột xuất nên chưa kịp lấy giấy tờ, ba cho người sang anh Luân lấy giấy tờ giúp con.
– Ba biết rồi.
– Con chào ba.
Tắt máy, tôi chạy thẳng về nhà vùi đầu lên giường nằm. Nhớ lại khoảnh khắc lúc nãy tim tôi vẫn còn đập mạnh. Tôi bị Luân hôn thôi mà đã thấy day dứt và sợ hãi đến như vậy, không biết khi Phú ngoại tình hắn ta có thấy day dứt và có lỗi với tôi không, mà chắc là không đâu, bởi vì nếu thật sự biết lỗi hắn ta đã không nhiều lần ăn nằm với người khác như vậy..
Tôi thở dài, cuối cùng ngủ quên mất..
Truyện độc quyền fb Diễm My Hoàng Anh, không tự ý reup truyện dưới mọi hình thức, mọi hành vi tự ý reup đều được xem là vi phạm bản quyền tác giả.
Khi tôi thức dậy trời đã ngả bóng sang buổi chiều, điện thoại có dòng tin nhắn Luân gửi đến, anh nhắn chỉ vỏn vẹn ba chữ “Xin lỗi em.” Tôi xem nhưng không trả lời, sau đó xuống nhà pha một ly trà hoa cúc đem ra bên ngoài cái xích đu trước sân vừa nhâm nhi vừa nhìn dòng người đang tấp nập ngoài đường. Ngồi tầm một lúc thì ba tôi về tới, thấy sắc mặt ba không tốt tôi mới hỏi thì ba nói tuy rằng hiện tại vấn đề tiền bạc đã được giải quyết nhưng lại đến vấn đề khác, có mấy khách hàng trước giờ qua lại rất tốt bỗng dưng lại quay lưng.
– Nghĩa là mình không có đầu ra hả ba?
– Đúng vậy.
– Ba có tìm hiểu thử nguyên nhân nào họ không muốn hợp tác với chúng ta không ạ?
– Có chứ, chiều nay thư ký mới báo hình như là họ có nguồn khác rẻ hơn chúng ta một nửa mà chất lượng lại như nhau nên đua nhau nhập nơi đó. .
– Rẻ hơn một nửa thì chất lượng làm sao giống được ba.
– Ba đã xem qua hàng của họ , thậm chí còn tinh xảo hơn của chúng ta, ba đang cho rằng có người đang chơi xỏ chúng ta chứ với mức giá và chất lượng đó thì chỉ lỗ không có đường lãi.
– Ý ba là có người chấp nhận lỗ để hạ bệ chúng ta.
Ba gật đầu, ánh mắt lo lắng không yên. Đến tối, đã tới giờ cơm mà hai em trai tôi đi học thêm mãi vẫn chưa về, gọi điện thì không nghe máy, cả nhà đành ăn cơm trước, mà ba chắc vì công việc nên chỉ ăn một chén rồi đứng lên đi về phòng làm việc tiếp. Tầm chừng 10 giờ tối thì cửa nhà được mở, hai em trai tôi rón rén đi vào, tôi hỏi:
– Hai đứa học cái gì mà tận bây giờ mới về đến nhà.
Hai đứa giật mình:
– Hết cả hồn, sao chị Hai không mở đèn.
– Chị hỏi hai đứa học cái gì mà đến bây giờ mới về.
– Thì.. thì bọn em đi học thêm, chương trình bây giờ nặng lắm, không học là không theo kịp chúng nó, thôi tụi em lên phòng đây.
Tôi đứng dậy bật đèn sáng hoắc lên, hai đứa vội vã bỏ chạy về phòng. Nghi ngờ, tôi cũng đi theo nhưng chúng nó chốt bên trong nên tôi không vào được. Hôm sau, nhân lúc hai đứa nó đi học, tôi mở cửa phòng hai đứa vào kiểm tra, cuối cùng phát hiện trong ngăn kéo có mấy cái bật lửa. Lạ nhỉ, tại sao hai đứa này lại có bật lửa nhỉ, không lẽ chúng nó hút thuốc lá?
Tới trưa, khi hai đứa về tôi hỏi han việc học hành, ba chị em đang nói chuyện thì Minh nó hỏi:
– Chị quyết định ly hôn anh rể thật à?
– Ừ.
– Em thấy anh ấy cũng tốt mà.
– Sao em lại nói vậy, em thấy anh ta tốt chỗ nào?
– Thì hay mua quà cáp cho nhà mình, cho tụi em.
Thằng Mẫn lại nói:
– Nhưng anh ta đánh chị Hai.
– Mày thì hiểu cái gì, có yêu mới có ghen.
– Yêu mà đánh chị ấy à? Yêu gì mà lạ thế. Em thấy anh Luân tốt hơn, ánh mắt nhìn chị Hai tình cảm hơn anh Phú.
Hai em tôi mỗi đứa một câu, đến khi tôi phải lên tiếng thì chúng mới thôi tranh luận nữa, tôi lôi cái bật lửa ra , giả vờ nói:
– Sáng nay chị vào dọn dẹp thấy cái này, của Minh hay Mẫn?
Thằng Minh vội chụp lấy:
– Của em.
– Sao em lại có cái này, Minh, em hút thuốc à?
