Trong Mắt Có Kịch

Chương 177: Khách không mời



Trương Mạn Đường vừa tắt điện thoại thì nghe thấy có tiếng mở cửa phòng ngủ, cậu xoay người phát hiện ra người tới là Trương Dạng. Hắn mặc một chiếc quần dài ở nhà màu xám, chiếc áo thun dài tay rộng rãi khiến cho bờ vai kia càng thêm phần rộng lớn hơn.

Người đàn ông này vô cùng quyến rũ cho dù hắn có khoác trên mình loại trang phục tùy tiện ở nhà cũng không thể che đi được vẻ nam tính bức người tự nhiên kia. Căn phòng không mở đèn, chỉ có ánh trăng chiếu mờ nhạt vào căn phòng ngủ, cậu khẽ nhỏ giọng hỏi hắn.

"Anh đi đâu vậy?"

Trương Dạng tiến gần tới giường ngủ, nâng chăn nằm xuống bên cạnh cậu, còn thản nhiên nói một câu: "Đến phòng của cậu ta."

Trương Mạn Đường cảm nhận được hơi lạnh trên người của Trương Dạng, lại nghe thấy câu nói kia của hắn thì khó chịu.

"Hả?"

Trương Dạng vòng tay tìm kiếm eo nhỏ của Trương Mạn Đường, da thịt người này trơn bóng mịn màng, chạm vào có cảm giác rất thoải mái.

"Đưa ba của tôi lên phòng cậu ta, ông ta vừa mới dẫn cậu ta quay về rồi."

Trương Mạn Đường à một tiếng, thì ra là Trương Đạo đã quay trở lại, ông ta đưa Nhậm Tử Sâm đi cũng tốt, dù sao đối diện với cậu ta, cậu vẫn luôn không cảm thấy thoải mái.

Trương Mạn Đường không mặc đồ, bàn tay to lớn của Trương Dạng lại ở sau mông cậu sờ soạng làm việc xấu, ngón tay thô lớn kia không ngừng trượt vào giữa mông cậu, gãi gãi trêu đùa như bắt đầu muốn xâm nhập vậy. Trương Mạn Đường hơi đẩy hắn ra.

"Trương Dạng, chẳng phải vừa mới làm xong sao..."

Trương Dạng nhàn nhạt nói: "Quen tay thôi, sẽ không làm nữa."

Trương Mạn Đường cảm thấy đúng là quen tay thật nhưng mà về phía sau vẫn còn chưa thể chắc chắn đâu bởi vì cậu cảm nhận được vật nam tính kia của hắn đã bắt đầu cứng rồi.

"Sao em lại dậy rồi?"

Trương Mạn Đường im lặng suy nghĩ, cậu không biết có nên nói với Trương Dạng chuyện kia hay không nữa, cuối cùng vẫn quyết định nói cho hắn nghe.

"Hình như... Người bên đó gọi tới, bà ấy còn khóc nữa, có vẻ rất thương tâm."

Trương Mạn Đường là người dễ mềm lòng, hơn nữa cũng là ba mẹ ruột thịt cho nên sẽ càng có sự thiên vị hơn. Trương Dạng đưa tay nâng cằm của Trương Mạn Đường lên, cúi đầu hôn lên đôi môi của cậu, có chút tham lam dùng đầu lưỡi quấn quýt triền miên.

"Nếu như bọn họ muốn em quay trở về, đến lúc đó em về không?"

Trương Mạn Đường cúi đầu khẽ nhỏ giọng buồn bực.

"Cũng không biết là thật hay giả, không biết chừng chỉ là nhận nhầm mà thôi."

Trương Dạng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Trương Mạn Đường, hỏi cậu: "Nếu là thật thì sao? Em phải quay về báo hiểu hả?"

Trương Mạn Đường ngẩn người, cậu không biết nên phải như thế nào mới tốt, nếu như là thật thì cậu nên làm cái gì đây.

"Em cũng không biết nữa."

