Hôm nay là ngày quay phim thứ ba cho Thanh Xuân Tươi Đẹp.
Trương Mạn Đường có cảm giác thái độ của Thái Tuấn - người quản lý cho Dương Hà đã thay đổi. Trước đây người này đối với cậu không quan tâm, nhưng hôm nay lại tự nhiên đi đến hỏi han ân cần, khiến cho Tịnh Kỳ cũng cảm thấy không ổn, lập tức phải tiến đến đuổi người:
"Thái Tuấn, cậu không đi chăm sóc diễn viên của cậu, lại chạy đến chỗ chúng tôi làm gì?"
Thái Tuấn mang cho Trương Mạn Đường một bình trà ấm, còn nói uống trà này vào sẽ ấm người. Trương Mạn Đường hơi bất ngờ nhưng cũng đưa tay nhận lấy, khách khí nói cảm ơn Thái Tuấn một tiếng. Nhưng mà Tịnh Kỳ lúc này lại đi tới, cầm lấy bình giữ nhiệt kia ẩn trả lại vào trong tay của Thái Tuấn, Thái Tuấn thấy vậy thì nhíu mày không vui:
"Dương Hà đang quay, tôi thấy Dương Hà và Trương Mạn Đường giống nhau, đều là người mới cho nên mới có ý tốt qua đây đưa trà mà thôi"
Tịnh Kỳ cười cười, cũng không nể mặt gì mà đáp lại Thái Tuấn ngay:
"Thật là ngại quá, Tiểu Đường nhà tôi không giống Dương Hà nhà cậu, đừng mang bát nước bẩn hắt lên người diễn viên của tôi"
Thái Tuấn là người quản lý của Dương Hà, Dương Hà ngu ngốc không chịu hạ mình đi lấy lòng Trương Mạn Đường, đương nhiên người làm quản lý này phải đi thay diễn viên của mình. Thái Tuấn thấy phía sau Trương Mạn Đường có Trương tổng, Trương tổng ở trong giới rất mạnh tay chi tiền cho tình nhân, hơn nữa hắn đặc biệt thích tìm những người mới, tiếp cận Trương Mạn Đường chẳng phải là cách gần với Trương Dạng nhất hay sao, dù sao nhìn dáng người của Dương Hà cũng rất giống với Trương Mạn Đường, đều là kiểu đủ tiêu chuẩn của hắn:
"Tịnh Kỳ, cô nói vậy nghĩa là sao chứ?"
Tịnh Kỳ hừ lạnh, người trước mặt là quản lý của Dương Hà, Dương Hà dù sao cũng chỉ là một diễn viên mới, ở trong đoàn làm phim vì tỏ thái độ mà bị cô lập, qua lại với loại người như này chỉ sợ rước họa vào thân, cô mới không muốn để cho Trương Mạn Được bị người khác lợi dụng:
"Ý ở trên mặt chữ, tôi vẫn còn sống, diễn viên của tôi không cần người khác lo, cậu trở về quản tốt diễn viên của cậu đi, đừng để cho cậu ta đi gây chuyện khắp nơi nữa"
Thái Tuấn bị từ chối thẳng thừng, đuối lý chỉ có thể tức giận cầm theo bình giữ nhiệt kia quay người trở về. Trương Mạn Đường lúc này mới nhẹ giọng nói chuyện với Tịnh Kỳ:
"Chị Tịnh Kỳ, anh ấy là quản lý của Dương Hà chứ không phải Dương Hà, dù sao từ trước đến giờ anh ấy cũng chưa đối xử quá đáng với em"
Tịnh Kỳ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Trương Mạn Đường, nghiêm túc nhắc nhở cậu một số chuyện. Trong giới này nên nâng cao phòng bị cảnh giác một chút, Trương Mạn Đường sắp sửa ra mắt công chúng rồi, tuyệt đối không thể để cho những chuyện râu ria vướng chân:
"Tiểu Đường, cậu không nên quá tốt như vậy, người nào nên tốt thì tốt, người nào không nên tốt thì tốt nhất nên tránh xa, mà Dương Hà và quản lý của cậu ta chính là loại thứ hai này"
