Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe

Chương 67



Buổi tối, Liễu Bạc Hoài tới đón Lê Khinh Châu.

Lê Khinh Châu đã gọi điện thoại cho Lê Hạm Ngữ trước đó.

——Hôm nay cô bé sẽ đón em trai tan học về nhà, cậu có việc, sẽ về muộn chút.

Lê Hạm Ngữ nói không thành vấn đề.

Khi Lê Khinh Châu đi từ công ty xuống, Liễu Bạc Hoài đã chờ ở cửa, đôi mắt chăm chú nhìn cậu, ánh mắt bình thường hiếm khi lộ cảm xúc, giờ phút này rõ ràng mang theo ý cười.

[Này, vui vẻ như vậy, cứ như sợ mình không nhìn thấy.]

——Người tí hon trong bong bóng ngại ngùng xoắn xít chuyển động cơ thể mở, dẩu miệng với Liễu Bạc Hoài.

Liễu Bạc Hoài dằn lại mong muốn cong khóe miệng, đi tới cạnh Lê Khinh Châu, tiếp nhận tay vịn xe lăn Phương Tây Ngạn vừa buông ra, nói: "Trợ lý Phương về trước đi, tôi đi ăn cơm với Khinh Châu, sau đó sẽ đưa cậu ấy về nhà."

Phương Tây Ngạn gật gật đầu, chào tạm biệt hai người xong liền đi.

Liễu Bạc Hoài cúi đầu, nói bên tai Lê Khinh Châu: "Hôm nay tôi tự mình chuẩn bị bữa tối, Khinh Châu, cậu muốn ăn gì?"

Hắn nói xong, đẩy Lê Khinh Châu về hướng cạnh xe.

[Cái gì?! Còn phải ăn cơm cùng nhau?! Đánh cược nhanh lên không tốt hơn sao?]

——Gương mặt của Người tí hon trong bong bóng nháy mắt đỏ bừng, hai cánh tay nhỏ đặt trước ngực nhéo nhéo, đầu cũng dần dần vùi thấp xuống.

Lê Khinh Châu: "Ăn cái gì cũng được."

[Có thể không ăn không...]

Liễu Bạc Hoài nghe mang tính lựa chọn, nói: "Ừm, vậy tối nay ăn bò bít tết và rượu vang đỏ đi, được không?"

Vẻ mặt Lê Khinh Châu bình tĩnh ừ một tiếng.

Thật ra trong lòng rầm rì mà ngồi trên xe.

**

Nhà cũ nhà họ Liễu.

Khác hẳn với cảnh tượng đông vui trong bữa tiệc sinh nhật lần trước.

Lần này, nhà cũ ngoại trừ Lê Khinh Châu và Liễu Bạc Hoài, đến quản gia và bảo mẫu cũng không có, bọn họ đều nghỉ rồi.

Lê Khinh Châu lại không cảm thấy im lặng.

Bởi vì Liễu Bạc Hoài đã chơi một bản nhạc nhẹ nhàng cho cậu, gọt cho cậu một đĩa trái cây, chuẩn bị hồng trà, đồ ăn nhẹ, lại mở TV, chuyển đến một kênh chuyên tiết mục tướng thanh.

Liễu Bạc Hoài ôm cậu lên ghế sô pha, săn sóc lấy ra một cái chăn nhỏ đắp lên chân Lê Khinh Châu, nói: "Cậu ngồi đây một lát trước, tôi đi chuẩn bị bữa tối."

"À, ừ."

Lê Khinh Châu hơi choáng váng ngồi dựa lên ghế sô pha.

Từ lúc cậu vào nhà, còn chưa kịp phản ứng gì đã biến thành như vậy...

—— Tam gia quá, quá chu đáo rồi, hu hu.

Lê Khinh Châu bưng đĩa hoa quả lên, mà lúc này, Liễu Bạc Hoài đã đi vào phòng bếp bận rộn.

