Trồng Một Hotboy Làm Chồng

Chương 67: 67





“Cháu. . . cháu nói cháu tên là gì?” Tay của bà ngoại Lữ Thiến bất giác nắm chặt hai bên xe lăn, nhìn chằm chằm vào Hạ Chi rồi nói. Hạ Chi không ngờ phản ứng của bà ngoại Lữ Thiến lại còn lớn hơn cả cô: “Hạ của mùa hè, Chi của cành lá cây cối, Hạ Chi ạ.”

“Tên của cháu. . . rất độc đáo. . .” Bà ngoại Lữ Thiến nghe Hạ Chi giải thích tên mình, thì lẩm bẩm.

Không chỉ mình Hạ Chi, Lữ Thiến với Thẩm Việt cũng thấy hơi kinh ngạc vì phản ứng của bà ngoại Lữ Thiến. Lữ Thiến nghĩ nghĩ, rồi bất chợt nói: “A, đúng rồi, trong tên mẹ tôi cũng có chữ Chi đấy, mẹ tôi là Hữu Chi. Núi có cây chừ cây có cành, lòng mến chàng chừ chàng biết chăng? Giống hệt tên Hạ Chi, xem ra bố mẹ cô cũng có kỳ vọng với cô như bà ngoại tôi vậy.”

Bà ngoại Lữ Thiến vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Chi, không hề đáp lại Lữ Thiến.

Thẩm Việt cũng đang nhìn về phía Hạ Chi.

Nếu anh nhớ không nhầm, khúc ác-cooc-đê-ông mà anh nghe được lúc đang thi chính là khúc mà bà nội Hạ Chi tự sáng tác. Lúc gặp mặt sau đó, Hạ Chi đã từng nói cho anh biết, khúc đó tên là « Có cành để dựa ». Dù là khúc này, hay tên Hạ Chi thì đều lấy trong « Việt nhân ca », cũng có ngụ ý như tên của mẹ Lữ Thiến.

Có điều bà nội Hạ Chi với bà ngoại Lữ Thiến hẳn là đồng trang lứa, nếu đã nghĩ cho con gái được cái tên này, thì sao có thể kém thế hệ trước của nhà Hạ Chi chứ.

Nghĩ như vậy, Thẩm Việt bỗng nhiên hiểu ra.

Bà ngoại Lữ Thiến sinh ra mẹ Lữ Thiến, cho nên trực tiếp đặt tên con gái là “Hữu Chi”. Còn bà nội Hạ Chi lại sinh ra con trai, đến lứa Hạ Chi, mới là con gái.

Quả nhiên, một giây sau, Thẩm Việt đã nghe thấy Hạ Chi nói: “Tên của tôi, là bà nội tôi đặt.”

“Chẳng trách.” Lữ Thiến khẽ gật đầu. Thấy bầu không khí trong phòng bệnh trở nên hơi cứng lại một cách khó hiểu, Lữ Thiến vội vàng cười giải thích với bà ngoại mình, “Bà ngoại ơi, vừa nãy đi trên đường con có trò chuyện với Hạ Chi, rồi phát hiện bà nội Hạ Chi rất giống bà đấy ạ. Tiếc là bà nội Hạ Chi ở nông thôn, không thì hai bà nhất định sẽ trở thành bạn thân của nhau.”

Hạ Chi nghe Lữ Thiến nói thế thì hơi mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng vẫn không lên tiếng.

Vừa rồi lúc họ ở trên xe hàn huyên đến chuyện trưởng bối trong nhà, Hạ Chi chưa từng cố ý nhấn mạnh chuyện bà nội đã qua đời, cho nên có lẽ đã khiến Lữ Thiến sinh ra hiểu lầm.

Nếu Lữ Thiến đã nói như vậy, thì vào lúc này, Hạ Chi cũng không tiện cố ý nhấn mạnh chuyện ấy ở trước mặt bà ngoại cô ta, nên đành để Lữ Thiến nói tiếp.

Bà ngoại Lữ Thiến đã dần lấy lại tinh thần, sau khi nghe được tin bà nội Hạ Chi vẫn còn trên đời, thì biểu tình trên mặt lại thoải mái hơn một cách khó hiểu. Khi bà ngoại Lữ Thiến biết được lịch sử trở nên giàu có của nhà Hạ Chi, và nhà bọn cô đã chuyển vào thành phố từ lâu, nhưng mãi đến gần đây mới gặp gỡ Thẩm Việt thì không biết nghĩ tới điều gì mà sắc mặt của bà ấy cũng dần bình tĩnh lại.

