Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe

Chương 51



Sau khi kết thúc trận chung kết người máy trí tuệ nhân tạo.

Dữu Triết với Đồng Lâm được Lê Khinh Chu ra hiệu ôm cứu viện số một đi, bọn họ cẩn thận từng li từng tí đặt phía sau xe.

Người máy cứu viện còn chưa mở công tắc, máy thu hình ở đỉnh chuyển động, âm thanh điện tử không hề chập trùng nói: "Các ngươi muốn lừa bán cứu viện số một đi sao, đội trưởng đâu?"

Đồng Lâm sững sờ, ánh mắt lập tức tỏa sáng.

—— Tổng giám đốc Lê làm được trình tự hạt nhân cũng thật thông minh.

Dữu Triết rất nhanh hồi thần: "Chúng tôi là người đội trưởng, khụ... Cũng là đồng đội của cậu, không phải lừa bán."

"Cứu viện số một đương nhiên biết, cứu viện số một đang nói đùa."

"..."

Dữu Triết với Đồng Lâm liếc mắt nhìn nhau —— "Không phải hiểu nhầm, người máy các cậu đang nói chuyện cười" "Người máy các cậu nói đùa như thật vậy."

Khẩn trương nhận lấy, Dữu Triết với Đổng Lâm vô cùng kích động.

Đồng Lâm xoa xoa tay nói: "Anh Dữu, cứu viện số mộ cũng thật thông minh!"

Hỏi xem người máy nhà ai có thể nói đùa!

Ngoại trừ cứu viện số một ra từ trước đến nay Đồng Lâm chưa từng gặp qua, đây là người máy thiên thần gì, tổng giám đốc Lê cũng quá lợi hại đi!

Dữu Triết gật đầu: "Đúng vậy, trình độ trí năng của cứu viện số một hiện vượt qua trong nước, thậm chí người máy quốc tế."

"Giá trị của nó không thể đo đếm."

"Tôi nghĩ sau khi tổng giám đốc Lê tìm nhân viên liên quan đến trao đổi...."

Nghĩ đến sau này cơ quan quốc gia, ban ngành liên quan mang theo cứu viện số một ra ngoài cứu người, trong lòng Dữu Triết không nhịn được hừng hực lên.

—— Mục đích anh ta nghiên cứu người máy cứu viện không phải chính vì như vậy sao.

Tuy rằng trình tự trí năng của cứu viện số một không phải do anh ta viết ra.

Nhưng phòng làm việc kỳ lạ của anh ta bán cho tổng giám đốc Lê tự nhiên cũng ra một thành viên bên dưới, lúc này cũng cảm thấy tự hào.

Đồng Lâm nghi ngờ hỏi: "Thế nhưng tại sao tổng giám đốc Lê không ở trận chung kết viết trình tự trí năng của cứu viện số một?"

Nếu như không phải ở chỗ thi đấu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ còn không biết Tổng giám đốc Lê giỏi đến thế, cậu nghiên cứu người máy trí tuệ nhân tạo chuyên sâu như thế.

Không, thế này không chỉ là chuyên sâu.

Mà tổng giám đốc Lê ở phương diện người máy trí tuệ nhân tạo đã sớm đạt được thành tựu.

Dữu Triết suy nghĩ một chút nói: "Chắc là vì người máy cứu viện là do ba chúng ta khổ sở làm được, cậu muốn tổng giám đốc Lê nói thế nào?"

"Cũng không thể nói ba người chúng ta làm người máy không sánh được một mình cậu ta viết trình tự trí năng, không bằng thay đi..."

Muốn nói như vậy thật chỉ sợ bọn họ cũng không tin tổng giám đốc Lê có thể viết ra trình tự trí năng so với anh ta tốt hơn, không chừng họ còn cảm thấy tổng giám đốc Lê đang cố ý làm phiền...

Đến lúc đó sợ bọn họ còn sinh ra ác cảm với tổng giám đốc Lê.

Việc quan trọng trước trận chung kết vẫn là bước ngoặt ổn thỏa nhất.

Dù sao tổng giám đốc Lê cũng nói trình độ chế tạo người máy của bọn họ đủ để tiếp tục thăng cấp trong trận chung kết vậy thì không có vấn đề gì.

"Huống chi sự tồn tại cứu viện số một nên ra trận vào lúc then chốt."

"Giống như ở trận cuối chung kết, thi đấu quốc tế lấy ra sẽ làm khiếp sợ tất cả mọi người, đè ép hết tất cả người dự thi."

"Nếu không phải người máy của chúng ta đột nhiên ở trên sân thi đấu... Chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng đến cùng là ai chĩa mũi nhọn ở sau lưng chúng ta?"

Dữu Triết cau mày, trong lòng anh ta mơ hồ có suy đoán.

Đồng Lầm nghe vậy vui mừng không ngớt nói: "Đúng đấy, anh Dữu, may mà cứu viện số một không lấy ra trước trận chung kết. Nếu không người phải chịu thủ đoạn thâm độc chính là cứu viện số một."

"Cứu viện số một lợi hại như vậy..."

Nếu bị bệnh độc xâm lấn phá hủy trình tự hạt nhân cũng thật đáng tiếc.

Yên lặng ở phía sau người máy chuyển động máy thu hình, lúc này nó mở miệng: "Cứu viện số một đúng là lợi hại, cảm ơn đã khích lệ."

Dữu Triết với Đồng Lâm đang rơi vào trầm tư nhất thời biểu cảm hai người ngẩn ra.

Lập tức, hai người không hẹn mà cùng cười ha ha lên, Đồng Lâm nói: "Đúng, đúng, ngươi lại hại nhất."

Qua đi Dữu Triết nói: "Số một, hiện tai chúng ta phải đóng nguồn điện của ngươi."

Cứu viện số một: "Sau khi đóng nguồn điện, cứu viện số một sẽ rơi vào trạng thái hôn mê."

"Trừ khi có số hiệu chỉ lệnh của đội trưởng một lần nữa nếu không dù có mở nguồn điện cứu viện số một cũng không tình lại."

"Nếu như gặp phải lệnh cưỡng chế tỉnh lại, hệ thống trí tuệ nhân tạo của cứu viện số một sẽ lập tức bị tiêu hủy. Xác nhận lần thứ hai, xin hỏi có đóng nguồn điện lại không?"

Dữu Triết nghe vậy yên lòng gật gù: "Xác nhận đóng lại."

Xem ra cái gì tổng giám đốc Lê cũng đều nghĩ tới.

Làm như vậy đúng là rất an toàn sau khi chờ tổng giám đốc Lê đưa số hiệu chỉ lệnh cứu viện số một tỉnh lại là được rồi.

" Nhận được, khởi động trình tự hôn mê. Cứu viện số một buồn ngủ, mong gặp lại lần nữa."

Âm thanh điện tử không chập trùng tạm biệt, máy thu hình ở đỉnh đầu cứu viện số một vung lên một góc độ liền rủ xuống.

Mà đèn tín hiệu màu xanh lam không ngừng lấp lóe từ từ ẩm đạm cho đến khi tắt.

Nội tâm Dữu Triết cảm thán sau đó bấm nút đóng nguồn điện lại.

Hai người lên xe, chạy nhanh ra khỏi đấu trường.

Để Dữu Triết với Đồng Lâm mang cứu viện số một đi trước, Lê Khinh Chu ở lại còn xử lý một số chuyện, một chính là vì sao người máy cấp cứu của đội bọn họ lại xảy ra vấn đề ở trong cuộc thi tranh tài?

Trước thi đấu, người máy sẽ được nhân viên ban tổ chức kiểm tra sau đó người máy mới trở lại trong tay tuyển thủ, muốn động chân động tay cũng chỉ có thể vào lúc này.

Như vậy thì có nghĩa là nhân viên công tác xuất hiện sơ hở.

Lê Khinh Chu yêu cầu kiểm tra quản chế, kiểm tra chuyện này triệt để mà người tổ chức thi đấu nhất định phải cho lời giải thích nên không bọn họ cũng không bỏ qua như vậy.

Hai là Hứa Mộng Ngưng nói muốn nói chuyện cũng cậu.

Lê Khinh Chu đang cùng người tổ chức hiệp thương, Lữ Mi San lưu lại video gốc quản chế để tiếp theo xử lý.

Lê Khinh Chu định đến phòng ăn bên cạnh nói chuyện một mình với Hứa Mộng Ngưng.