Trương Mạn Đường luôn có thái độ nghiêm túc lắng nghe mỗi lời Tịnh Kỳ nói, Tịnh Kỳ là một quản lý có năng lực, những lời cô ấy nói ra có thể đúng hoặc sai nhưng nếu nghe qua vẫn là nên làm:
"Em đã biết rồi, em chỉ là không muốn tỏ thái độ quá mà thôi, dù sao Thái Tuấn cũng chỉ đến đưa nước"
Tịnh Kỳ hừ một tiếng, mục đích của người kia là gì, cô vừa nhìn qua đã có thể thấy rất rõ ràng rồi:
"Tiểu Đường, tôi ở trong giới đã nhiều năm rồi, cậu ta muốn tiếp cận cậu đều là có mục đích cả. Cậu thử nghĩ mà xem, người trong đoàn làm phim đều cố tình muốn cách xa Dương Hà một chút, chỉ có cậu là người dễ nói chuyện nhất, lại được đoàn làm phim yêu quý. Thái Tuấn là muốn tranh thủ việc này, vớt vát lại một chút mặt mũi của Dương Hà trong đoàn"
Trương Mạn Đường im lặng, nếu như Dương Hà thật sự biết sửa đổi, tin chắc người trong đoàn làm phim cũng sẽ không cố tình gây khó dễ với cậu ta. Nhưng mà lời nói của Tịnh Kỳ tiếp theo sau đó, mới khiến cho Trương Mạn Đường phải cẩn thận suy nghĩ lại một lượt. Tịnh Kỳ nói thế này:
"Tôi nghĩ Thái Tuấn biết là cậu có Trương tổng ở phía sau cho nên mới muốn tiếp cận cậu để cho diễn viên nhà cậu ta có thể tiếp cận với Trương tổng dễ dàng hơn. Cậu chẳng lẽ không biết Dương Hà có rất nhiều điểm giống cậu hay sao? Trương tổng trước nay chỉ thích những nam nghệ sĩ mới vào nghề, dáng vẻ cao gầy, gương mặt thư sinh dễ bắt nạt mà thôi"
Vẫn thường nói Trương Dạng có rất nhiều tình nhân, đã từng là kim chủ của gần một nửa người trong giới giải trí này, nhưng mà ngoài Lãng Nghệ ra cậu chưa hề biết mặt những người còn lại, cho nên không biết Trương Dạng thích kiểu nghệ sĩ như thế nào.
Lãng Nghệ đúng là một cậu nam sinh tràn ngập cảm giác thanh xuân, dáng người cao gầy, ánh mắt tinh ranh, nụ cười ấm áp. Nếu đúng như Tịnh Kỳ nói với cậu, thì cả giới giải trí này, người mới vào nghề đều sẽ được thiết lập hình tượng như vậy, mà cậu cũng là một trong số đó, Dương Hà cũng thế... Kim chủ thì ra là thích kiểu người phổ biến như vậy, cả giới giải trí này chỉ cần vươn tay ôm đại một chút cũng có vài người rồi... trong thời gian cậu đến Liêu Ninh quay Thanh Xuân Tươi Đẹp, không biết kim chủ có người khác bên cạnh hay không đây, dù sao tiêu chuẩn chọn người của hắn cũng không khó.
"Em biết rồi, sau này em sẽ hạn chế tiếp xúc với bọn họ"
Tịnh Kỳ gật đầu:
"Ừ, nếu tránh được thì nên tránh, cậu sắp ra mắt công chúng rồi, chị không muốn giữa đường xảy ra người nào đó ngáng chân cậu"
Trương Mạn Đường lễ phép gật đầu:
"Cảm ơn chị Tịnh Kỳ"
Sau lời nói của Tịnh Kỳ đã làm cho Trương Mạn Đường lo lắng rất nhiều, đây là bộ phim đầu tiên của cậu, lúc đi quay cũng không thể toàn tâm toàn ý được, trong đầu luôn bị kim chủ quấy nhiễu.
Trương Mạn Đường lấy điện thoại Lamborghini ra nhắn một tin với Trương Dạng: Anh có nhớ Dương Hà trong bữa tiệc lần đó không? Hôm nay quản lý của cậu ấy đột nhiên đối xử rất tốt với em.
Trương Mạn Đường nhắn xong, im lặng đợi người bên kia phản hồi, nhưng xem ra đối phương bận việc rồi, đợi mãi chiếc điện thoại Lamborghini cũng không chịu đổ lại một hồi chuông.