Mặc dù ánh mắt của bà ấy vẫn không nhịn được mà không ngừng dừng ở trên người Hạ Chi, nhưng cuối cùng đã có thể phân tán chút lực chú ý để nói chuyện với Lữ Thiến: “Ồ? Giống chỗ nào vậy?”

Lữ Thiến nói về sở thích chung của hai người già: “Nhưng bà nội nhà người ta dịu dàng, chưa từng bắt ép con cháu học đủ các thứ đâu ạ. Bố Hạ Chi từ nhỏ đến lớn đều ở nông thôn, khỏi phải nói là có bao nhiêu tự do luôn, đâu có giống bà ạ, mỗi lần nói đến lịch sử máu me lúc nhỏ, mẹ đều ôm cháu khóc lóc kể lể một trận đấy ạ.”

“Nói cứ như bà cũng ngược đãi cháu ấy.” Bà cụ cười, nói với Lữ Thiến, “Cháu muốn học cái gì, không phải bà đều để cháu tự chọn à?”

“Cháu biết mà, bà ngoại đối xử với cháu tốt nhất ~” Lữ Thiến cười hì hì nói, rồi cúi người ôm lấy bà lão.

Bà lão duỗi đôi tay già nua, nhăn nheo để vỗ lưng Lữ Thiến, sau đó lại nhịn không được mà dừng ánh mắt đến người Hạ Chi: “Bộ xương già như bà, còn làm phiền hai cháu đến đây một chuyến nữa. Hạ Chi này, cháu với Thẩm Việt quen nhau từ khi nào vậy?”

Hạ Chi với Thẩm Việt liếc mắt nhìn nhau.


Mặc dù bà ngoại Lữ Thiến không phải là bà nội ruột của Thẩm Việt, nhưng cũng chẳng khác nhau nhiều. Vừa nãy Thẩm Việt nói không sai đâu, chuyến đi lần này chẳng hề khác đi gặp phụ huynh là bao.

Hạ Chi có hơi khẩn trương, nhưng vẫn thẳng thắn nói: “Mới xác định quan hệ trong học kỳ này ạ.”

“Thằng bé Thẩm Việt này, là bà nhìn nó lớn lên. Từ nhỏ bà đã chẳng thấy nó thích cô bé nào, không nghĩ tới cuối cùng lại có duyên với cháu.” Bà lão nhìn đôi người ngọc trước mắt, cười nói, “Nghe nói, các cháu học cùng trường à?”

Hạ Chi gật đầu: “Cháu học kế toán ạ.”

“Kế toán? Con gái học ngành này cũng được lắm. Bà thấy cháu trông có vẻ tĩnh tâm, vừa nhìn đã biết là một cô bé ngoan ngoãn.” Bà lão cười nói.

Có lẽ là vì khuôn mặt của Hạ Chi, cũng có thể là vì tên của Hạ Chi, mà bà ấy càng nhìn Hạ Chi càng thấy thích. Ánh mắt bà ấy nhìn về phía Hạ Chi, còn thêm mấy phần từ ái so với lúc nhìn Thẩm Việt.

Mặc dù Lữ Thiến không trông cậy bà ngoại sẽ làm khó Hạ Chi, nhưng cũng không ngờ lại thành ra thế này. Họ còn chưa nói được mấy câu, mà sự yêu thích của bà ngoại với Hạ Chi đã lộ rõ trên mặt.

Đừng nói Thẩm Việt, từ sau khi nhìn thấy Hạ Chi, bà ngoại còn chẳng nhìn cô ta được mấy lần. Mọi ánh mắt của bà đều dừng trên người Hạ Chi, còn thân thiết hơn cả cô cháu gái ruột thịt này.

Trước đây, lúc bố theo đuổi mẹ, bà ngoại từng giúp đỡ hết mình, trong ứng ngoài hợp, cuối cùng để bố ôm được mỹ nhân về nhà.

Sao đến lượt cô, bà ngoại lại gạt cùi chỏ ra bên ngoài rồi?

Thấy bà mình càng nói với Hạ Chi lại càng ăn ý, Lữ Thiến nhịn không được bèn nói: “Hạ Chi giỏi lắm ạ, lần đầu tiên cháu gặp Hạ Chi là ở công ty Ý Hành, vừa khéo đụng phải Hạ Chi đi phỏng vấn. Lúc ấy cháu còn cho Hạ Chi một câu khó, tưởng Hạ Chi không trả lời được, thế mà không ngờ hoàn toàn không thể làm khó cô ấy.”

