Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh

Chương 38



Ải cuối năm sắp đến, khối lượng công việc của shipper ngày càng nặng. Các doanh nghiệp liên tục hạ giá phá giá, làm một mẻ doanh thu thật to rồi kết thúc năm suôn sẻ, người dân thì ùn ùn đua nhau mua sắm vào thời điểm này, dù sao nửa tháng tiếp tới không mua bán gì được.

Kho hàng An Đạt chất đầy kiện hàng, may mà có kinh nghiệm từ vài năm trước, Phương Hoành Tiệm thuê một nhóm nhân viên mới từ trước, tất cả đã vào làm chính thức, thêm một nhân viên phân kiện nữa mới có thể làm tiến trình giao hàng của cả khu vực diễn ra bình thường. Không giống shipper khu vực khác phải tăng ca đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.

Mặc dù vậy, Tần Thiên càng lúc càng tan làm muộn.

Lúc này đã hơn chín giờ, cậu còn đang ôm bụng đói kêu réo ầm ĩ lượn lờ trên đường.

Khu vực phía Đông Thành Đô được xem là khu vực phát triển chậm nhất, mấy chục năm trước cũng phồn vinh. Nhưng theo đà phát triển của khu khoa học kỹ thuật phía Nam mới khởi phát và quy hoạch thành phố vệ tinh phía Tây, phía Đông dần trở nên lạc hậu, nhiều con đường gồ ghề lồi lõm, lắm nơi không có cả đèn đường. Mặc dù nhà nước cũng đã ra đề xuất nâng cấp, các xí nghiệp lớn, vốn rót vào mà điều kiện cũng tăng lên, nhưng để đi vào thực hiện thì cần thời gian.

Khu vực giao hàng của Tần Thiên nằm ở phía Đông đường vành đai 2 và một phần vành đai 2,5, đi xe một vòng hết chưa đầy một tiếng, nhưng nhóm shipper vừa bổ sung đi về một chuyến cũng đã tốn hơn nửa ngày.

Ngoài rìa đường vành đai 2,5 có một con đường lớn vận tải hàng hóa, ban ngày chỉ cho phép phương tiện cá nhân chạy, sau chín giờ tối mới cho phép container và các loại xe to, xe đầu kéo thông hành.

Khu vực này còn đang trong quá trình mở rộng, nhà cửa nằm thưa thớt. Tần Thiên run rẩy phóng xe khỏi một khu dân cư, hứng gió lạnh tiếp tục lái tới điểm đến tiếp theo.

Đây đã là chuyến giao thứ ba trong ngày. Nhân lúc đèn đỏ, Tần Thiên kiểm lại số đơn hàng rải rác trong giỏ, tính toán lộ trình xong xuôi, cậu cảm thấy hẳn là mình có thể về đến nhà trước mười một giờ.

Tần Thiên chà hai tay cóng đỏ lên, đút vào túi áo khoác rộng rãi vuốt vuốt.

Bên trong có hai tấm thẻ mỏng tang, là phần thưởng cậu mới lĩnh được hôm nay.

Bữa trước Lương Tam có nói qua, mỗi cuối năm An Đạt sẽ bình chọn khu vực mười tốt, ngoài việc được nhân đôi số đơn trong tháng còn có vài món quà khác nữa.

Tần Thiên không ngờ quản lý Phương đề cử mình thật, số mình cũng may mắn gớm, được chọn luôn!

Sáng nay có tổ chức một buổi lễ trao thưởng nhỏ, Tần Thiên hối hận mình không mặc bộ đồ đẹp nhất cho ra dáng. Vương Đông Đông đứng dưới chụp cho cậu mấy tấm hình, sau đó gửi qua cho coi, Tần Thiên thấy xấu thật sự.

Thôi thì đàn ông ấy mà, đẹp hay không không quan trọng, thật là được.

Đợt này nhân viên nhận thưởng mỗi người được một tấm thẻ xem phim tích lũy trị giá ba trăm tệ và phiếu giảm giá bánh ngọt hai trăm tệ. Dù Tần Thiên thấy còn chẳng bằng phát tiền mặt quách cho thực tế, cơ mà đĩa bánh từ trên trời rơi xuống này không hốt lại phí!

Cậu vẽ ra viễn cảnh rất đẹp trong đầu, hai trăm tệ bánh ngọt, đủ cho cậu với anh Long ăn bánh mì cả tháng!

Cái gì mà chà bông phô mai, rồi tart trứng, pizza. Xưa nay chưa được ăn, bây giờ ăn hết!

Rồi thẻ xem phim nữa, nghe nói có thể áp dụng ở tất cả rạp chiếu toàn thành phố đó!

Tần Thiên nhớ rõ, cách khu dân cư họ ở bốn trạm xe buýt có một trung tâm thương mại, nghe nói trên đó có rạp chiếu phim, đợi hôm nào anh Long trực ca sáng là tối đi xem được rồi!

Cậu ngứa ngày hết lòng mề, rất muốn chạy về nhà thật nhanh, lấy điện thoại ra bàn bạc với anh Long coi gì đây, dòng suy nghĩ len lỏi cả đến chuyện vặt vãnh nhất như đến lúc đó mua bỏng ngô vân vân vân mây.

