Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe

Chương 45



Nhà cũ nhà họ Liễu.

Hạ Giản Tầm rót một chén rượu rồi ngồi bên cạnh quầy bar.

Anh ta tạm thời chưa uống, chỉ lắc ly với người bên cạnh, cười nói: "Bạc Hoài, cậc nghĩ gì mà gọi tôi tới uống rượu đấy?"

"Bây giờ nói cho tôi đi, rốt cuộc cậu gặp phải chuyện gì phiền lòng?"

Nhưng mà Liễu Bạc Hoài nghe xong, cánh tay bưng chén rượu tạm dừng một chút, sau đó lại im lặng lắc đầu uống rượu như cũ, nhíu mày.

Rõ ràng có chuyện phiền lòng, nhưng không thể dễ dàng nói ra.

Hạ Giản Tầm liền buồn bực —— hiện giờ vẫn còn có chuyện khiến Liễu Bạc Hoài khó xử?!

Anh ta không khỏi càng thêm tò mò.

Nhưng Liễu Bạc Hoài không nói, anh ta cũng không có cách nào, chỉ có thể nhún nhún vai, tiếp tục uống rượu.

Trong phòng khách được lắp đặt một quầy bar nhỏ.

Đối diện là quầy rượu, tấm kính thủy tinh trong suốt phản chiếu thân ảnh hai người, có thể thấy được rõ ràng.

Liễu Bạc Hoài liếc nhìn, đối diện với bản thân trong mặt kính.

Ngay sau đó, hắn khép hờ mắt, bỗng chốc mở miệng, nhàn nhạt hỏi: "Tôi trông có đẹp không?"

"Phụt—— khụ khụ, cậu nói, khụ khụ…… Nói cái gì?!”

Hạ Giản Tầm thoáng chốc phun một ngụm rượu ra, đôi mắt trừng lớn, không dám tin nhìn về phía bạn tốt.

Lời này là lời Liễu tam gia có thể nói ra?!

Không thể nào…Có phải do anh ta bị ù tai, xuất hiện ảo giác không?

"Bạc, Bạc Hoài, vừa rồi cậu nói gì cơ?" Hạ Giản Tầm muốn xác nhận, hỏi lại lần nữa.

Ánh mắt Liễu Bạc Hoài lạnh lùng nhìn anh ta một cái, nói: "Không nghe thấy thì thôi, lau khô quầy bar đi."

Hạ Giản Tầm tìm một cái khăn giấy lau chỗ rượu vừa phun trên mặt bàn.

Anh ta vừa lau vừa lấy làm lạ nói: "Nghe thấy nghe thấy rồi, tôi không phải...khụ khụ, cậu là Liễu Bạc Hoài thật à? Không phải bị ai hoán đổi đấy chứ?"

Vừa dứt lời, Hạ Giản Tầm lại nhận được một ánh mắt lạnh lẽo.

—— xác nhận, đây đúng là bạn tốt khó thân cận của anh ta.

Hạ Giản Tầm ngồi lại ghế một lần nữa, ghé sát người vào, tận tình khuyên bảo hỏi: "Bạc Hoài, rốt cuộc cậu đã chịu kích thích gì vậy?"

"Sao mà cứ sai sai."

Đâu chỉ là sai sai, câu nói vừa rồi không hề giống như vấn đề mà bạn tốt có thể hỏi được.

Hạ Giản Tầm giơ ngón tay cái, cười khen hết sức: "Vẻ ngoài của cậu đương nhiên là không thể bắt bẻ, ngàn năm có một, chính tôi còn không thể so được, nhưng mà, rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Mau nói với tôi đi, cho tôi vui vẻ chút."

Liễu Bạc Hoài lạnh lùng buông chén rượu.

"Ha ha ha tôi nói đùa, nói đùa, là tham khảo tham khảo, biết đâu tôi còn có thể đưa ra lời khuyên cho cậu." Hạ Giản Tầm lập tức cười gượng nói.

Liễu Bạc Hoài nhíu mày, sau một lúc lâu hỏi: “Những cô gái cậu từng qua lại thích cậu ở điểm gì?"

Hạ Giản Tầm theo bản năng nhớ lại, vuốt cằm nói: “Có nhiều tiền này, vừa dịu dàng quý ông lại còn hào phóng này, đương nhiên quan trọng nhất là trông tôi đẹp trai ngời ngời, trẻ tuổi đã có vô số tài sản."