Bất kể là bà ngoại hay Thẩm Việt, thì trước đó đều chưa từng nghe được chuyện này của hai cô. Thấy hai người đang hơi kinh ngạc mà nhìn về phía mình, Lữ Thiến liền nói với Hạ Chi: “Hạ Chi, cô không kể chuyện lúc phỏng vấn với anh Thẩm Việt à?”

“Tôi. . . tôi có kể một chút.” Lần đó vừa phỏng vấn xong đã đụng phải Lữ Thiến, căn bản không có cơ hội để Hạ Chi nói đến chuyện này. Chờ sau khi Lữ Thiến bị bộ trưởng Lữ dẫn đi, Hạ Chi cũng đã hiểu tâm ý Thẩm Việt, lẽ tất nhiên cũng không cần thiết phải nói căn kẽ nội dung chuyện này cho Thẩm Việt nữa, nói ra lại có vẻ cô như đang tố cáo vậy.

Lữ Thiến nghe thế, liền kể lại chuyện phỏng vấn ở công ty ngày hôm đó một cách thật sinh động như thật. Cô ta nói thẳng thắn vô tư, nên sẽ không khiến người ta cảm thấy cô ta làm khó Hạ Chi, huống hồ biểu hiện của Hạ Chi cũng rất tốt. Chuyện này đã qua từ lâu, mọi người đều nghĩ đó là duyên phận của cô ta và Hạ Chi mà thôi.

Lữ Thiến nói: “Đúng rồi Hạ Chi, kết quả của lần phỏng vấn đó thế nào rồi, sau này cô sẽ đến Ý Hành làm việc à?”

“Tổng công ty không nhận tôi, nhưng tôi nhận được thư mời của công ty chi nhánh Ý Hành ở Thành Nam, bảo tôi nghỉ hè qua đó thực tập.” Hạ Chi nói.

“À, vậy chúng ta không làm cùng chỗ rồi.” Lữ Thiến nói, “Tôi biết mà, chẳng trách lúc nãy tôi đi tìm anh Thẩm Việt, thì thấy cô chuẩn bị dọn vào nhà anh ấy. Tôi còn tưởng hai người muốn ở chung đấy, thì ra là để tiện đường đi làm.”

Trên mặt Hạ Chi lập tức hiện lên vẻ khó xử.

Đề tài “Ở chung” này, khi trò chuyện với bạn cùng lứa thì nhiều nhất chỉ là trêu ghẹo mấy câu, nhưng nhắc tới ở trước mặt người lớn lại thành không được thích hợp cho lắm.

Hạ Chi vừa nói cô với Thẩm Việt mới quen nhau trong học kỳ này, đến giờ chỉ mới được mấy tháng, hai người đã sống cùng nhau thì giống như kiểu cô rất không biết tự trọng vậy đó. Cho dù Hạ Chi có lấy lý do đi làm để che chắn, thì vài người nghe được, không chừng còn cảm thấy cô đang chiếm lời từ chỗ Thẩm Việt nữa.

Hạ Chi vừa định nói gì đó, Thẩm Việt đã phản ứng nhanh hơn mà lập tức cười nói: “Để Hạ Chi ở căn nhà ở Thành Nam là ý của bố mẹ cháu đấy ạ. Thứ Bảy tuần sau bố mẹ cháu sẽ về nước, họ vẫn luôn muốn gặp Hạ Chi, mà cháu thì đang lo phải nói với Hạ Chi thế nào đây. Hạ Chi, em thấy sao?”

“Em. . .”

“Lần trước em đã đồng ý với anh, là đi gặp bố mẹ để ăn một bữa cơm rồi, không được đổi ý đâu nhé.” Thẩm Việt nói với Hạ Chi.

“Không đâu ạ. . .” Đã thế này, Hạ Chi còn có thể nói gì đây. Cô đành đỏ mặt thấp giọng nói, “Nhưng bây giờ anh mới nói với em, là thứ Bảy này sẽ gặp mặt mà.”

Cho dù cô đã làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng thứ Bảy đã gần ngay trước mắt, nên giờ cô vẫn thấy khẩn trương lắm!

“Hết cách rồi, anh chỉ rảnh được thứ Bảy thôi.” Thẩm Việt bất đắc dĩ nói, vừa giải thích với bà Lư, “Tất cả đồ đạc của cháu đều để ở trường, bình thường cũng chẳng đi đâu được vì giáo sư Chung cứ như mèo nhìn chòng chọc chuột ấy ạ, rất sợ cháu sẽ lười biếng. Trước kia cháu nghe mấy anh khóa trên oán giận giáo sư Chung nên đổi tên thành Chung Lột Da, giờ thì cháu xem như cũng đã cảm nhận được thống khổ năm đó của mấy anh ấy rồi.”

