Trong Mắt Có Kịch

Chương 172: Cậu chỉ là em họ



Đợi cho thang máy đóng lại, Trương Dạng cùng nhóm người kia rời đi rồi thì phía sau Trương Mạn Đường có một giọng nói khó chịu cất lên.

"Thì ra Trương tổng cũng không quá coi trọng cậu, anh ấy giới thiệu cậu với đối tác chỉ là em họ mà thôi."

Trương Mạn Đường không thể hiểu được cuộc nói chuyện vừa rồi Trương Dạng nói, cậu còn tưởng rằng hắn sẽ giới thiệu cậu là người yêu của hắn cho đối tác biết, bây giờ nghe thấy câu nói phía sau kia của người nọ, trong lòng không tránh được nảy sinh cảm giác nghi ngờ và buồn bực.

Trương Mạn Đường liếc nhìn cô gái kia, đối phương có dáng người mềm mại yêu kiều, trang phục công sở trên người làm tôn lên sự sang chảnh của đối phương. Trương Mạn Đường biết người này là thư ký của Trương Dạng, mà thư ký của Trương Dạng hẳn cũng sẽ giỏi ngoại ngữ.

Trương Mạn Đường không đáp lại lời của cô gái đó, cậu định xoay người đi vào bên trong văn phòng làm việc của Trương Dạng để né tránh sự công kích của đối phương, chỉ là người này không có ý định bỏ qua cho cậu.

"Khoan đó, cậu định đi đâu đó?"

Trương Mạn Đường bình tĩnh trả lời: "Tôi vào bên trong văn phòng ngồi đợi anh ấy."

Nữ thư ký nọ nghe thấy vậy lại nhíu mày nâng giọng.

"Cậu không thể vào, bên trong phòng làm việc của Trương tổng có chứa rất nhiều tài liệu và văn kiện quan trọng, người ngoài không thể vào được."

Trương Mạn Đường chậm rãi giải thích.

"Vừa rồi anh ấy đã nói, tôi có thể vào trong đợi anh ấy."

Nữ thư ký nâng giọng.

"Tôi không nghe thấy Trương tổng nói như vậy cho nên cậu không thể vào được."

Trương Mạn Đường nhíu mày, xem dáng vẻ của cô gái kia rất cứng rắn, dù sao cậu cũng không muốn gây ồn ào ở công ty của Trương Dạng, đứng ở bên ngoài này đợi cũng được, Trương Dạng hẳn chỉ đi tiễn nhóm đối tác kia xuống mà thôi, rất nhanh sẽ quay trở về.

Trương Mạn Đường vốn là người rất cam chịu, cái gì nhịn được thì sẽ nhịn, trước đây khi cậu chưa nổi tiếng vẫn bị người ta cố tình bắt nạt một chút, nhịn một hai lần cũng thành quen, sau này cảm thấy không có gì quá uất ức cả, bây giờ cũng là như vậy... Chỉ có điều vừa rồi Trương Dạng thật sự đã nói cậu chỉ là em họ thôi hay sao, điều này khiến cho cậu cảm thấy buồn bực không hề nhẹ.

Trương Mạn Đường cứ nghĩ Trương Dạng chỉ đi tiễn khách mà thôi, không ngờ đã một giờ đồng hồ trôi qua rồi cũng vẫn chưa thấy hắn quay trở về. Ở chỗ này không có ghế ngồi chờ, cậu định lấy điện thoại gọi cho Trương Dạng nhưng lại sợ làm phiền hắn, chỉ có thể ngốc nghếch đứng ở một góc đợi hắn mà thôi.

Ngày hôm qua cậu và Trương Dạng phát sinh ra loại chuyện kia, buổi sáng tỉnh dậy vẫn còn hơi nhức mỏi, bây giờ đứng đợi lâu như vậy càng làm cho chân và sống lưng của cậu cũng tê dân dân.

Trương Dạng họp xong quay trở về nhìn thấy Trương Mạn Đường đang nhấp nhổm đứng ở một góc, vừa nhìn qua là biết dáng vẻ kia đang rất mỏi, hơn nữa trên trán còn hơi nhăn lại khi nghe thấy câu nói không mấy thiện ý kia của nữ thư ký.

"Trương tổng có rất nhiều tình nhân trong giới giải trí, tôi thấy chỉ có mỗi cậu là có thể náo loạn lớn như vậy, cậu đúng là rất cao tay.."