"Đã vậy còn không phải mấy ông già bảy tám chục tuổi, mấy cô ấy đi theo tôi chẳng lỗ tí nào."

"Vả lại cho dù chia tay, mấy cô ấy cũng đã lấy được không ít thứ tốt ở chỗ tôi, coi như phí chia tay ấy."

Nói tóm lại, yêu đương bình thường, chia tay hòa bình.

Đương nhiên, ngoại trừ một vài trường hợp cá biệt lì lợm la liếm.

Hạ Giản Tầm nghĩ đến đây, không khỏi ý thức được chuyện gì đó.

Anh a đột nhiên quay ra nhìn Liễu Bạc Hoài, vẻ mặt khiếp sợ khó tin hỏi: "Sao cậu lại hỏi tôi vấn đề này?"

"Cậu đừng có nói với tôi, cậu...Có người phải lòng cậu, gần đây theo đuổi cậu không dứt đấy nhé?"

Liễu Bạc Hoài đang rót rượu, nghe vậy suýt nữa đổ rượu ra ngoài.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt khó có thể miêu tả liếc qua Hạ Giản Tầm một cái.

Hạ Giản Tầm không hề phát hiện ra, tiếp tục suy đoán, hơn nữa càng ngẫm càng thấy có lý: "Kẻ nào lá gan lớn mà theo đuổi cậu thế? Có dũng khí quá rồi."

"Cô ấy chắc chắn là nữ trung hào kiệt, khâm phục!"

"Bạc Hoài, người theo đuổi cậu có phải là con gái bạn cũ dì Hạ không, cho nên cậu không thể từ chối trực tiếp quá?"

"Hay nói cách khác, dì Hạ cuối cùng đã nhớ tới phải giải quyết vấn đề độc thân nhiều năm của cậu? Bắt cậu đi xem mắt?"

Liễu Bạc Hoài: "...Cậu nghĩ nhiều rồi."

Hạ Giản Tầm: “Không, tôi cảm thấy tôi không hề nghĩ nhiều."

"Uống xong ly rượu này, cậu nhanh biến đi."

"Cậu lại đuổi tôi, tôi không đi!"

Liễu Bạc Hoài lắc đầu, nặng nề nhấp một ngụm rượu.

Hạ Giản Tầm nhìn bộ dạng của bạn tốt, cảm giác suy đoán của mình đã đúng tám chín phần mười, ước chừng chỉ cách sự thật một bước.

Anh ta thấy thế không truy hỏi nữa, ngồi uống rượu cùng Liễu Bạc Hoài.

Một lát sau, anh ta dường như lại nhớ tới gì đó, hỏi: "Phải rồi, Bạc Hoài, anh cả nhà hai cậu muốn định cư lâu dài ở Yến Kinh, không trở về nước ngoài?"

Liễu Bạc Hoài gật gật đầu: “Ừ.”

Hạ Giản Tầm bưng chén rượu lên, vẻ mặt như suy tư gì, còn mang theo chút xa cách nói: "Suýt nữa tôi tưởng rằng họ muốn sinh sống ở nước ngoài cả đời, xem ra vẫn không nỡ từ bỏ..."

Câu nói kế tiếp mặc dù không nói rõ, nhưng cả hai người đều hiểu.

"Khi trước cả nhà anh hai cậu ra nước ngoài là do Lưu Kỳ Trân quyết định, bây giờ bọn họ trở về định cư, không phải bà ta quyết định nữa chứ?"

Mặc dù Lưu Kỳ Trân nhìn qua có vẻ cao quý tao nhã, nhưng trên thực thế tâm tư bà ta không cạn.

Trước đó bọn họ ở nước ngoài, cách chỗ dì Hạ không xa lắm.

Theo những gì Hạ Giản Tầm biết—— Lưu Kỷ Trân có thể nói là tìm mọi cách để lấy lòng Hạ Thanh Uyển.

Gần như mỗi ngày bà ta đều qua đó một chuyến để thăm dì Hạ.

Nhưng hình như về sau do dì Hạ thích yên tĩnh, lại ghét bỏ Lưu Kỳ Trân phiền, nên mới sửa thành mấy ngày đi một lần, hoặc là một tuần đi một lần.

Về phần vì sao phải lấy lòng Hạ Thanh Uyến, tất cả đều bởi vì quyết định lúc trước của cha Liễu.