“Tiểu Chung ấy ư, cũng chỉ có cậu ấy là nhiều sức sống.” Bà ngoại Lữ Thiến hiển nhiên cũng có quen biết giáo sư Chung, lập tức gật đầu cười nói, “Lần sau gặp cậu ấy, bà sẽ mắng cậu ấy hộ cháu.”

“Vậy phải phiền bà Lư rồi ạ, nhưng bà tuyệt đối đừng để thầy ấy biết, là cháu nói xấu sau lưng thầy ấy nha bà.” Thẩm Việt nói.

Bà lão gật đầu, nhìn về phía Lữ Thiến: “Thiến Thiến này, nói như vậy, hôm nay Hạ Chi vừa chuyển vào nhà Thẩm Việt, cháu đã kéo hai đứa nó qua đây à?”

Lữ Thiến không ngờ lực quan sát của bà mình lại mạnh như vậy, đã chú ý ngay tới chi tiết này.

Lữ Thiến được dạy dỗ nghiêm khắc, từ phản ứng lần trước của bộ trưởng Lữ là đã có thể thấy được điều đó, giờ cả bà ngoại cô ta cũng thế. Bà lão có thể tha thứ những trò vặt của Lữ Thiến, vì chẳng ai hoàn mỹ cả, nhưng bà lão sẽ không cho phép Lữ Thiến phạm sai lầm về cấp bậc lễ nghĩa.

“Bà Lư ơi, bà hiểu lầm rồi, Thiến Thiến đã hẹn với bọn cháu sẽ cùng đi vào hôm nay từ trước rồi ạ.” Thẩm Việt nói.

Nhưng hiển nhiên bà ngoại Lữ Thiến không hề tin lời giải thích của Thẩm Việt.

Lần trước Lữ Thiến vừa bị cha già ca cho một bài, không ngờ cái cảnh quen thuộc ấy lại xuất hiện lần nữa khiến cô ta lập tức thấy hơi bối rối: “Cháu. . .”

Bà ngoại nặng mặt nhìn Lữ Thiến, chờ đáp án của cô ta.

Luôn ở bệnh viện trong thời gian dài, nên tình trạng cơ thể của bà ngoại Lữ Thiến ngày càng sa sút. Vừa nãy bà ấy bị khuôn mặt và cái tên của Hạ Chi làm cho khiếp sợ, sau đó lại phải giữ vững tinh thần để trò chuyện với Thẩm Việt và Hạ Chi, nên họ không hề cảm giác được tinh thần của bà ấy đang không tốt. Giờ phút này bà ấy nặng mặt không nói lời nào, thì dù là Lữ Thiến, Hạ Chi hay Thẩm Việt, cũng đều có thể cảm giác được sắc xám trên mặt và thân thể đang khó chịu của bà lão.

Dưới tình huống này, thật sự không nên khiến tâm trạng của bà lão tệ hơn nữa.

Hạ Chi nhìn bà ngoại Lữ Thiến, lúc mới nhìn, bà ấy rất giống bà nội cô. Nhưng khi bọn cô trò chuyện ở khoảng cách gần, Hạ Chi dần dần nhận ra sự khác biệt giữa hai người.

Nhưng vẻ giận tái mặt lúc này của bà ấy, nhanh chóng chồng lên dáng vẻ của bà nội trong đầu Hạ Chi.

Hạ Chi vội vàng nói: “Bà Lư ơi, bà hiểu lầm rồi, đúng thật là Thiến Thiến đã hẹn với bọn cháu rồi đó ạ. À đúng, cháu còn nhờ Thiến Thiến một chuyện nữa.”

Thấy là Hạ Chi đang lên tiếng, bà ngoại Lữ Thiến liền nhìn về phía Hạ Chi, vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Chuyện gì nào?”

Lữ Thiến lập tức kịp phản ứng, nhanh chóng lấy điện thoại ra: “Là vầy ạ, Hạ Chi có trồng một chậu cây, nhưng không biết cây đó là giống gì. Hình như lúc trước cháu từng thấy bà có trồng một cái cây tương tự. . .”


Lữ Thiến nói đoạn, mở album ảnh trong điện thoại ra, chọn ảnh rồi đưa tới trước mặt bà ngoại mình.

