Trong Mắt Có Kịch

Chương 53: Hoa hồng



Bên kia đầu dây là một giọng nói nam tính cực kỳ quyến rũ, hơn nữa ngữ điệu trong giọng nói Trương Dạng cũng rất dịu dàng, điều này khiến cho một người u mê kim chủ như Trương Mạn Đường mà nói cảm thấy vô cùng ngọt ngào:

"Ừm... chuyện không được thuận lợi cho lắm, anh có thể giúp em không?"

Trương Dạng ở bên này đang ngồi trên ghế tổng giám đốc, khoảng 10 phút nữa hắn sẽ có cuộc họp, bởi vì hôm qua chỉ có thể cọ đùi của Trương Mạn Đường cho nên hôm nay đột nhiên muốn gọi cho cậu trêu chọc một chút:

"Muốn tôi giúp em sao? Vậy còn phải xem biểu hiện của em như thế nào đã"

Trương Mạn Đường im lặng, trong xe còn có người khác cho nên cậu không dám mở miệng nói ra lời nào cả. Trương Dạng ở bên kia nói tiếp:

"Em qua đây đi"

Trương Mạn Đường bất ngờ, cậu sợ bản thân mình hiểu nhầm ý hắn cho nên hỏi lại:

"Đến công ty của anh sao?"

Trương Dạng ừ một tiếng:

"Tầng 18, tôi phải đi họp cho nên em ngồi trong phòng đợi tôi"

Trương Mạn Đường hơi kích động một chút bởi vì từ trước đến nay cậu chưa từng đến công ty của Trương Dạng bao giờ cả:

"Ừm... phòng làm việc đó là của anh sao?"

Trương Dạng chậm rãi đáp lại:

"Là phòng chờ dành cho đối tác"

Trương Mạn Đường à một tiếng, trong lòng hơi chút thất vọng nhưng rất nhanh đã bị sự xấu hổ lấn át rồi. Cậu đang nghĩ cái gì đây, sao mà Trương Dạng có thể để cậu một mình ở văn phòng của hắn được chứ. Hắn là tổng giám đốc lớn, trong văn phòng của hắn nhất định sẽ có nhiều tài liệu quan trọng, không thể nào để cho người lạ vào được:

"À..."

Trương Dạng nghe thấy tiếng à kéo dài kia của Trương Mạn Đường thì hỏi lại:

"Sao thế, em thất vọng sao? Em muốn làm gì trong văn phòng của tôi hả?"

Trương Mạn Đường chỉ là cảm thấy hơi nôn nóng khi được đến công ty của Trương Dạng, nếu tốt hơn nữa còn được nhìn văn phòng làm việc của hắn mà thôi. Nhưng mà Trương Dạng lại đột nhiên hỏi câu hỏi kia thì khiến cho đầu óc của Trương Mạn Đường lập tức trôi dạt đến phương trời đen tối, cậu vội vã đỏ mặt, lắc đầu, cố gắng loại bỏ suy nghĩ kia, gấp gáp giải thích:

"Không có, em chỉ là muốn hỏi lại anh mà thôi, em sợ sẽ đi nhầm phòng"

Trương Dạng khẽ mỉm cười:

"Vậy sao? Lúc đến sẽ có người dẫn em lên, hơn nữa tầng 18 cũng chỉ có một mình văn phòng làm việc của tôi thôi"

Trương Mạn Đường lúng túng đáp:

"Em hiểu rồi"

Trương Dạng buồn cười, có lẽ Trương Mạn Đường vẫn còn chưa hiểu đâu:

"Được rồi, đến đây đi, tôi đói bụng rồi. Bây giờ còn phải đi họp, không thể cùng em nói chuyện thêm"

Nói rồi Trương Dạng cúp máy, để cho Trương Mạn Đường ở bên này vẫn còn đang đỏ bừng mặt xấu hổ, tại sao trong đầu cậu lại nghĩ đến cảnh Trương Dạng đè cậu ở trên bàn làm việc, văn kiện rơi lả tả xuống sàn nhà chứ. Trương Mạn Đường đưa tay vỗ vỗ gương mặt của mình, Trương Dạng là người làm việc rất nghiêm túc, sẽ không ở chỗ làm việc mà xảy ra chuyện kia được. Tầng 18, hắn bảo cậu lên tầng 18, là phòng đợi dành cho đối tác... nhưng mà khoan đã, vừa rồi hắn còn nói tầng 18 chỉ có một phòng làm việc của hắn mà thôi, như vậy là sao chứ? Trước lúc tắt điện thoại, hắn còn nói hắn đói bụng, là đói bụng đơn thuần mà thôi hay là... Nhất định là kim chủ lại cố ý trêu chọc cậu nữa rồi.