Trương Dạng nhíu mày, trong lòng giống như có một ngọn lửa vô hình bốc cháy.

"Trương Mạn Đường, không có sự cho phép của tôi em cũng dám đi sao?"

Trương Mạn Đường giật mình, cậu thấy hơi đau nhức phần da đầu, hóa ra là Trương Dạng đang nắm lấy tóc của cậu.

"Em luôn muốn ở bên cạnh anh và Tiểu Tu."

Trương Dạng nâng chân của Trương Mạn Đường lên, rất nhanh đã lôi kéo được vật nam tính trong quần mình đi ra ngoài. Bọn họ chỉ vừa mới kết thúc một hồi ân ái, bây giờ phía dưới của cậu vẫn còn rất mềm, lúc đi vào không mất qua nhiều công sức, cứ như vậy trực tiếp tiến vào rất trơn tru.

Trương Mạn Đường biết mà, người đàn ông này sẽ không giữ lời, ít nhất là trên phương diện tình dục thì hắn luôn là kẻ lừa gạt. Có lẽ Trương Dạng biết bản thân hắn vừa rồi đã làm rất kịch liệt nên bây giờ động tác của hắn rất nhẹ nhàng, chậm rãi di chuyển cắm thật sâu vào cơ thể cậu.

"Ngày mai làm món đậu phụ sốt Tứ Xuyên đi, đột nhiên lại muốn ăn."

Trương Mạn Đường bất ngờ, người này lại nhắc đến đồ ăn, chuyển chủ đề cũng thật nhanh quá.

"Vâng."

Trương Dạng dày vò cậu rất lâu, đã bắn ra rồi vẫn không có ý định rút hung khí ra, cứ an tĩnh trướng lớn ở trong cơ thể cậu như vậy. Trương Mạn Đường thử hơi xoay người lại bị hắn mạnh mẽ ôm lấy eo chế ngự.

"Trương Dạng, em muốn..."

Không đợi Trương Mạn Đường nói hết cậu, Trương Dạng đã hiểu ý, lập tức đánh gãy ý muốn đó của cậu.

"Tôi muốn như vậy ngủ, cảm giác an toàn hơn."

Trương Mạn Đường cảm thấy như vậy rất nguy hiểm, bởi vì nơi đó của Trương Dạng rất lớn, tùy thời có thể phát tiết ngay lập tức.

"Nhưng... em muốn xoay người lại, đổi tư thế nằm."

Trương Dạng quả thật rút ra, Trương Mạn Đường hít một hơi, hôm nay lại dễ nhượng bộ như vậy sao. Cậu nhanh chóng xoay lưng lại phía hắn, còn cố tình kéo lấy chăn đặt ở giữa hay người. Hành động nhỏ này của Trương Mạn Đường làm cho Trương Dạng không mấy vui, hắn mạnh mẽ ôm lấy eo cậu, chuẩn xác đặt vật nam tính kia vào cơ thể cậu, bàn tay to lớn bắt đầu lần mò chạm tới vật giữa hai chân kia vuốt ve.

"Ngoan, tôi muốn đi ngủ sớm, ngày mai mới có thể về sớm với em được."

Trương Mạn Đường bị nắm lấy vật nam tính trong tay chơi đùa, phía sau lại tiếp tục di chuyển đâm sâu vào cơ thể cậu, từng đợt, từng đợt ép buộc, hại cậu lại bắt ra tinh dịch trên tay hắn.

Trương Dạng cúi đầu hôn lên cần cổ cậu, tham lam hít lấy mùi hương cơ thể kia.

"Thơm quá, ôm như thế này thật thích... Nhưng mà dạo gần đây rất không nghe lời, khiến cho tôi cũng phải đau đầu."

Trương Mạn Đường không chống cự nữa, cậu nghe thấy lời nhắc nhở kia của Trương Dạng, đúng là thời gian gần đây cậu không hề nhất nhất nghe theo lời của hắn nữa, nhất là trên phương diện tình dục này đều tìm cách thoái thác trốn tránh. Không phải cậu không thích hắn, mà là người đàn ông này ngày ngày đều ăn hải sản tươi sống, bữa tối nếu như không phải hàu thì cũng là hải sâm hay cua bể, mỗi ngày như vậy đều dày vò cậu đến sợ chuyện đó rồi.