Ảnh đó là cô ta chụp lén, lúc chia sẻ với Hạ Chi thì chẳng có cảm giác gì, nhưng giờ đang ở ngay trước mặt Thẩm Việt, nên Lữ Thiến lập tức thấy hơi quẫn bách. Cô ta vừa đưa điện thoại cho bà ngoại mình, vừa nhanh chóng phóng to ảnh lên, dời Thẩm Việt trong tấm ảnh đi, chỉ để lại chậu cây kia xuất hiện rõ ràng trong màn hình.

Lúc này Thẩm Việt mới biết, thì ra trong lúc anh không biết, Lữ Thiến đã chụp tấm ảnh này.

Hàng lông mày của anh bất giác nhíu lại, thấy Lữ Thiến đưa ảnh chụp cho bà ngoại, Thẩm Việt vội vàng nhìn bà ngoại chằm chằm, cẩn thận lưu ý đến phản ứng của bà lão.

Bà ngoại Lữ Thiến tuổi đã cao, sao có thể không biết suy nghĩ của đám trẻ bọn họ. Bà cụ biết Hạ Chi đang kiếm cớ giúp Lữ Thiến, bà cụ thấy bất đắc dĩ mà liếc nhìn Lữ Thiến rồi nhận lấy chiếc điện thoại được đưa sang, cúi đầu nhìn thoáng qua.

Khi thấy cây nhỏ trong màn hình điện thoại, bà ngoại Lữ Thiến liền sững sờ, bàn tay đang cầm điện thoại cũng bất giác hơi phát run.

Thấy bà mình nhìn điện thoại chằm chằm mấy giây mà không nói gì, Lữ Thiến cảm thấy hơi kỳ quái: “Bà ngoại ơi?”

“Thiến Thiến. . .” Bà lão nhìn cây nhỏ kia, mặc dù đã cố gắng bình tĩnh trở lại nhưng vẫn không giấu được sự run rẩy trong giọng nói, “Cháu đến ngăn kéo đầu giường, đem kính lão đến đây cho bà. . .”

“Dạ? Bà muốn đeo kính để nhìn ạ?” Theo Lữ Thiến, đây chỉ là một cái cây mà thôi, bà ngoại nhìn đại một lúc là xong, không nghiêm túc đến mức phải đeo kính để nhìn như vậy.

“Nhanh đi!” Bà cụ quát.

Lữ Thiến đã lớn đến như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta nghe thấy bà ngoại mình dùng loại giọng này để nói chuyện. Cô ta hơi sửng sốt, trong lòng cũng tủi thân, nhưng vẫn đi đến phòng nghỉ.

Phòng bệnh có hai phòng ngủ một phòng khách, một trong đó là phòng bệnh chính, còn lại là phòng ngủ phụ, mà chỗ đám người Hạ Chi hiện đang ngồi là phòng khách.

Lữ Thiến quay người rời khỏi phòng khách, đi vào phòng nghỉ bắt đầu tìm kiếm.

Thấy Lữ Thiến không ở đây, bà cụ đặt điện thoại xuống, nhìn Hạ Chi với sắc mặt nghiêm nghị: “Cái cây này, là của cháu?”

Hạ Chi khẽ gật đầu, trong lòng cũng không rõ vì sao mà bà ngoại Lữ Thiến lại bỗng nhiên nghiêm túc như vậy. Mặc dù cây nhỏ rất quan trọng với cô, nhưng với người khác thì không phải nó chỉ là một cái cây trong chậu bình thường thôi hay sao?

Bà ngoại Lữ Thiến nắm chặt điện thoại. Mu bàn tay của

bà ấy vốn đã thấy rõ gân xanh, giờ lại thêm giật điên cuồng. Giọng bà ấy gần như đã hơi thất thố, hạ giọng vội vàng hỏi: “Hạt giống, hạt giống cây này, từ đâu mà có?” Thẩm Việt thấy cảm xúc của bà ngoại Lữ Thiến không thích hợp, vội nói: “Bà Lư ơi, bà uống ngụm nước trước đi ạ. Từ từ sẽ biết thôi, Hạ Chi ở đây, bà đừng có gấp thế.”

Không ngờ bà ngoại Lữ Thiến lại chợt quay đầu nhìn về phía Thẩm Việt, ánh mắt của bà ấy thậm chí còn mang theo vài phần nghiêm túc và sắc bén: “Thẩm Việt.”

Thẩm Việt ngồi nghiêm chỉnh.

Hạ Chi vội vàng trả lời: “Bà Lư ơi, hạt giống này bà nội cháu cho cháu ạ.”