Trận chung kết giao lưu người máy trí tuệ vừa kết thúc nhưng video về cứu viện số một ở trên mạng bạo hỏa, truyền bá rộng khắp.

Một số cư dân mạng ý thức được cứu viện số một cần thiết cho hoạt động cứu hộ sau thiên tai cho nên trực tiếp đến bộ ngành, đơn vị liên quan.

Hơn nữa nhiệt độ tìm kiếm.

Mọi người không liên quan đến thi đấu người máy trí tuệ nhân tạo bị mọi người chú ý, để lại lời nhắn...

—— Trong thời gian ngắn một số video ngắn liên quan đến cứu viện số một phát sóng, lượng lướt xem đột phá kỷ luật.

Cũng không lâu lắm, trang chính thức của quốc gia đăng lại, đồng thời chú ý trang của Lê Khinh Chu, đánh giá cao trí năng của cứu viện số một, triển khai công việc nghiên cứu quan trọng.

Thoáng chống, tìm kiếm về cứu viện số một xếp thẳng lên vị trí thứ nhất, ở trên cao không xuống.

【A a a, hối hận không xem so tài trực tiếp, nay đảo ngược lại, nội dung vở kịch này... Tổng giám đốc Lê không suy nghĩ làm công tác khoa học, chuyên tâm nghiên cứu trí tuệ nhân tạo sao?!】

【Tổng giám đốc Lê cũng quá lợi hại, từ ô tô AI lại tới người máy trí tuệ nhân tạo.... Xin hỏi sau đó còn có cái gì kinh ngạc nữa không? Xin cho ta chuẩn bị tâm lý, tôi muốn sớm viết ra một nghìn từ khen ngợi, thổi phồng anh ấy!】

【Mẹ ơi, tại sao tôi cảm thấy một người máy không có tình cảm lại đáng yêu như vậy?! Thật sự dễ thương. 】

【Xem xong video này tôi hoàn toàn thành người hâm mộ của tổng giám Lê, vừa đẹp trai vừa có tài! Mặc dù chân tổng giám đốc Lê tàn tật nhưng không có ảnh hưởng đến mị lực của anh ấy! Tôi trực tiếp kêu, này, lão công!】

...

Sân hội thi gia lưu người máy trí tuệ nhân tạo.

Liễu Bạc Hoài vừa nhận được điện thoại của Hạ Tân Kiến.

—— Anh ta gọi tới vì cái gì không cần nói cũng biết, hi vọng lấy được phương thức liên lạc của Lê Khinh Chu, cùng thương lượng một chút việc liên quan đến viện nghiên cứu với đối phương.

"Em sẽ nói lại." Liễu Bạc Hoài nói xong cúp điện thoại.

Hắn trở lại bên cạnh Lê Khinh Chu, nói với cậu.

Lê Khinh Chu suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được, thời gian hẹn?"

[Kỳ lạ đội người máy cấp cứu xảy ra vấn đề ở trận chung kết, không chừng sau lưng chính là tập đoàn nhà họ Thôi với Đỗ Thầm Vi giở trò quỷ, không phải như vậy tại sao trùng hợp như thế, đang thi đấu với đội CW thì trình tự hạt nhân rối loạn...]

[Tôi xem lúc nãy người tổ chức không thể phối hợp lấy bằng chứng, có lẽ đã bị người khác mua vừa hay nếu như có nhà họ Hạ vươn tay tham gia điều tra, không chừng chuyện này chẳng mấy chốc sẽ có kết quả.]

—— Người tí hon bên trong bong bsng mặc bộ đồ Holmes, mũ săn lộc, áo khoác nhỏ, trên tay còn cầm một cái tẩu bé, không hút nhưng phía trên cái tẩu vẫn có một vòng tròn khói.

Liễu Bạc Hoài bói: "Tối này thì sao? Đến nhà họ Hạ ăn bữa cơm thường."

Lê Khinh Chu không có vấn đề, đồng ý.

Liễu Bạc Hoài nghe vậy không dấu vết quét mắt nhìn Hứa Mộng Ngưng, nói: "Vậy cậu với Hứa tiểu thư nói chuyện xong, tôi tới đón cậu."