"Trương Dạng... Không phải em muốn chống đối anh mà bởi vì anh... mỗi ngày đều muốn rất lâu, buổi sáng dậy em đều mềm nhũn hai chân, không có sức lực."

Trương Dạng cười tà, bàn tay to lớn lại vuốt ve thân thể không ngừng run rẩy kia của cậu.

"Vậy sao, thế thì là lỗi của tôi rồi, sau này tôi sẽ nhẹ nhàng thôi, giống như thế này đã được chưa?"

Việc nhẹ nhàng trong tình dục sẽ không bao ra xảy ra trên người của Trương Dạng, bởi vì người đàn ông này luôn thích thể hiện sự khống chế bằng cách thô bạo chèn ép, Trương Mạn Đương càng van xin, càng rên rỉ bao nhiêu thì hắn lại càng hứng thú bấy nhiêu.

Buổi tối hôm ấy Trương Dạng quả thật đặt vật nam tính kia trong cơ thể của Trương Mạn Đường, đến khi buổi sáng rút ra rồi nơi ấy vẫn chưa thể khép lại được, khiến cho dáng đi của Trương Mạn Đường có phần kỳ quái. Trương Dạng kéo cậu vào phòng tắm, bàn tay ma quái kia liên tục sờ soạng xoa nắn khắp cơ thể cậu, khó khăn lắm mới có thể chống đỡ được Trương Dạng không làm tới bước cuối cùng, kết quả hắn lại kéo cậu ra ngoài muốn cậu nâng cao mông trước mặt hắn để thoa thuốc, thoa thuốc thật thì thôi đi, hắn vẫn là dùng nơi đó của hắn thoa thuốc cho cậu, một bụng toàn là tinh dịch từ tối hôm qua vừa mới được lấy ra lại được lấp đầy rồi.

Việc Trương Dạng có ham muốn nhiều với cậu như vậy vừa tốt lại vừa không tốt, đúng là hắn làm tình rất thoải mái, khiến cho cậu có cảm giác an toàn, nhưng mà hắn lại làm quá nhiều, mỗi lần làm cứ phải ít nhất 3 hiệp, tần suất gần nhau hại cơ thể này chưa kịp hồi phục đã phải lao động kiệt sức.

Trương Mạn Đường đã muốn nghiêm túc trao đổi với hắn vấn đề này, chỉ là một câu nói lấy lòng của hắn đã làm cậu mất hết nhuệ khí rồi, cứ như thế mà bị hắn dùng thuật thôi miên để thao túng tâm lý.

Buổi chiều hôm ấy đám nhóc con trong lớp của Trương Tu đều tập trung đông đủ khiến cho nhóc con rất vui vẻ, nếu như không phải vì cái chân bị đau kia đã sớm bật dậy như lò xo để chạy cùng đám bạn học rồi.

Bạn tốt của Trương Tu là Diêu Diêu và Lạc Lạc lúc này đang phụ trách lấy đồ ăn cho nhóc con. Mấy món bánh quy hình thù dễ thương kia đều là do Trương Mạn Đường làm, mấy nhóc con rất thích thú, còn liên tục nói muốn ăn bánh hành chiên giống như ở trong chương trình Mùa Hè Đến Rồi.

"Chú này thật sự là ba ba nhỏ của cậu sao?" Một nhóc con cầm hai chiếc bánh trong tay nhìn về phía Trương Tu hỏi.

Diêu Diêu ở bên cạnh cũng vênh cái mặt bánh bao lên đáp lại: "Đương nhiên rồi, chú ấy làm đồ ăn ngon lắm, tụi này còn được Tu Tu cho ăn ké."