Môi của bà ngoại Lữ Thiến run lên một cái: “Bà của cháu. . .”

“Bà nội cháu nói, nó có thể giúp cháu tìm được người thay bà chăm sóc cho cháu. Giao nó cho cháu bà cháu mới yên tâm.” Hạ Chi nói, “Hạt giống này đeo trên người nhiều năm rồi ạ, nhưng năm nay nó mới nảy mầm. Cháu vẫn nuôi dưỡng nó ở bên người. Trước đó cháu cũng từng hỏi rất nhiều người, nó thuộc giống cây gì nhưng vẫn chưa có được đáp án. Lúc Thiến Thiến thấy nó liền nói nhìn nó hơi quen, còn nói bà thường hay trồng những loại hoa cỏ kỳ lạ này, nên tưởng bà sẽ thấy hứng thú ạ.”

Hạ Chi tưởng rằng bà lão vẫn đang giận Lữ Thiến, cho nên mới nói mấy lời giúp Lữ Thiến. Kết quả lại không nghĩ tới, cô càng nói thì sắc mặt bà lão lại càng kỳ quái. Cuối cùng bà ấy lại còn nhìn cô, rồi vành mắt từ từ đỏ lên: “Hạ Chi, bà nội của cháu, năm nay bao tuổi rồi, tên là gì?”

“Bà nội cháu tuổi Dậu ạ.” Hạ Chi thấy bà ngoại Lữ Thiến như thế, không biết sao trong lòng cô lại có loại cảm giác bất an khó hiểu, “Bà cháu họ Lư, tên là Lư Minh Huệ ạ.”

Giờ không chỉ bà ngoại Lữ Thiến đột nhiên biến sắc, mà đến ánh mắt của Thẩm Việt khi nhìn về phía Hạ Chi cũng thành vô cùng nặng nề và nghiêm túc.

Ngay sau đó, Hạ Chi liền nghe được giọng Lữ Thiến: “Bà cô tên là gì, Lư Minh Huệ? Đó không phải là tên của bà ngoại tôi sao?”

Nghe được giọng Lữ Thiến, cơ thể vốn đang run rẩy của bà lão lại càng run lên như không thể khống chế.

Lữ Thiến sợ hết hồn, không tiếp tục hỏi Hạ Chi nữa mà đi nhanh đến bên người bà lão để đỡ lấy cơ thể của bà: “Bà ngoại ơi, bà không sao chứ ạ? Bác sĩ nói bà nhất định phải khống chế tâm trạng của mình, không thể quá buồn hoặc quá vui đâu ạ. Bà bình tĩnh chút, cháu cháu cháu đi gọi bác sĩ!”

“Gượm đã!” Bà ấy bắt lấy cổ tay Lữ Thiến, không cho cô ta rời đi, sau đó cắn răng nhìn về phía Hạ Chi: “Vậy, Hạ Chi này, bà của cháu. . . hiện giờ vẫn còn ở quê à? Có thể phiền cháu. . . mời bà ấy tới đây được không? Không không không. . . vẫn là để bà đi gặp bà ấy thì hơn, nên là bà đi gặp. . .”

Bà ngoại Lữ Thiến lẩm bẩm, rồi nước mắt lập tức thuận khóe mắt mà tràn ra: “Bà muốn đi gặp bà ấy, bà nên đi tìm bà ấy, bây giờ bà muốn đi tìm bà ấy. . .”

“Bà ngoại ơi, bà đừng khóc, bà đừng khóc nữa.” Lữ Thiến thấy bà mình rơi nước mắt, lập tức hoảng hốt, “Bà không thể rời bệnh viện đâu, nhất định phải ở lại đây, bà quên rồi ạ? Để cháu đi nhé, cháu đi tìm bác sĩ tới đây.”

Nhưng bà ấy lại như mắt điếc tai ngơ, cứ nắm tay Lữ Thiến không buông, nhưng mọi sự chú ý lại đặt trên người Hạ Chi: “Quê cháu ở đâu, có thể cho bà biết địa chỉ không, bà muốn qua đó xem thử.”

Hạ Chi cũng bị tình trạng của bà ngoại Lữ Thiến dọa cho phát sợ. Vì bà lão phải nằm viện trong thời gian dài nên trông rất gầy gò, sắc mặt cũng có mấy phần tái nhợt.