Nếu đổi lại là người khác khi nghe thấy lời nói xúc phạm kia nhất định sẽ phản kháng đối đáp nhưng Trương Mạn Đường lại chỉ nhíu mày tỏ vẻ không vừa lòng, dáng vẻ cam chịu như vậy cũng khiến cho Trương Dạng sinh ra cảm giác không đành lòng.

"Có chuyện gì thế?" Trương Dạng nhàn nhạt lên tiếng.

Cả Trương Mạn Đường và nữ thư ký nọ đều hướng mắt nhìn về phía Trương Dạng.

Nữ thư ký vội vã đứng lên nhìn hắn, nhanh nhẹn nói: "Trương tổng, ngài đã họp xong rồi sao, hôm nay có cần sắp xếp một bữa ăn trưa cùng đối tác không?"

Trương Dạng không đáp lại câu hỏi kia, chỉ tiến về phía Trương Mạn Đường hỏi: "Chẳng phải nói em ở bên trong đợi tôi sao? Tại sao lại đứng ngoài này?"

Trương Mạn Đường liếc mắt nhìn nữ thư ký nọ rồi lại nhìn Trương Dạng thành thật đáp: "Em vốn định đi vào nhưng bởi vì cô ấy nói bên trong văn phòng của anh có rất nhiều văn kiện quan trọng, không tiện cho người ngoài vào."

Trương Mạn Đường đang nói sự thật, không hề có nửa lời giả dối nào cả nhưng sự thẳng thắn này cũng không phải xuất phát từ sự đơn thuần mà trong đó còn ân ẩn ý định trả thù nhè nhẹ. Nữ thư ký nghe ra hiểu hàm ý kia trong lời nói của Trương Mạn Đường, nhanh chóng lên tiếng giải thích trước.

"Đúng vậy, trong văn phòng của Trương tổng chứa rất nhiều văn kiện bí mật, nếu như tôi tắc trách để người ngoài ra vào văn phòng của ngài nhất định sẽ không an toàn."

Trương Dạng vẫn giữ nguyên thái độ bình thản trên gương mặt, một chút ý tứ cũng không hề biểu lộ ra ngoài, chỉ nhàn nhạt đáp rằng: "Vậy sao, nhưng chẳng phải tôi đã nói để em ấy vào trong văn phòng ngồi đợi rồi sao, chẳng lẽ cô lại không nghe thấy?"

Nữ thư ký có nghe thấy, chỉ là lúc đó Trương Dạng cũng ghé sát vào tai của Trương Mạn Đường nói nhỏ, cô vẫn có thể coi như không nghe thấy cũng được.

"Tôi thật sự không nghe thấy."

Trương Dạng gật đầu, chỉ thản nhiên trả lời một câu: "Được rồi, vị trí thư ký này của tôi cần một người có thính lực tốt, nếu như cô không đáp ứng được vậy thì đến phòng nhân sự bàn giao lại công việc đi."

Nữ thư ký nghe được thì hoảng hốt, cả gương mặt cũng biểu hiện rõ sự sợ hãi.

"Trương tổng..."

Chỉ là không đợi cho cô kịp giải thích điều gì thì hai người trước mặt đã đi vào bên trong phòng làm việc rồi.

Trương Mạn Đường cũng không ngờ tới rằng Trương Dạng sẽ nhanh chóng ra quyết định cho thôi việc nữ thư ký kia như vậy, nếu như ngẫm lại có lẽ vì câu nói kia của cậu mà Trương Dạng đuổi việc cô gái đó thì cậu sẽ tồn tại áy náy trong lòng.

Trương Mạn Đường do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng nói: "Thật ra vừa rồi anh đúng là nói hơi nhỏ, có lẽ cô ấy đứng ở xa không nghe thấy."

Trương Dạng xoay người lại phía sau nhìn cậu, ánh mắt kia vẫn bình thản như vậy, không hề đoán ra được một chút suy nghĩ nào từ hắn.

"Cho nên?"

Trương Mạn Đường chậm rãi giải thích thêm.

"Cho nên nếu như chỉ vì chuyện vừa rồi mà cho cô ấy thôi việc thì không thỏa đáng."

Trương Dạng xoay người đi về phía ghế ngồi sau bàn làm việc.

"Tiểu Đường Tử, từ trước đến nay tôi làm việc rất rõ ràng, đương nhiên cho cô ấy thôi việc không phải là vì cô ấy để cho em đứng ở bên ngoài đợi gần 1 tiếng đồng hồ... Là em đánh giá thấp bản thân tôi hay là đánh giá quá cao bản thân mình rồi?"