Tịnh Kỳ ngồi ở bên cạnh quan sát hàng loạt biểu cảm phong phú trên gương mặt của Trương Mạn Đường cũng phải bất ngờ không thôi, người này giống như đang tập kịch câm vậy, vô cùng hài hước. Không rõ Trương Dạng ở bên kia đã nói những chuyện gì lại có thể khiến cho Trương Mạn Đường biến thành như vậy:

"Tiểu Đường, gần đây cậu đang tìm hiểu lĩnh vực kịch câm à?"

Trương Mạn Đường nghe thấy có người gọi mình thì hả một tiếng:

"Kịch câm? Sao chị lại hỏi như vậy?"

Tịnh Kỳ đáp:

"Trương tổng đã nói cái gì với cậu mà khiến cho cậu thành ra kỳ quái như vừa rồi thế?"

Trương Mạn Đường khó hiểu, cậu có kỳ quái sao, chắc không phải vừa mới rồi suy nghĩ đã lỡ miệng nói ra ngoài để Tịnh Kỳ nghe thấy rồi chứ:

"Hả? Em đã nói cái gì sao?"

Tịnh Kỳ lắc đầu:

"Cậu không nói, nhưng mà biểu cảm trên gương mặt cậu rất là phong phú. Một phút phải biến đổi những ba lần"

Trương Mạn Đường đưa tay lên bao lấy gương mặt của mình, vội vã xoay người về phía khác né tránh ánh mắt của Tịnh Kỳ:

"Em có sao..."

Tịnh Kỳ biết Trương Mạn Đường là người hay xấu hổ cho nên cũng không tiếp tục chọc người này nữa:

"Được rồi, bây giờ cậu đi đâu, tôi nói người đưa cậu về trước rồi tôi mới về"

Trương Mạn Đường à một tiếng, cúi đầu nhìn xuống ngón tay của mình đáp:

"Cho em đến Trương thị đi... Trương tổng nói muốn cùng em bàn chuyện của Kỷ Hiểu Đồng, dù sao chuyện này cũng liên quan đến con trai của anh ấy"

Tịnh Kỳ buồn cười, Trương Mạn Đường hình như rất bối rối, người này đang muốn giải thích cái gì cho cô đây. Quan hệ giữa Trương Dạng và Trương Mạn Đường là kim chủ và cậu diễn viên, trong mối quan hệ này sẽ phát sinh ra những chuyện gì đó cô đương nhiên là hiểu rồi:

"Tiểu Đường, cậu không giải thích thì tôi sẽ thấy bình thường hơn đó"

Trương Mạn Đường đỏ mặt nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, tại sao cứ nhắc đến chuyện của Trương Dạng thì cậu lại lúng túng như vậy đây.

Trương Mạn Đường được chở tới trước sảnh của Trương thị, cậu chào tạm biệt Tịnh Kỳ rồi bước vào trong. Tòa nhà này thật lớn, đứng ở bên dưới ngẩng đầu lên nhìn cũng không thể đoán ra được rốt cuộc có bao nhiêu tầng lầu. Cậu mỉm cười, mang theo một chút hồi hộp bước vào bên trong sảnh, mắt thấy phía trước có quầy lễ tân thì bước tới hỏi:

"Xin chào, tôi có hẹn với Trương tổng, tôi muốn lên tầng 18 thì phải đi lối nào?"

Quầy lễ tân có hai cô gái rất xinh đẹp, mặc trên mình một chiếc áo vest màu hồng cùng chân váy bút chì. Một cô gái đứng dậy nhẹ giọng hỏi:

"Xin hỏi có phải cậu Trương không ạ?"

Trương Mạn Đường gật đầu:

"Đúng vậy"

Cô gái kia nhanh chóng bước ra khỏi bản đi về phía Trương Mạn Đường mỉm cười:

"Vậy mời cậu Trương đi theo tôi"

Trương Mạn Đường đi theo cô gái kia vào trong thang máy, nhìn thấy cô ấy ấn vào tầng số 18 thì hỏi:

"Tầng 18... là phòng chờ dành cho đối tác sao?"

Cô gái kia chậm rãi đáp lời:

"Trương tổng có dặn dò, nếu như cậu Trương tới thì dẫn cậu lên văn phòng của ngài ấy ngồi đợi. Tầng 18 là phòng làm việc của Trương tổng"

Trương Mạn Đường khẽ mỉm cười, đúng là phòng làm việc của Trương Dạng thật rồi, cậu sắp được nhìn thấy nơi mà hắn mỗi ngày sẽ ngồi làm việc. Không biết phòng làm việc của hắn sẽ như thế nào đây, nhất định là đừng nên đoán, bởi vì cậu đoán toàn không đúng mà thôi... nhưng mà phòng làm việc của Trương Dạng, chắc là sẽ không phóng khoáng như phòng ngủ của hắn đó chứ.

Ngồi ở bên ngoài phòng làm việc của Trương Dạng có một cậu thanh niên rất đẹp, dáng người cao gầy, trắng trẻo, gương mặt thanh tú tinh tế. Người này hẳn là thư ký của Trương Dạng, bởi vì khi nhìn thấy cậu thì đứng lên chào hỏi:

"Là cậu Trương có phải không, tôi là thư ký của Trương tổng. Trương tổng còn đang họp, ngài ấy nhắc tôi để cậu Trương ngồi trong văn phòng đợi"

Vừa rồi cô gái lễ tân chỉ đưa cậu lên tầng 18 rồi đã rời đi, cô ấy nói công ty có luật lệ riêng, những người không phận sự thì sẽ không được lên tầng của tổng giám đốc, cho nên hiện tại chỉ có mình cậu bước vào trong mà thôi:

"Cảm ơn... Không biết Trương tổng sắp họp xong hay chưa?"

Nam thư ký chậm rãi trả lời:

"Có lẽ Trương tổng sắp trở về rồi, cậu Trương có thể vào bên trong ngồi đợi ngài ấy"

Trương Mạn Đường gật đầu, nam thư ký của Trương Dạng cũng thật là đẹp... hình như đúng là gu của hắn rồi.

Trương Mạn Đường ảo não đứng thất thần trước cửa phòng làm việc của Trương Dạng vài giây, cậu hít một hơi thật sâu, lúc chuẩn bị đẩy cửa bước vào vẫn theo thói quen cũ mà dự đoán một chút về phòng làm việc của hắn. Có lẽ sẽ là kiểu vô cùng xa hoa đây, người đàn ông này vẫn luôn cho cậu có cảm giác rất đắt tiền.

Căn phòng của Trương Dạng ngoài diện tích khoa trương ra thì không có gì quá mức khác thường cả. Căn phòng phủ một lớp sơn tường màu xám, rất nam tính, rất đàn ông. Bàn làm việc đặt trong góc phòng, trên đó để một chiếc máy tính màn hình lớn siêu mỏng, bên cạnh là một chồng tài liệu được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng. Căn phòng có một cửa sổ sát đất làm bằng kính vô cùng lớn, bên cạnh chỗ đó đặt một bộ bàn ghế sô pha, mà trên chiếc bàn kia còn đặt một bó hoa hồng thật lớn nữa.

Trương Mạn Đường nhìn thấy bó hoa lớn kia, trái tim trong lòng cũng đập thình thích. Không biết bó hoa này là của người khác tặng cho Trương Dạng, hay là Trương Dạng cố tình chuẩn bị cho cậu đây.

Trương Mạn Đường tiến về phía trước, cúi đầu cầm lấy tấm thiệp được đặt ở bên cạnh mở ra nhìn thử, trên đó viết: Tiểu Đường Tử, là hoa tôi tặng cho em, không phải người khác tặng cho tôi.

Trương Mạn Đường mỉm cười, kim chủ đang trêu chọc cậu nữa rồi, nhưng mà hắn cũng thật sự rất hiểu cậu, còn biết trong đầu cậu đang nghĩ cái gì nữa. Trương Mạn Đường ngồi xuống ghế sô pha, mùi hương của hoa hồng rất dễ chịu, rất ngọt ngào, cảm giác ngọt ngào đến tận trái tim này.

Từ lúc quen với Trương Dạng, Trương Mạn Đường phát hiện ra người đàn ông này thực chất là kiểu rất lãng mạn, ngoài việc hắn ở trên giường sẽ thô bạo, đôi khi sẽ lạnh lùng thì những lúc khác hắn rất dịu dàng với cậu, khiến cho cậu có cảm giác mình chính là nam chính trong một bộ phim dài tập, luôn luôn nhận được những điều mới mẻ hạnh phúc