Trong Mắt Có Kịch

Chương 179: Tôi là daddy của em



Đợi cho Trương Mạn Đường rời khỏi phòng khách rồi, Sát Mộc Thanh mới chậm rãi lên tiếng nói: "Cảm ơn cậu Trương đã chăm sóc Mộc Nhân thời gian này, chuyện này Sát gia nhất định sẽ không quên."

Trương Dạng nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói một câu chứa rất nhiều ngụ ý: "Đều là người nhà, không cần khách sáo."

Giang Lệ Châu làm sao mà không hiểu hàm ý trong lời nói kia của Trương Dạng, người đàn ông ngồi đối diện này đây dường như không có ý định buông tha cho con trai bà, có lẽ công cuộc nhận lại người thân này lại xuất hiện thêm người ngăn cản nữa.

Không gian rơi vào trầm mặc, vợ chồng Sát gia cũng là người hiểu lý lẽ, tuy rằng không mấy tán thành mối quan hệ kia nhưng cũng không nổi giận ở dưới mái nhà của người ta. Trương Dạng đưa mắt nhìn ra bên ngoài, thấy được bóng dáng của Trương Mạn Đường đang khom người giúp Trương Tu làm việc gì đó, hắn khẽ mỉm cười quay lại nhìn hai người trước mặt.

"Hay là hai người ở lại đây dùng bữa đi, hôm nay là sinh nhật của con trai tôi."

Sát Mộc Thanh quay sang nhìn Giang Lệ Châu, bây giờ bà rất muốn được ở bên cạnh con trai, nhìn thấy con trai thì bà mới có thể yên tâm được cho nên liền trao đổi ánh mắt với chồng mình. Sát Mộc Thanh hiểu ý thì khẽ gật đầu đáp lại.

"Vậy lại phải làm phiền cậu Trương rồi."

Trương Dạng nhìn về phía quản gia đang đứng ở một bên, nhàn nhạt phân phó.

"Sắp xếp cho bọn họ căn phòng phía đông nam."

Quản gia gật đầu, dáng vẻ chuyên nghiệp, chậm rãi đi tới chỗ vợ chồng Sát gia đưa tay mời khách.



"Hai người theo tôi."

Đợi cho đến khi Sát Mộc Thanh và Giang Lệ Châu lên lầu rồi, Trương Dạng mới đứng dậy đi ra bên ngoài xem Trương Tu. Bình thường nhóc con vốn dĩ rất hay cười, nhưng hôm nay hắn có thể thấy được con trai mình cười rất nhiều, sự vui vẻ không thể che giấu được trong ánh mắt. Trương Mạn Đường đứng ở một bên cầm máy điện thoại chụp hình, Trương Tu thì liên tục làm ra biểu cảm ngộ nghĩnh nhìn về phía trước, có lẽ nhóc con cũng biết ba nhỏ của nó đang chụp hình.

Đợi cho Trương Mạn Đường chụp hình thỏa thích rồi thì quay lại phát hiện ra Trương Dạng không biết đã đứng đó từ bao giờ nữa, hơn nữa còn đang nhìn chằm chằm mình, khiến cho cậu cũng phải rơi vào lúng túng vô hạn.

Trương Dạng tiến về phía trước, dùng giọng nam tính với âm lượng vừa đủ nói với Trương Mạn Đường.

"Hôm nay bọn họ sẽ qua đêm tại nhà chúng ta."

Trương Mạn Đường nghe thấy vậy thì không mấy thoải mái cho lắm, nhưng mà dù sao Trương Dạng cũng đã thay cậu quyết định chuyện này rồi. Trương Dạng đưa tay xoa xoa đầu của Trương Mạn Đường, giọng nói dịu dàng dỗ dành cậu.

"Đừng lo, tôi đã nói với bọn họ không nên quá vội vàng với em, để em có thể có thời gian từ từ tiếp nhận."

Trương Mạn Đường mím mím môi, do dự một hồi mới lên tiếng nói: "Nếu như bọn họ không phải là ba mẹ của em thì sao?"

Trương Dạng đã từng điều tra qua rồi, các thông tin đều rất trùng khớp chứng minh mối quan hệ ruột thịt của Trương Mạn Đường và vợ chồng Sát gia kia, chỉ thiếu mỗi việc kiểm tra ADN mà thôi.

"Ngược lại, nếu như là thật thì em sẽ tính sao? Sẽ quay trở về với bọn họ phải không?"

Trương Mạn Đường im lặng, cậu còn chưa nghĩ đến chuyện xa xôi như vậy. Sự im lặng này của cậu khiến cho Trương Dạng cảm thấy không được vui, nếu như là trước đây Trương Mạn Đường sẽ không cần suy nghĩ gì nhiều mà nói muốn ở bên cạnh hắn, nhưng bây giờ nhìn xem, cậu lại cần thời gian suy nghĩ lâu như vậy để lựa chọn, hắn không muốn bản thân mình là một lựa chọn của cậu.

"Tiểu Đường Tử, em từng nói tôi là người quan trọng nhất đối với em, bây giờ trong lòng em tôi đang ở vị trí nào?" Trương Dạng hiếm khi kiềm chế tức giận như vậy, hắn kiên nhẫn hỏi cậu.

Trương Mạn Đường ngẩng đầu, chợt chạm tới ánh mắt đen sâu không thấy đáy kia của hắn, cậu hơi hoảng hốt vội nắm lấy tay của Trương Dạng để ngăn ngừa sự giận dữ chuẩn bị bùng phát kia.

"Đương nhiên anh là người quan trọng nhất đối với em."



Trương Dạng đưa tay lên xoa đầu Trương Mạn Đường, đúng là câu nói kia của cậu khiến cho hắn cảm thấy rất vui vẻ.

"Cho nên cho dù hai người đó có phải là ba mẹ ruột của em hay không thì cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta, chẳng phải là như vậy hay sao?"

Trương Mạn Đường cảm thấy lời nói này của Trương Dạng rất đúng, đạo lý đơn giản như vậy mà cậu cũng không hiểu được. Có lẽ Trương Mạn Đường căn bản không biết bản thân mình đã phụ thuộc vào Trương Dạng rất nhiều, chỉ cần một lời nói của hắn cho dù có sai cũng sẽ trở thành đúng với cậu.

"Trương Dạng, anh nói đúng."

Trương Dạng nhếch môi khẽ mỉm cười, thuận tiện đưa tay vuốt ve gương mặt tinh tế kia của Trương Mạn Đường.

"Tôi là daddy của em, không có bọn họ thì vẫn có daddy này."

Giọng nói kia của Trương Mạn Đường mang theo sự trầm khàn nam tính, xen lẫn tia trêu chọc rõ ràng. Trương Mạn Đường vừa nghe đã phải đỏ mặt né tránh ánh mắt của hắn. Ở chỗ này có nhiều trẻ con như vậy, hắn lại ở trước mặt đám nhóc nói mấy lời chỉ người lớn mới hiểu.

"Lát nữa em làm nhiều hơn hai phần đồ ăn đi, bọn họ sẽ dùng bữa tối cùng chúng ta."

Trương Mạn Đường gật đầu đồng ý, sau đó Trương Tu ở phía sau lại gọi cậu, cuối cùng Trương Dạng vẫn là bị bỏ rơi ở phía sau. Hắn cảm thấy người quan trọng nhất của Trương Mạn Đường không phải là hắn, cũng không phải là Sát Mộc Thanh hay Giang Lệ Châu mà chính là con trai của mình Trương Tu thì đúng hơn đấy.

Lúc này ở căn phòng phía đông nam, Giang Lệ Châu đang rất sốt ruột nhìn Sát Mộc Thanh nói chuyện.

"Mộc Thanh, ông xem con trai và người đàn ông họ Trương kia quả thật có quan hệ. Không nói đến tuổi tác của cậu ta cũng cách Mộc Nhân cả chục tuổi, chỉ nói đến chuyện cậu ta là đàn ông hơn nữa quan hệ tình cảm bên ngoài không mấy tốt đẹp, Mộc Nhân của chúng ta lại tin tưởng cậu ta như vậy, sau này nhất định sẽ chịu khổ."

Sát Mộc Thanh im lặng đứng ở bên cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới, ông vừa thấy cảnh thân mật của con trai và Trương Dạng, hơn nữa con trai ông có vẻ như rất nghe lời của cậu ta. Sát Mộc Thanh nhận thấy Giang Lệ Châu chuẩn bị đi về phía này thì nhanh chóng kéo rèm cửa lại, xoay người cản trở bà.

"Tôi biết rồi, chuyện này không thể gấp gáp được, chúng ta chỉ có thể từ từ khuyên nhủ Mộc Nhân mà thôi."



Giang Lệ Châu ngồi xuống giường, có chút bất lực đáp lại: "Nhưng ông xem, Mộc Nhân không muốn nhận lại chúng ta, có phải đứa nhỏ này lớn lên rất khổ cực nên mới hận chúng ta như vậy, mới luôn né tránh chúng ta."

Sát Mộc Thanh cũng nhận ra được điều này, chỉ là ông nghĩ người khó đối phó nhất hiện tại là Trương Dạng mà thôi. Nếu như ông đối cứng với hắn ta, hắn ta nhất định sẽ không để cho ông dễ dàng nhận con trai về, chỉ có thể nhún nhường nói chuyện khách khí, hy vọng Trương Dạng cũng là người nói lý lẽ.

"Mộc Thanh, con trai chúng ta phải chịu ủy khuất biết bao. Ông nhìn xem, căn nhà lớn như thế này có khi con trai cũng phải làm việc nhà nữa, không những thế còn phải chăm sóc con trai riêng của cậu ta. Cứ nghĩ đến chuyện này là lòng tôi lại cảm thấy rất có lỗi."

Sát Mộc Thanh nhìn Giang Lệ Châu lại bắt đầu đỏ mắt. Ông đưa tay đặt lên vai của bà nói: "Chuyện này cũng là lỗi của tôi, nhưng mà bây giờ tìm được Mộc Nhân rồi, chúng ta nhất định sẽ bù đắp cho con trai thật tốt."

Sát Mộc Thanh an ủi Giang Lệ Châu, vợ của ông có bệnh tim, không thể chịu quá nhiều đả kích cho nên ông luôn chăm sóc bà rất cần thận. Đợi cho đến khi Giang Lệ Châu ngủ thiếp đi rồi ông mới thở dài, đi ra khỏi phòng muốn gọi điện thoại, vừa hay đúng lúc nhìn thấy Trương Dạng cũng chậm rãi đi lên.

Hai người đàn ông này khi chạm mặt luôn sinh ra cảm giác phòng ngừa đối phương, trong khoảng cách xa như vậy còn tồn tại vài tia lửa điện khét lẹt hư vô. Nói gì thì nói Trương Dạng cũng là hậu bối nên hắn đã lên tiếng chào hỏi trước.

"Trong phòng còn thiếu thứ gì hay không? Nếu có cần thứ gì thì ông có thể tùy ý nói với quản gia."

Sát Mộc Thanh lắc đầu, chậm rãi trả lời: "Cảm ơn đã cho chúng tôi ở lại, mọi thứ đều được chuẩn bị rất chú đáo. Không biết bây giờ cậu Trương có bận việc gì không? Có thể nói chuyện với tôi một chút được chứ?"

Trương Dạng im lặng vài giây rồi cũng gật đầu đồng ý.

"Vậy đến phòng làm việc của tôi đi.".