"Trương Mạn Đường chuẩn bị vào quay"
Trương Mạn Đường nghe thấy có người nhắc đến tên mình thì nhanh chóng cho điện thoại vào trong túi quần đáp lại:
"Được"
Cảnh quay tiếp theo là cảnh Cố Bảo Minh đi ở trong mưa khi biết được tin Mông Á đồng ý cho Vạn Sở Kỳ theo đuổi. Ở cảnh này Trương Mạn Đường phải diễn bằng ánh mắt rất nhiều, trong ánh mắt phải vừa có tia bi thương bất lực, vừa có tia tức giận không can tâm.
Cố Bảo Minh mặc một chiếc áo len màu xám, cổ áo sơ mi trắng lộ ra ngoài, dáng người cao gầy vô thức đi dưới sân trường trong làn mưa lất phất. Trương Mạn Đường rất sợ bản thân mình không có cách nào diễn tả được hết nội tâm của nhân vật Cố Bảo Minh trong cảnh này, bởi vì trong đầu cậu hiện tại chỉ nghĩ đến Trương Dạng, lo lắng hắn sẽ có người khác, nhưng mà hắn và cậu đang là quan hệ kim chủ diễn viên, đồng nghĩa với việc trong cùng một thời gian thì kim chủ có thể bao dưỡng rất nhiều nhân tình.
Trương Mạn Đường tuy không muốn nhưng cậu lại không thể làm gì khác được, chiếc điện thoại Lamborghini vẫn ở trong túi quần tĩnh lặng, bây giờ cậu thật sự rất muốn nghe thấy giọng nói của hắn thế cho nên dừng lại, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, ấn số, đứng ở giữa sân trường an tĩnh đợi người ở đầu dây trả lời.
Cơn mưa lất phất tự nhiên, cùng bầu trời hơi xám xịt, càng làm cho cảnh vật xung quanh thêm phần u buồn, cậu thanh niên đứng ở đó bất lực gọi điện thoại cho người kia, nhưng đối phương lại không bắt máy, chỉ có thể cười khổ, trong ánh mắt lộ rõ tia bất lực.
"Cắt" Trang Thiếu Trường hô lên
Trương Mạn Đường giật mình, cậu vừa mới rồi đã quên mất mình còn đang quay. Trong kịch bản chỉ có cảnh Cố Bảo Minh chậm rãi bước đi mà thôi, không hề có phân cảnh đứng lại lấy điện thoại gọi. Cậu đang định cúi đầu nói một tiếng xin lỗi thì Trang Thiếu Trường ngồi ở phía sau máy quay kia đã vui vẻ tán thưởng:
"Hay quá, Tiểu Đường cậu làm rất tốt, còn rất biết sáng tạo, đây chính là tâm trạng của Cố Bảo Minh mà tôi muốn có"
Trương Mạn Đường không nghĩ tới vì sự thất thần của mình lại được Trang Thiếu Trường khen ngợi, còn có Bạch Tử Du cũng đứng sau máy quay gật đầu, đưa cho cậu một ngón tay cái lên cười cười.
Người ở trong đoàn làm phim nhanh chóng chạy đến đưa khăn lông cho Trương Mạn Đường lau người, Tịnh Kỳ đi bên cạnh cũng bất ngờ với cậu diễn viên nhà mình:
"Tiểu Đường, cậu diễn giống như thật vậy, tôi còn tưởng cậu đang thất tình luôn rồi"
Trương Mạn Đường cười khổ, nếu như cậu nói cho Tịnh Kỳ biết vừa mới rồi cậu bị Trương Dạng quấy nhiễu, có lẽ cô ấy sẽ lại nghiêm túc nhắc nhở cậu rằng không nên yêu người đàn ông này.
Trương Mạn Đường đi về phía máy quay xem lại đoạn phim vừa rồi, đến chính bản thân cậu cũng bất ngờ với hình ảnh kia của mình, đúng là thiếu niên u buồn sầu khổ đang cố vùng vẫy trong sự không can tâm và bất lực kia.
Hâm Bằng đánh nhẹ vào vai Trương Mạn Đường:
"Tiểu Đường này, cậu đúng là rất giỏi đấy, tôi chắc nên phải học tập cậu"
Trương Mạn Đường lắc đầu:
"Cậu đừng nói như vậy, nếu không phải có cậu giúp đỡ chỉ dẫn mấy ngày nay thì tôi đã không tiến bộ lên được"
Hâm Bằng cười cười, cảm thấy con người trước mặt rất đáng để coi trọng: