Trong Mắt Có Kịch

Chương 90: Doãn Kính Đào



Tạo hình Tề Vô Ưu của Trương Mạn Đường được leak ra ngoài, fan hâm mộ cũng chung tay lan truyền tấm ảnh này lên mạng xã hội, chỉ trong vòng 3 ngày ngắn ngủi, Trương Mạn Đường lại được lọt vào TOP những nam thần mặc đồ cổ trang có tiên khí nhất.

[Xôi chiên]: Đường ca thật đẹp, tạo hình này rất hợp với Đường ca, hy vọng Đường ca sau này đóng phim cổ trang nhiều một chút.

[Nam Nam Hoàn Hảo]: Woa, còn tưởng là thần tiên hạ phàm, đẹp đến không chấp nhận nổi.

[Khung Chi Hạ]: Một từ thôi, ĐẸP MÊ NGƯỜI!

[Một Vạn Năm]: Lần trước hy vọng Đường ca đóng phim dân quốc nhiều một chút vì tạo hình quân phục của Đường ca rất đẹp, lần này tôi phát hiện ra, Đường ca cho dù mặc cái gì cũng đẹp cả.

[Nằm Vùng Bí Mật]: Cùng nhau share cho Đường ca lên TOP 1 nào.

Tịnh Kỳ luôn nắm rõ được hành động của mọi người trên mạng, thấy tạo hình cố tình leak ra của Trương Mạn Đường được đón nhận nồng nhiệt đến như thế, cô vô cùng hài lòng đi báo tin này cho cậu biết.

"Này Tiểu Đường, cậu đã xem bình luận của fan hâm mộ về cậu chưa?"

Trương Mạn Đường không thường xuyên online, có thể nói cậu là người không thích dùng mạng xã hội cho lắm.

"Em cũng xem qua rồi."

Tịnh Kỳ ừ một tiếng, hạ thấp giọng nói nhỏ.

"Hình ảnh của cậu và Hạ Tử Mạch đều được leak ra nhưng mà không có nhiều người quan tâm đến Hạ Tử Mạch cho lắm."

Trương Mạn Đường cũng biết điều này, sáng nay khi đến phim trường cậu luôn cảm thấy có một ánh mắt không mấy thân thiện dõi theo cậu, vừa quay ra đã thấy thì ra là Hạ Tử Mạch.

Trương Mạn Đường chuyên tâm ngồi đọc kịch bản, hôm nay trời đổ mưa lớn, vừa hay trùng khớp với một cảnh trong phim, Tề Vô Ưu bị Tân Tử chơi xấu cho ở bên ngoài dầm mưa.

Trương Mạn Đường hít một hơi thật sâu, cởi áo khoác phao bỏ ra một bên, trên người chỉ mặc một bộ đồ màu trắng phiêu dật, mái tóc dài tung bay theo gió. Cậu cảm nhận được cái rét giống như cắt da cắt thịt nhưng vì nghệ thuật mà đứng thẳng lưng, gương mặt không lộ ra chút khó chịu nào.

"Hôm nay trời rất lạnh, Mạn Đường và Tử Mạch cố gắng quay xong một lần nếu không sẽ bị nhiễm lạnh thì không hay." Chung Sở Phi mặc một chiếc áo phao dài kín từ đầu đến chân nói lớn.

Trang phục của Hạ Tử Mạch khá là cầu kỳ và nhiều lớp cho nên cậu ta có mặc thêm áo bên trong cũng không ảnh hưởng gì lắm, còn Trương Mạn Đường thì lại khác, nếu như mặc thêm đồ bên trong sẽ khiến cho trang phục không còn thanh thoát phiêu dật nữa, chính vì thế cậu chỉ có thể sử dụng nhiều nhất là miếng dán giữ nhiệt.

"Tân Tử, Tề Vô Ưu cảnh 103 lần 1, action."

Cảnh này trong phim là Tân Tử lừa Tê Vô Ưu đi đường vòng, hại Tề Vô Ưu phải leo lên đỉnh núi trong thời tiết mưa gió khắc nghiệt. Trong phim, Tề Vô Ưu là một thân võ công cao cường, chuyện leo núi trong mưa như thế này không thể làm khó được y. Trương Mạn Đường được mang dây bảo hiểm buộc chặt vào thắt lưng, một lát nữa sẽ có cảnh quay cậu dùng khinh công leo lên núi.

Trương Mạn Đường cảm nhận được từng hạt mưa buốt lạnh đến thấu xương rơi xuống da thịt, nhiệt độ ngoài trời lúc này chỉ là 7 độ, Trương Mạn Đường không những phải mặc đồ mỏng manh mà còn phải dầm mưa, cứ nghĩ đến đây thôi thì người trong đoàn cũng phải ớn lạnh rồi.

Trương Mạn Đường nhìn thấy cả khói trắng mỗi khi mình thở ra, da thịt trên người cũng vì rét lạnh mà trở nên trắng bệch, dưới một màn mưa bên cạnh một ngọn núi, Trương Mạn Đường cố gắng nhập tâm, thẳng lưng biến mình trở thành một Tề Vô Ưu kiêu ngạo.

"Tề Vô Ưu, sư phụ ở trên đỉnh núi, người nói trong nửa canh giờ ngươi phải lên đó."

Hạ Tử Mạch đứng ở trong đỉnh nhỏ, cả người không hề bị dính một hạt mưa nào, tuy rằng đồ mặc trên người không đủ ấm nhưng xem ra vẫn đỡ thảm hơn là Trương Mạn Đường.

Trương Mạn Đường không đáp lời, gương mặt lạnh lẽo ngẩng đầu nhìn lên cao, đai bảo hiểm bên eo bắt đầu được kéo lên một cách nhanh chóng, Trương Mạn Đường cố gắng chịu cảm giác đau đớn chèn ép, dang rộng hai tay làm theo động tác khinh công đẹp mắt.

"Cắt, rất tốt." Chung Sở Phi gật đầu.

Tổ kỹ thuật nhanh chóng hạ đai bảo vệ của Trương Mạn Đường xuống, Tịnh Kỳ vội vã mang theo khăn lông chạy tới choàng lên người của cậu. Cả người Trương Mạn Đường run rẩy không có cách nào bình thường được ngay, Chung Sở Phi vừa thấy thế thì nói.

"Trương Mạn Đường, cậu nghỉ ngơi một chút đi, một lát nữa nếu không thể tiếp tục quay thì nói với tôi một tiếng."

Trương Mạn Đường gật đầu, cả gương mặt cũng tái nhợt, nụ cười yếu ớt hiện trên môi.

"Cảm ơn Chung đạo, tôi nghỉ một chút là được rồi."

Tịnh Kỳ đưa cho Trương Mạn Đường một bình trà nóng để cậu cầm lấy, cô khẽ thở dài nói một câu.

"Cậu đó, thời tiết lạnh như vậy còn không chịu dùng người đóng thế."

Trương Mạn Đường uống một ngụm trà nóng, cảm nhận được sự ấm áp đến tận ruột gan mới thoải mái đôi chút.

"Cũng không phải là cảnh quay nguy hiểm gì, chịu lạnh một chút cũng không sao."

Trương Mạn Đường vội vã đi vào phòng hóa trang thay đồ, cậu cởi ra bộ đồ ướt sũng kia nhanh chóng thay vào một bộ trang phục khác rồi lấy áo khoác phao dài rộng khoác lên người, lúc này mới cảm thấy khá hơn một chút. Nhân viên làm tóc ngồi ở một bên giúp cậu sấy khô tóc, máy sấy tóc có hơi ấm phả vào cần cổ, Trương Mạn Đường nhắm mắt an tĩnh hưởng thụ.

Lúc nhân viên làm tóc sấy khô tóc xong, cậu chợt nhận ra bên cạnh mình có một người đàn ông đang đứng, hơn nữa ánh mắt kia còn mang theo ý cười nhìn về phía cậu.

Người nọ ở trong độ gần 30 tuổi, cao khoảng hơn 1m8, dáng người cân đối, đuôi mắt hẹp dài tạo cảm giác hơi lưu manh, hơn nữa khuôn môi kia rất mỏng vừa nhìn qua đã khiến cho người khác nghĩ đối phương không phải người đứng đắn.

"Trương Mạn Đường."

Một giọng nam xa lạ gọi tên cậu, Trương Mạn Đường không quen người này, cũng chưa từng thấy đối phương xuất hiện trong giới giải trí. Cậu đứng dậy nhìn người đàn ông trước mặt đánh giá một phen rồi mới lên tiếng.

"Xin hỏi anh là?"

Đối phương lấy danh thiếp của mình từ trong túi áo đưa cho Trương Mạn Đường, cậu cúi đầu nhìn danh thiếp trên tay, trên đó viết người đó tên là Doãn Kính Đào, phó tổng giám đốc của công ty sản xuất đồ gia dụng Doãn thị.

Trương Mạn Đường xác nhận một lần nữa là không quen người này, cũng chưa từng nghe qua cái tên này.

Doãn Kính Đào khoanh tay trước ngực, ánh mắt mang theo ý cười nhìn chằm chằm Trương Mạn Đường.

"Vừa rồi tôi tình cờ nhìn thấy em quay phim, có lạnh không?"

Trương Mạn Đường nhíu mày, ánh mắt kia của hắn khiến cho cậu không mấy thoải mái.

"Cảm ơn, tôi phải làm việc rồi."

Lúc Trương Mạn Đường định rời đi thì Doãn Kính Đào lại cố tình chặn ở trước mặt của cậu.

"Không chịu nể mặt tôi chút nào hay sao?"

Trương Mạn Đường là người không thích gây chuyện, nếu như có thể giải quyết trong hòa bình thì cậu cũng không có ý định làm lớn chuyện ra, cho nên khách khí nói một câu với Doãn Kính Đào thế này.

"Doãn phó tổng, tôi còn cảnh quay phải diễn, không thể ở chỗ này lâu được, có thời gian sẽ cùng ngài nói chuyện sau."

Doãn Kình Đào thấy đối phương lễ phép như vậy cũng không có ý gây khó dễ thêm nữa, chỉ khẽ mỉm cười nghiêng người qua một bên.

"Tối nay em có rảnh không?"

Đúng lúc này có một giọng nam khác cất lên.

"Doãn phó tổng?"

Doãn Kính Đào và Trương Mạn Đường đều nhìn về phía đó, thì ra người tới là Hạ Tử Mạch. Cậu ta liếc nhìn Trương Mạn Đường một cái rồi bước vào bên trong, mỉm cười với Doãn Kính Đào.

"Ngài đến rồi sao lại không gọi cho em?"

Doãn Kính Đào cười ha ha.

"Không muốn làm diễn viên nổi tiếng phải phân tâm."

Trương Mạn Đường nhân cơ hội này nhanh chóng rời đi trước, để lại vẻ mặt nuối tiếc của Doãn Kính Đào. Hạ Tử Mạch nhìn ra được vẻ mặt khác thường này của hắn, trong đầu lại lóe lên một chút tâm tư.

"Doãn phó tổng thích người khác rồi hay sao?"

Doãn Kính Đào đưa tay nựng cằm Hạ Tử Mạch.

"Làm gì có, chỉ thích em."

Hạ Tử Mạch bĩu môi.

"Không có thật hay sao, em còn đang muốn giúp Doãn phó tổng một tay đấy."

Doãn Kính Đào cúi đầu nhìn Hạ Tử Mạch.

"Thật sao?"

Hạ Tử Mạch gật đầu.

"Doãn phó tổng quen em lâu như vậy cũng phải biết em không phải là người nhỏ mọn mà, nếu như Doãn phó tổng đã thích cậu ta thì em sẽ giúp ngài, chỉ là ngài có dám hay không mà thôi."

Doãn Kính Đào khoác eo của Hạ Tử Mạch kéo vào lòng, sảng khoái đáp.

"Trên đây này có chuyện gì mà tôi không dám chứ."

Hạ Tử Mạch cũng không đẩy Doãn Kính Đào ra, thế nhưng còn thuận thế khoác lấy eo của hắn.

"Nói cho ngài biết một chuyện, cậu ta là người của Trương tổng, ngài có dám không?"

Doãn Kính Đào vừa nghe thấy thế thì ngừng cười, hắn im lặng không nói, Hạ Tử Mạch ở bên cạnh thổi gió.

"Trương tổng thích người ngoan ngoãn, tiểu thịt tươi mới vào vòng, sạch sẽ, dễ bảo, ngài tìm cho Trương tổng một người như thế để thay thế với cậu ta không phải là được rồi hay sao."

Doãn Kính Đào cúi đầu nhìn Hạ Tử Mạch, hắn mỉm cười hôn vào môi cậu một cái rồi đẩy cậu ra.

"Tiểu Mạch đúng là thông minh, tôi sẽ đáp lễ em thật chu toàn."