"Hừm, làm phiền tam gia."

Liễu Bạc Hoài mang theo Hạ Huy chờ người rời đi.

Mà Lê Khinh Chu với Hứa Mộng Ngưng lên cùng một chiếc xe, đến nhà hàng đặt trước.

Sau khi Lê Khinh Chu xuống xe cậu để Tây Ngạn đi trước.

Bọn họ đi đến ghế lô của nhà hàng.

Vẻ mặt Hứa Mộng Ngưng có hơi chần chừ cùng luống cuống.

Hai tay co nắm chặt, cô nắm chặt để ở dưới bàn rồi buông ra, tiếp theo cô nắm một góc khăn trải bàn, chậm rãi mở miệng nói: "Khinh Chu, đã rất lâu chúng ta không có ăn cơm cùng nhau..."

Lê Khinh Chu ừm một tiếng: "Đúng vậy, gần đây anh quá bận. A Ngưng, anh nhớ em sắp ra trường thực tập. Cần anh hỗ trợ liên lạc thực tập bệnh viện không?"

"Trùng hợp, cậu anh là chủ nhiệm ngoại khoa bệnh viện."

Hứa Mộng Ngưng vội xua tay nói: "Không cần, Khinh Chu, em đã tìm được bệnh viện thực tập... Là học trưởng Khúc Vân Phàm khó khăn."

"Khinh Chu, em, em muốn hỏi anh một vấn đề."

Mặt Lê Khinh Chu lộ vẻ nghi ngờ, ra hiệu để cô nói.

Hứa Mộng Ngưng mím mím môi: "Anh sẽ để ý... em ở gần với Liễu Hạ Huy không?"

Lê Khinh Chu: "Đương nhiên sẽ không để ý, quan hệ với ai, quan hệ như thế nào đều là sự tự do của em, A Ngưng."

"Anh có thể thấy Liễu Hạ Huy có vẻ thích em, gần đây anh ta có phải đang theo đuổi em?"

"Hứa nữa, hình như anh ta hiểu lầm quan hệ giữa hai chúng ta... Nếu có yêu cầu, anh có thể đứng ra giải thích."

Lê Khinh Chu nói xong cười cười với Hứa Mộng Ngưng, hoàn toàn không có bất kỳ sự miễn cưỡng nào.

Hứa Mộng Ngưng không biết thở phào nhẹ nhõm hay là thất vọng, tâm tình phức tạp cứ cuộn lên trong lòng.

Mót lát sau cô cười nói: "Vậy chúng ta là bạn tốt cả đời đúng không?"

Vẻ mặt Lê Khinh Chu có hơi nhu hòa: "Ừm, A Ngưng."

"Ăn cơm đi, xem thi đấu lâu như vậy anh cũng đói bụng." Hứa mộng Ngưng cười vì Lê Khinh Chu mời cơm.

Hai người ăn xong từ nhà hàng đi ra Liễu Bạc Hoài đã chờ ở bên ngoài.

Hứa Mộng Ngưng tạm biệt, tự mình lái xe rời đi.

Liễu Bạc Hoài đẩy Lê Khinh Chu đến bên cửa xe.

Hăn mở cửa xe ra, kiên nhẫn chờ Lê Khinh Chu chống ta ngồi lên chỗ phía sau, lơ đãng hỏi: "Khinh Chu, cậu với cô Hứa tán gẫu chuyện gì đó?"

[Chúng tôi nói chuyện muốn làm bạn với nhau cả đời...]

Cậu vì biểu hiện của mình mà khen ngợi, hoàn mỹ! Dau đó thành công rời xa vướng mắc trong tình cảm của nam chính nữ chính, "phe phản diện" thành công lui thân.

—— Người tí hon bên trong bong bóng đưa hai ngón trỏ ra, khoanh tay trước ngực, tạo một tư thế nhỏ hoàn hảo.

Vẻ mặt Lê Khinh Chu không đổi nói: "Không có gì, chỉ là việc lặt vặt hàng ngày thôi."

"Ừm."

Liễu Bạc Hoài thu lại độ cong khóe miệng.

Sau khi đóng cửa xe, hắn xoay người đem xe đẩy chạy bằng điện gấp gọn để vào trong cốp sau đó lái xe nhanh đi.