– Không không có, cái này là của.. của bạn em..
– Của bạn em sao lại trong phòng em?
– Dạ vì hôm trước nó đưa em cầm xong em quên trả lại, để mai em trả lại cho nó.
Chỉ cần nhìn thái độ và ánh mắt trốn tránh của em trai mình thì tôi cũng biết nó nói dối, nhưng tôi không vạch mặt nó ngay mà gật đầu đi ra ngoài cho chúng nó học bài. Tôi sẽ quan sát và để ý hai đứa hơn vì tôi có linh cảm hai đứa mình có vấn đề chứ không đơn giản chỉ là tập tành thuốc lá.
Quả đúng như tôi dự đoán. Hai ngày sau đó tôi thấy hai đứa vừa ăn cơm xong thì thông báo đi học thêm nên cũng bám theo sau, đến khi chúng dừng lại ở một quán bar khá nổi tiếng thì kinh ngạc lắm nhưng vẫn đi theo vào thử. Dưới ánh đèn đủ màu sắc và âm thanh xập xình, tôi thấy hai đứa nó đi đến một bàn trong góc mà có vài ba đứa nhóc tầm tuổi chúng đó đã ngồi sẵn ở đó. Hai em tôi bắt đầu uống rượu, kéo từng hơi thuốc lá một cách điêu luyện. Tầm lúc sau, mấy đứa nhóc kia lấy trong cặp sách ra cái gì đó, chúng dáo dác nhìn xung quanh rồi để lên bàn, tôi đi lại gần hơn để quan sát thì giật bắn mình lao vào giật lấy cái thứ quỷ quái kia sắp đưa vào mũi hai đứa em trai mình.
– Minh Mẫn..
Thấy tôi, chúng nó giật mình đứng bật dậy, ú ớ:
– Chị.. chị hai. sao chị, sao chị ở đây..?
– Câu này chị phải hỏi hai đứa, tại sao nói đi học thêm mà lại đến đây?
– Em .. em..
– Theo chị về nhà..
Chúng tiu nghỉu lấy cặp sách theo tôi đi ra ngoài. Tôi hỏi:
– Chị muốn nghe hai đứa nói.
Hai đứa đều im bặt, cúi đầu không đáp.
– Minh Mẫn, ba vất vả đủ thứ để cho hai đứa những thứ tốt nhất, học ở trường quốc tế, chỉ cần hai đứa cần gì ba đều đáp ứng chỉ mong hai đứa cố gắng học hành sau này còn phụ giúp ba, tụi em không thương ba mẹ không thương chị sao mà đi vào con đường đó, có biết cái thứ đó sẽ huỷ hoại cuộc đời các em không hả?
Không đứa nào đáp.
– Nói đi, từ khi nào? Đã nghiện chưa? Không nói thật là chị cho ba biết chuyện lúc đấy đừng có trách nhé.
Thằng Mẫn ngẩng lên, van xin:
– Chị đừng nói với ba. Bọn em cũng chỉ mới biết cái đó, chưa có nghiện..
– Thật không?
– Em xin thề. là anh Phú đã dẫn bọn em vào đây chơi, anh ấy bảo đàn ông con trai mà không biết hút thuốc uống rượu bay lắc là đồ bỏ đi.
– Cái gì, em nói cái gì, là Phú đã dẫn hai đứa vào đây.
Thằng Minh hất vai thằng Mẫn:
– Anh Phú cho mày nhiều tiền như vậy mà mày bán đứng anh ấy à?
Tôi nghiêm giọng yêu cầu hai đứa nói thật. thằng Minh vẫn cứng họng và bênh vực tên Phú, chỉ có thằng Mẫn là sợ bị ba đánh nên khai hết:
– Anh Phú hay gặp bọn em và dẫn bọn em đi mua đồ hiệu, cho bọn em tiền và vào đây chơi, anh ấy nói quán bar này của bạn anh ấy, tụi em vào ăn uống bao nhiêu anh ấy sẽ chịu hết, tụi em cũng tò mò và bị tụi kia nó xúi giục mới thử, chị Hai , em sai rồi, chị đừng méc ba nha chị Hai, ba đánh em chết.
Sau khi nghe rõ câu chuyện thì tôi đã hiểu mục đích của Phú chính là làm hư hai em trai tôi, khiến cho chúng ta nghiện ngập, và chuyện kinh doanh của ba liên tục gặp chuyện này chuyện nọ, tôi bị các nhãn hàng từ chối hợp tác cũng là một tay hắn gây ra chỉ vì cay cú tôi đề xuất ly hôn với hắn. Đúng là khốn nạn, hết sức khốn nạn, may là tôi linh cảm hai đứa này không bình thường mà phát hiện sớm, nếu không chúng mà sa chân vào nghiện hút thì mất cả tương lai lẫn tuổi trẻ..
Cũng lúc đó cô giúp việc gọi đến:
– Hà My ơi con đang ở đâu mau về nhà ngay, bà chủ uống thuốc xong đột nhiên bị co giật, cô vừa gọi cấp cứu rồi..
– Cái gì. Mẹ con làm sao mà co giật..?
– Không biết nữa.. uống thuốc xong thì đột nhiên co giật dữ dội…con mau về đi…