Tần Thiên chống hai chân trên đất, dừng xe điện ở ngã tư đường chờ đèn đỏ qua.

Con đường trước mặt chốc chốc lại có tiếng động cơ rầm rầm chạy qua. Cậu ngại ồn, bèn giơ tay bịt hai tai vào, vừa lúc mượn nhiệt độ trên tai làm ấm tay.

Trên vỉa hè tay trái cách đó chừng vài mét có hai mẹ con.

Không biết có phải cô bé thấy Tần Thiên đang làm gì không, cũng giơ tay muốn bắt chước cậu bịt tai lại, nhưng lại quên mình đang đeo một chiếc bịt tai ấm áp mềm như nhung, ngón tay nhỏ xíu chọt một cái kết quả lại đâm sầm vào cái chụp tai.

Tần Thiên buồn cười, cô bé thấy mẹ đang xem điện thoại mới lè lưỡi với cậu. Tâm trạng Tần Thiên đang rất vui vẻ, hiếm khi được dịp trẻ con nháy mắt trêu cô bé.

Bọn họ đang đứng cạnh nhánh đường vuông góc với đường chính. Đường nhánh chỉ có hai làn, ban ngày chỉ có người đi bộ và phương tiện cá nhân qua lại, mà mặt đường lồi lõm mấp mô nên Tần Thiên chắc chắn ban đêm sẽ có xe tải lớn sẽ rẽ vào cho tiết kiệm thời gian. Dù sao đầu bên kia thông ra con đường lớn khác trong thành phố, cua tắt vào đường này còn tiết kiệm được mười mấy hai chục phút.

Chờ đèn đỏ khá lâu, Tần Thiên chống xe làm mặt xấu qua lại với cô bé, bỗng nghe thấy tiếng lốp xe ma sát chói tai từ bên trái.

Mùi xăng và khí thải xộc thẳng vào mũi, thanh chắn cửa màu đỏ sẫm nương theo ánh đèn pha sáng chói lọt vào tầm mắt của Tần Thiên. Cậu bỗng biến sắc, không kịp suy nghĩ nhảy khỏi xe điện của mình.

"Dừng xe! Dừng xe!"

"Tránh ra mau lên!"

Cậu vừa quát lớn tiếng gọi tài xe đánh tay lái sang phải, vừa quơ tay để hai mẹ con trên lối đi bộ tránh ra.

Người mẹ còn đang ngỡ ngàng bàng hoàng ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, đầu chiếc container dài ba mét giờ phút này đã đến gần trước mắt. Cô bị dọa trắng bệch mặt mũi, chỉ biết theo phản xạ có điều kiện ôm lấy con gái mình đứng đờ ra tại chỗ.

Tần Thiên thấy không kịp nữa rồi, nghiến răng kéo lấy áo khoác của người phụ nữ, một tay nắm chặt cổ tay cô bé, ba người cùng ngã xuống bụi cỏ.

Chớp mắt tiếp theo, tiếng lạch tạch khủng bố vang lên từ đằng sau. Gáy Tần Thiên bỗng tê tái, cậu ngã ập xuống đất hôn mê.

Long Nghị nhận cuộc điện thoại lúc đang rửa chén.

Anh chờ rất lâu vẫn không thấy Tần Thiên đâu, đoán chừng thanh niên hẳn lại đang tăng ca nên chừa một nửa đồ ăn lại cho cậu, mình ăn trước.

Trong căn phòng tĩnh mịch, tiếng chuông điện thoại gấp gáp mà vang dội.

Long Nghị chùi tay vào tạp dề, cầm điện thoại ra, lòng nảy sinh cảm giác bất an vô cớ.

Mọi khi chiếc điện thoại này hầu như chưa từng phát ra tiếng. Anh không có bạn bè, công việc cũng không cần giao tiếp điện thoại, với anh mà nói nó chỉ là thứ để xem giờ giấc.

Vẫn là từ sau lúc quen Tần Thiên công dụng của nó mới nhiều thêm một chút, đôi lần thanh niên sẽ gửi cho anh vài chiếc clip ngắn hài hước, thỉnh thoảng không về ăn cơm cùng nhau được cũng sẽ báo một tiếng.

Long Nghị nhìn thấy cái tên "Tiểu Thiên" trên thông báo cuộc gọi, gương mặt không có biểu cảm gì dưới ánh đèn mờ trở nên ôn dịu hơn.

Anh ấn nút nghe máy, bên trong lại vang lên giọng nữ kinh hoàng sợ hãi.

"Xin, xin chào. Xin hỏi đây có phải là người thân của số điện thoại này không ạ? Anh chị có thể bệnh viện số ba..."

Choang.

Cái bát trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành, Long Nghị không quan tâm, quay người vào phòng cầm áo khoác chạy ra ngoài.

Cuộc gọi vẫn chưa ngắt, đây không phải lần đầu tiên Long Nghị nghe thấy tiếng còi hú như đầu dây bên kia, nhưng là lần đần tiên cảm thấy nó gai sắc như lưỡi dao, đâm vào tai anh đau rát.