Sau khi con cả nhà họ Liễu là Liễu Châu Hà qua đời, trước khi cha Liễu qua đời đã lướt qua con thứ Liễu Cảnh Nguyên, giao nhà họ Liễu cho Liễu Bạc Hoài.

—— di chúc giấy trắng mực đen, được viết vô cùng rõ ràng.

Mặc dù cha Liễu cũng để lại cho Liễu Cảnh Nguyên rất nhiều thứ, nhưng mấy thứ này sao có thể so sánh với tập đoàn Liễu thị to như vậy...

Đương nhiên, không chỉ có Liễu Cảnh Nguyên khó hiểu, Lưu Kỳ Trân cũng không chấp nhận cách phân chia của di chúc này.

Vì thế, bà ta làm ầm ĩ ở nhà cũ nhà họ Liễu.

Lúc ấy Hạ Thanh Uyển còn ở trong nước, trong tay nắm cổ phần tập đoàn Liễu thị, có quyền lên tiếng, lại là mẹ của mấy người họ.

Lưu Kỳ Trân liền tìm Hạ Thanh Uyển phân xử, hy vọng để Liễu Cảnh Nguyên nhận được những thứ ông ta đáng ra nên có được.

"Mẹ, ba lập di chúc như vậy căn bản là không công bằng."

"Anh cả qua đời, theo lý thuyết Cảnh Nguyên ở vị trí anh trưởng...Tập đoàn Liễu thị chẳng lẽ không nên giao cho Cảnh Nguyên sao." Lưu Kỷ Trân nói.

Liễu Bạc Hoài khi đó chỉ im lặng ngồi trên sô pha, không nói gì.

Mà Hạ Thanh Uyển cũng chỉ nói một câu: "Tôi tôn trọng quyết định của chồng."

"Nếu ông ấy lựa chọn giao tập đoàn Liễu thị cho Bạc Hoài, vậy chứng minh Bạc Hoài thích hợp quản lý Liễu thị hơn Cảnh Nguyên."

"Lúc cha chị lâm chung rất tỉnh táo, không hề hồ đồ, cho nên không cần nhiều lời, nên làm thế nào thì làm thế đó đi."

Nhà cũ nhà họ Liễu tính cả tập đoàn Liễu thị đều để lại cho Liễu Bạc Hoài.

Bởi vậy, ngoài trừ mẹ Hạ, những người khác nếu không có sự cho phép của Liễu Bạc Hoài, đều phải dọn khỏi nhà cũ.

Cả nhà Liễu Cảnh Nguyên lúc ấy làm ầm ĩ đến mức có chút khó coi, không chờ mẹ Hạ hay Liễu Bạc Hoài mở miệng, bọn họ liền lập tức dọn ra ngoài.

Không chiếm được là một chuyện, thể diện lại là chuyện khác.

Lưu Kỷ Trân cực kỳ coi trọng thể diện.

Về sau, thân thể mẹ Hạ không tốt, ra nước ngoài tĩnh dưỡng.

Không lâu sai, Lưu Kỳ Trân quyết định, cả nhà họ cũng dọn ra nước ngoài sinh sống, nhưng chưa đổi quốc tịch.

Hạ Giản Tầm nghĩ là—— hiện tại dì Hạ còn nắm trong tay 15% cổ phần tập đoàn Liễu thị.

Có lẽ Lưu Kỳ Trân muốn lấy lòng dì Hạ, biết đâu có thể chiếm được phần cổ phần này.

Nhưng khi trẻ dì Hạ khôn khéo lý tí, mặc dù bây giờ đã già, nhưng cũng không dễ lừa gạt như vậy.

Chỉ nhìn một cách đơn thuần, Lưu Kỳ Trân ở nước ngoài mấy năm, chẳng phải không có động tĩnh gì đó sai, quả thật chưa thấy chút hiệu quả gì.

Khó trách bây giờ lại về nước, chắc là cảm thấy ở nước ngoài chẳng làm nên trò trống gì.

Hạ Giản Tầm cảm thấy buồn cười, nói với Liễu Bạc Hoài: "Cậu để ý Lưu Kỳ Trân chút đi, bà ta không đơn giản đâu."

Liễu Bạc Hoài: “Tôi biết.”

…………

Mặc dù Lê Khinh Châu muốn mời Lữ Mi San ăn cơm để hiểu biết nhiều hơn chút.

Nhưng khoảng thời gian gần đây, tập đoàn Thôi thị liên tục chèn ép phòng làm việc Kỳ Lạ, nếu cậu tiếp nhận, đương nhiên phải đối phó với Thôi thị.