Mà lúc này, bà lão bởi vì cảm xúc đang kích động, chịu quá buồn quá vui nên trong sắc mặt quá mức hồng nhuận còn ẩn giấu mấy phần suy sụp xám xanh. Bà cụ mở to hai mắt đục ngầu, ánh sáng lóe trong mắt gần như khiến Hạ Chi khiếp sợ.

Không cần Lữ Thiến cường điệu, bọn họ cũng nhìn ra với tình trạng này của bà cụ, bà tuyệt đối không thể tùy tiện rời khỏi bệnh viện.

“Bà nội cháu qua đời rồi ạ.” Hạ Chi quyết định nói ra sự thật, xua tan cái suy nghĩ rời bệnh viện của bà ngoại Lữ Thiến, “Sở dĩ nhà cháu dứt khoát chuyển đi nơi khác, cũng là vì bà nội đã rời xa gia đình cháu, cho nên mới bán luôn nhà đi để chuyển vào thành phố.”

“Cộp” một tiếng, chiếc điện thoại mà bà ngoại Lữ Thiến vẫn luôn cầm thật chặt trong tay bỗng nhiên rơi xuống nền đất.

Ánh sáng giống như ngọn lửa trong đôi mắt của bà cụ, cũng nhanh chóng bị dập tắt trong khoảnh khắc Hạ Chi nói cho bà biết sự thật.

Sống lưng vốn thẳng tắp của bà cụ lập tức còng xuống. Bà chán nản ngồi trên ghế, trong vài giây ngắn ngủi ấy, dường như chỉ chớp mắt mà bà đã già đi mười tuổi có thừa.

“Đi lúc nào. . .?” Bà ngoại Lữ Thiến thấp giọng hỏi.

“Năm cháu tốt nghiệp trung học.” Nhắc đến chuyện cũ, trong lòng Hạ Chi cũng thống khổ vạn phần. Nhưng thấy bà ngoại Lữ Thiến thành ra thế này, Hạ Chi cũng đầy nghi ngờ trong đầu.

Hai bà cực kỳ giống nhau, ngụ ý trong tên cô và tên của mẹ Lữ Thiến cũng giống nhau, còn có phản ứng của bà ngoại Lữ Thiến sau khi biết được tin tức của bà nội cô vào lúc này nữa. . .


Chẳng lẽ nhà Hạ Chi, với nhà họ Lữ có vô số liên hệ gì đó ư?

Hạ Chi nhìn về phía Thẩm Việt, cũng thấy Thẩm Việt đang nhìn mình với vẻ kinh ngạc. Trong mắt anh có kinh ngạc, có rung động, còn có rất nhiều cảm xúc không thể nói rõ cũng thể không tả rõ được.

Đây là lần đầu tiên Hạ Chi thấy Thẩm Việt cơ trí, bình tĩnh để lộ vẻ mặt như vậy.

Bất thình lình, thân thể của bà ngoại Lữ Thiến đang cúi đầu run lên, rồi thở không ra hơi, cả người giật giật không ngừng được.

Lữ Thiến giật mình, hét ầm lên: “Bà ngoại! Bà ngoại ơi, bà sao thế ạ! Bà đừng làm cháu sợ. . . Bác sĩ! Bác sĩ mau vào đây đi!”

Hạ Chi với Thẩm Việt đứng dậy cùng lúc, Hạ Chi và Lữ Thiến cùng nhau đỡ bà lão, còn Thẩm Việt thì nhanh chóng nhấn chuông trên tường, sau đó mở cửa ra ngoài đi tìm bác sĩ.

Chưa đến một phút, bác sĩ và y tá đã lập tức chạy vào. Hạ Chi nhìn bà lão không ngừng run rẩy, sắc mặt xanh xám, thì vội vàng buông tay mình ra, chừa không gian cho người có chuyên môn.

Lữ Thiến là người thân nhất với bà ngoại mình, quan tâm ắt sẽ loạn, lại không nỡ rời khỏi bà ngoại mình. Thấy bà mình được nhân viên y tế nâng lên giường bệnh rồi đẩy ra ngoài cửa, Lữ Thiến vừa khóc vừa đi theo.

Ngay lúc này, bà lão vốn đã ngất đi đột nhiên mở to mắt, trở tay nắm chặt lấy tay Lữ Thiến.

“Bà ngoại.” Lữ Thiến thấy bà mình tỉnh lại, trong lòng liền vui mừng.

Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, cô ta nghe thấy bà ngoại nói: “Cháu không thể đến với Thẩm Việt.”

Lữ Thiến khẽ giật mình, không ngờ đã đến lúc này rồi mà tại sao bà ngoại vẫn muốn nói câu này với cô ta: “Bà ngoại. . .”