"Thích vậy sao, sau này có thể cho tới ăn cùng với được không? Cái bánh dẻo thỏ con này này, bên trong nhân đậu đỏ tớ thích nhất."

Lạc Lạc đứng ở bên cạnh chỉ vào Trương Tu.

"Việc này phải hỏi Tu Tu mới được."

Trương Tu vốn là đứa nhóc rất hào phóng, đồ ăn hay đồ chơi đều có thể chia sẻ được.

"Được, nếu sau này ba ba nhỏ có làm đồ ngon, sẽ chia cho các cậu nữa."

Những đứa nhóc khác thấy vậy thì cũng kéo đến vây quanh Trương Tu nói.

"Tớ nữa có được không?"

"Cả tớ nữa!"

"Tớ cũng muốn ăn."

"Tu Tu, cả tớ nữa nhé."

Trương Mạn Đường đứng ở một bên mỉm cười, xem ra mấy món ăn cậu làm rất được coi trọng thì phải.

Trương Tu hơi khó xử, nhìn về phía Trương Mạn Đường.

"Nhiều người như vậy phải hỏi ý kiến ba ba nhỏ nữa, chỉ sợ ba ba nhỏ sẽ cảm thấy mệt."

Trương Mạn Đường nghe thấy vậy thì mỉm cười, nhìn xem nhóc con của cậu sống rất tình cảm, còn rất quan tâm đến cảm nhận của cậu kia kìa.

"Không mệt, chỉ sợ các cháu ăn sẽ chán mà thôi. Nếu như chú làm đồ ăn vặt cho Tiểu Tu nhất định sẽ làm nhiều một chút để cho các cháu ăn."

Trương Mạn Đường mỉm cười vui vẻ, đứng một lúc thì quản gia đi tới nói với cậu rằng: "Cậu Trương, bên ngoài có người tìm cậu."

Trương Mạn Đường cũng không biết là ai tới tìm mình, ở thành phố này cậu có rất ít bạn bè hơn nữa người biết địa chỉ nhà cậu ngoài Tịnh Kỳ ra cũng không có ai. Cậu đã rút khỏi giới giải trí, tuy rằng vẫn giữ liên lạc với Tịnh Kỳ nhưng mà nếu Tịnh Kỳ hôm nay mà đến tìm cậu cũng quá kỳ quái rồi.

Trương Mạn Đường dặn dò quản gia để mắt tới Trương Tu, còn cậu thì xoay người đi vào bên trong phòng khách. Trong phòng khách có hai người trung niên đang ngồi trên ghế, xem dáng vẻ của bọn họ giống như một cặp vợ chồng vậy. Người đàn ông mặc một bộ vest màu đen nhìn cũng gần 60 tuổi, còn người phụ nữ hiền hậu kia khoảng cỡ 55 tuổi. Có vẻ như bà ấy khá gấp gáp, liên tục phải có người chồng bên cạnh vỗ vỗ bàn tay trấn an.

Trương Mạn Đường không quen bọn họ, nhưng mà cậu nghĩ bọn họ hẳn là người mà mẹ Giang đã từng nhắc đến trong cuộc điện thoại vài ngày trước. Trương Mạn Đường do dự đứng ở phía xa không lên tiếng, người phụ nữ kia đúng lúc ngẩng đầu nhìn thấy cậu thì đứng bật dậy, dáng vẻ vừa lúng túng lại vừa gấp gáp không biết có nên tiến về phía trước hay không.

Không gian vẫn cứ im lặng khó xử như vậy cho đến khi Trương Mạn Đường lên tiếng hỏi: "Xin hỏi, hai vị là..."

Người đàn ông bên cạnh mái tóc đã điểm hoa râm, ông nhìn cậu thật lâu, những nếp nhăn trên gương mặt cũng rất rõ ràng.

"Giống... Thật sự rất giống."

Người phụ nữ nghe thấy thế thì bật khóc, ôm lấy người chồng của mình mà nức nở.

"Đúng là Mộc Nhân, là Mộc Nhân của chúng ta.".