Hơn nữa, phần thi bán kết của hội thi giao lưu người máy trí tuệ nhân tạo sắp tới, đám người Dữu Triết cũng đang vội càng chuẩn bị các công việc.

Không giới hạn loại hình dự thi cá nhân hay phòng làm việc.

Nếu thực lực cho phép, có thể đem những loại hình người máy khác nhau tham gia mấy hạng mục thi đấu.

Đám người Dữu Triết chính là như thế.

Phòng làm việc Kỳ Lạ nghiên cứu phát minh chế tạo tới ba loại hình người máy, đều là hạng mục thi đầu cơ bản nhất——loại hình phục vụ, loại hình cứu hộ và loại chiến đấu.

Cho nên kế hoạch trước khi thi đấu của bọn họ cũng phải chuẩn bị rắc rối hơn so với người khác một chút.

Khi thi đấu chính thức, bởi vì Dữu Triết đánh người ngay trong buổi phát sóng trực tiếp, video đã được lan truyền trên internet.

Mặc dù ở một mức độ nhất định sẽ ảnh hưởng không tốt, nhưng cũng khiến mức độ thảo luận cao hơn, làm nhiều người chú ý tới trận đấu giao lưu người máy trí tuệ nhân tạo này hơn.

Số lượng người quan tâm dần tăng lên, tạo thành lợi ích trực quan là khán giả và ratings trên mạng đều tăng lên.

Mà có một số cư dân mạng tràn vào weibo chính thức của phòng làm việc Kỳ Lạ, muốn biết liệu người đánh đã xin lỗi chưa, ban tổ chức thi đấu giải quyết như thế nào.

Nhưng ai ngờ phần giới thiệu weibo của phòng làm việc Kỳ Lạ đột nhiên thay đổi.

—— Sửa tên người phụ trách từ Dữu Triết thành Lê Khinh Châu, trở thành phòng làm việc của công ty khoa học kỹ thuật Khinh Châu.

【 Lê Khinh Châu? Là người tôi nghĩ đến phải không?! Anh ta thu mua phòng làm việc này à?】

【Khó trách đánh người ta mà không xin lỗi, hóa ra là tìm được hậu trường. 】

【Tôi thấy thực lực phòng làm việc này cũng ổn, có hy vọng vào trận chung kết, nhưng Lê tổng...Không phải anh ta bán ô tô à? Sao lại trà trộn vào robot trí tuệ nhân tạo? 】

【 Chắc là…Đều là công nghệ thông minh? 】

Trên mạng thảo luận chuyện này khá nhiệt tình.

Nhưng bất kể là Lê Khinh Châu hay đám người Dữu triết, đều không ra mặt phản ứng.

Không lâu sau, chỉ có website chính thức của cuộc thi robot trí tuệ nhân tạo đưa ra tuyên bố giải thích ngắn gọn—— nói hai người đã giải hòa riêng và xin lỗi.

Cuộc thi vẫn diễn ra như bình thường, mong chờ trận đấu bán kết.

Xin lỗi đương nhiên là không xin lỗi.

Ban tổ chức cuộc thi không thể đắc tội bên nào, dù sao thì một bên là tập đoàn Thôi thị, một bên là công ty Lê thị.

Hai bên đều không chịu buông tha, cuối cùng ban tổ chức đành phải đưa ra một bên pháp giải quyết dung hòa hai bên, tạm thời xử lý chuyện này và đưa ra lời giải thích cho cư dân mạng.

Trận đấu bán kết cuộc thi giao lưu robot trí tuệ nhân tạo sắp bắt đầu.

Lê Khinh Châu gọi điện thoại cho Liễu Bạc Hoài, hy vọng hắn có thể cùng tới xem trận đấu.

Mời xong, Lê Khinh Châu còn khen Lữ Mi San, cảm thán nói: " Lữ tiểu thư thật sự rất có cá tính, cô ấy chủ yếu phụ trách chế tác vỏ robot."

"Công việc nặng nề như vậy mà có thể nhanh chóng hoàn thành, đúng là đáng gờm."

Cô gái xuất sắc như vậy, chắc chắn phải giới thiệu cho tam gia mới được.

Liễu Bạc Hoài chuyển động phật châu trong tay, giữa các hạt phật châu phát ra âm thanh va chạm.

Giọng nói hắn làm người ta không nghe ra cảm xúc, nói: "Được, tôi sẽ đi."