“Không được ở bên thằng bé, hiểu chưa!” Bà ấy nắm chặt tay Lữ Thiến, cắn răng nói, “Thiến Thiến, cháu có nhớ câu chuyện bà ngoại kể cho cháu nghe khi còn bé không. . . Thiến Thiến, cháu đi đi. . . đợi sau khi bà ngoại chết, cháu phải xuất ngoại ngay, vĩnh viễn không được quay về nữa. . .”

Cổ tay Lữ Thiến bị siết đến đau đớn. Cô nhìn bà ngoại mình bởi vì nghiến răng nghiến lợi mà khuôn mặt thành hơi dữ tợn, thì sợ hãi đến mức khóc lên: “Bà ngoại ơi, bà đừng làm cháu sợ, bà đừng làm cháu sợ có được không ạ. . .”

“Xin nhường một chút, bệnh nhân cần cấp cứu gấp, xin nhường một chút!”

Nhân viên y tế bên cạnh vừa đẩy Lữ Thiến ra, vừa nhanh chóng đẩy bà cụ vào phòng cấp cứu.

Sau khi Lữ Thiến bị đẩy ra, phần lưng đụng lên vách tường. Cô ta như đã mất đi hết sức lực, mà trượt dần dần từ trên vách tường xuống.

Đờ ra nhìn phòng cấp cứu, lại cúi đầu nhìn gân xanh bị bà ngoại bóp ra trên tay, Lữ Thiến có thế nào cũng nghĩ không thông. Đang yên đang lành, sao chuyện lại phát triển đến nước này. . .

Tình trạng của bà ngoại Lữ Thiến bỗng nhiên chuyển biến xấu, cần phải phẫu thuật gấp, mọi người rất bất ngờ với tình huống này.

Hạ Chi với Thẩm Việt vừa phụ trách chăm sóc Lữ Thiến, vừa vội vàng thông báo cho bố mẹ Lữ Thiến biết.

Nửa giờ sau, bộ trưởng Lữ và một người phụ nữ trung niên vội vã xuất hiện trong bệnh viện.

Chẳng quan tâm chào hỏi mọi người, bố mẹ Lữ Thiến lập tức liên lạc với bệnh viện.

Trước đó Thẩm Việt đã trao đổi với bệnh viện một lần, nhưng dù sao anh cũng không phải là người thân của bà lão, nên có không ít chuyện vẫn cần bố mẹ Lữ Thiến đến đây xử lý.

Bộ trưởng Lữ không hổ đã làm lãnh đạo nhiều năm, ông ấy vừa đến, Lữ Thiến tựa như tìm được người tin cậy. Thấy bộ trưởng Lữ ký tên vào thỏa thuận với bệnh viện, Lữ Thiến rốt cuộc mới dám ôm mẹ mình mà gào khóc: “Con không biết chuyện gì xảy ra nữa. Mẹ ơi, con rất sợ. . . con thật sự không rõ. . . vì sao lại đột nhiên trở thành thế này. . .”

Mẹ Lữ Thiến vội vàng ôm lấy Lữ Thiến: “Nào nào, đừng sợ, có mẹ đây rồi. Bà ngoại không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu.”

Vừa trấn an Lữ Thiến bên này, mẹ Lữ Thiến ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Việt và Hạ Chi.

Bà ấy vốn định cảm ơn hai người bọn họ, nhưng sau khi nhìn thấy Hạ Chi, mẹ Lữ Thiến lập tức sững sờ.

Nếu nói khuôn mặt của Lữ Thiến tương đối giống bà ngoại của mình, còn giống bà nội của Hạ Chi nữa, vậy thì khuôn mặt của mẹ Lữ Thiến, không biết tại sao lại giống Hạ Chi đến mấy phần.

Giờ phút này, ba người bọn họ đứng cạnh nhau trong hành lang bệnh viện, nếu người không biết chuyện nhìn thấy thì có lẽ sẽ tưởng mẹ Lữ Thiến với Hạ Chi mới là mẹ con.

Sự kinh ngạc trong lòng Hạ Chi, cũng không ít hơn mẹ Lữ Thiến là bao.

Khuôn mặt của người thân ba đời nhà họ Lữ khiến Hạ Chi kinh ngạc, đồng thời không biết vì sao, cô bỗng nhiên có một loại dự cảm không rõ.

Dường như có một bí mật bị che giấu trong nhiều năm, sau chuyến viếng thăm bà ngoại Lữ Thiến lần này, nó sẽ được tiết lộ với thế giới.