Trương Mạn Đường nghe thấy lời nói kia của hắn thì chột dạ xấu hổ, đúng là từ trước đến nay Trương Dạng đều rất rạch ròi trong vấn đề công việc, sao hắn có thể chỉ vì cậu mà đuổi việc cấp dưới của mình chứ, chỉ là không hiểu sao khi nghe thấy đáp án kia của hắn thì trong lòng cậu lại cảm thấy buồn bực.

"Đến đây nào."

Trương Mạn Đường ngẩng đầu, nhìn thấy Trương Dạng đang đưa mắt ra hiệu cho cậu đi về chỗ bàn làm việc của hắn. Cậu nhanh chóng bước về phía trước, còn chưa kịp lên tiếng nói thêm điều gì đã bị Trương Dạng kéo đến ôm vào trong lòng rồi.

Mùi hương nam tính quen thuộc quanh quẩn nơi chóp mũi, còn có hơi ấm của hắn vây xung quanh. Bàn tay to lớn của hắn đặt ở trên đầu gối cậu, giọng nói dịu dàng từ tính cất lên.

"Mỏi chân sao?"

Trương Mạn Đường thoáng đỏ mặt, mỗi lần tiếp xúc gần như thế này cậu sẽ đều đỏ mặt, trái tim trong lồng ngực phấn khích đập loạn nhịp.

"Có... một chút thôi."

Trương Dạng đưa tay xoa xoa đầu bắp đùi của cậu, vừa xoa bóp lại vừa mang theo ý định trêu trọc khiêu khích.

"Sao lại một chút được, đêm qua em còn nói chân mềm rồi cơ mà."

Lại nói đến chuyện đêm hôm qua, hình ảnh ướt át tình dục kia lại hiện lên trong tâm trí cậu, người đàn ông này luôn có rất nhiều trò chơi mới lạ trên phương diện này, hắn vừa khiến cho cậu mệt mỏi dã dời nhưng lại khiến cho cậu không có cách nào dừng lại được ham muốn mãnh liệt kia.

Trương Mạn Đường đỏ mặt, cúi đầu nhìn xuống dưới thấy được chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của mình, chợt nhớ tới câu nói của nữ thư ký kia.

"Trương Dạng, đối tác vừa rồi của anh là người nước nào thế?"

Trương Mạn Đường không biết tiếng anh nhưng hiển nhiên vẫn biết được tiếng anh nói như thế nào, ngôn ngữ kia nghe không hề giống tiếng anh một chút nào cả.

Trương Dạng nhàn nhạt trả lời: "Là người Nga."

Trương Mạn Đường im lặng, vốn muốn chờ đợi Trương Dạng sẽ hỏi mình cái gì đó nhưng có vẻ như hắn lại đoán ra được suy nghĩ của cậu rồi cho nên cố tình im lặng.

"Vậy... vừa rồi anh đã nói gì với bọn họ?"

Trương Dạng vẫn giữ thái độ rất điềm tĩnh.

"Nói gì? Đương nhiên bàn chuyện công việc rồi, hay là em muốn biết bọn họ sẽ hợp tác cái gì với tôi?"

Trương Mạn Đường lắc đầu.

"Không phải... anh nói với bọn họ rằng em là em họ của anh sao?"

Trương Dạng im lặng một hồi lâu rồi ngẩng đầu lên nhìn cậu, trong ánh mắt kia ẩn hiện vài tia trêu đùa.

"Em nghe hiểu sao?"

Một câu hỏi này của Trương Dạng khiến cho Trương Mạn Đường rơi vào buồn bã, hắn hỏi như vậy biểu hiện cho việc điều đó là thật hay sao.

"Không hiểu, là thư ký nói cho em nghe."

Trương Dạng đưa tay nâng cằm của Trương Mạn Đường lên đối diện mình.

"Nói gì?"

Trương Mạn Đường hơi lo lắng, cậu còn nghe được tiếng tim đập rõ ràng trong lồng ngực mình nữa.

"Cô ấy nói rằng, anh giới em với đối tác dưới danh nghĩa là em họ."

Trương Dạng đưa tay khẽ vuốt ve cánh môi của Trương Mạn Đường, giọng nói cũng chợt trầm khàn hơn.

"Em không vui sao? Dù sao bọn họ cũng chỉ là đối tác làm ăn thôi, đương nhiên tôi không có trách nhiệm phải khai báo thành thật hết tất cả các mối quan hệ của tôi."

- --

Lâu lắm mới quay trở lại, chắc mọi người cũng quên hết cả truyện rồi.