TV phát tiết mục tướng thanh, Lê Khinh Châu ngẩng đầu xem——Trùng hợp đúng lúc là hai diễn viên tướng thanh đặc biệt hài hước mà cậu xem lần trước.

Lê Khinh Châu tạm thời lựa chọn quên đi chuyện một lát nữa cậu phải đánh cược, hết sức chuyên tâm xem TV.

Thỉnh thoảng Liễu Bạc Hoài ngó đầu từ trong phòng bếp ra, liền nhìn thấy vẻ tập trung tinh thần trên mặt Lê Khinh Châu, mặc dù khóe miệng vẫn không nhịn được nhếch lên, nhưng vẫn kiềm chế được, độ cong không quá lớn.

——Nhưng thật ra Người tí hon trong bong bóng bị chương trình làm cho vui vẻ cực kỳ, cả người nghiêng ngả.

Không lâu sau, bữa tốt đã chuẩn bị xong.

Liễu Bạc Hoài tắt chương trình TV ầm ĩ đi, bế Lê Khinh Châu lên, đặt cậu lên xe lăn xong, ngay sau đó đẩy về hướng bàn ăn.

Hắn không gọt nhiều trái cây lắm, trước khi dùng cơm ăn một chút vừa phải, hồng trả, đồ ăn nhẹ cũng là chút ít.

Công việc buổi chiều bận rộn, đúng lúc lấp bụng cho bớt đói.

Hơn nữa, khi nghe mùi hương không ngừng phát ra từ phòng bếp, Lê Khinh Châu không hề ăn nữa, trái cây và đồ ngọt nào có ngon bằng bò bít tết.

Liễu Bạc Hoài mới bắt đầu yêu đương, không hề có kinh nghiệm.

Vì thế, trước tối nay, hắn cố ý lên mạng tra bữa tối dưới ánh nến nên trang trí như thế nào—— ngọn nến, âm nhạc, hoa tươi, rượu vang đỏ, v.v...Thiếu một thứ cũng không được.

Liễu Bạc Hoài tới quầy bar bật máy phát nhạc kiểu cũ.

Âm nhạc nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, ánh nến lay động, trên bàn ăn rải một tầng cánh hoa màu hồng phấn...

[Phụt, trang trí kiểu này vừa nhìn là biết học trên mạng, ha ha.]

Người tí hon trong bong bóng che miệng cười trộm, đôi mắt to đều híp cả lại.

Cơ thể Liễu Bạc Hoài khựng lại, cúi đầu, dùng ngón trỏ đỡ mắt kính.

[Nhưng mà, Tam gia như vây cũng, cũng rất đáng yêu...]

——Người tí hon trong bong bóng xoa xoa hai má đỏ bừng, ngay sau đó ánh mắt chờ mong nhìn về phía bò bít tết, sờ sờ cái bụng nhỏ.

Liễu Bạc Hoài đi qua ngồi xuống, đẩy đĩa đồ ăn tới gần Lê Khinh Châu: "Khinh Châu, nếm thử xem."

"Ừ." Lê Khinh Châu gật đầu.

Cắt bò bít tết và nếm thử, Lê Khinh Châu lập tức cảm thấy ánh mắt sáng ngời.

[Ôi, ngon quá!]

——Người tí hon trong bong bóng giơ ngón tay cái lên.

Lê Khinh Châu khẳng định chắc chắn tài nấu ăn của Liễu Bạc Hoài.

Trong lúc này, bầu không khí giữa Lê Khinh Châu và Liễu Bạc Hoài rất hòa hợp, vừa ăn cơm vừa nói chuyện vui vẻ, làm cậu tạm thời quên mất chuyện muốn đánh cược,

Mãi đến lúc ăn cơm xong...

Lúc này, ngọn nến đã cháy hết một nửa, rượu vang cũng uống hết một nửa, máy phát nhạc cũng xoay mấy vòng.

Khi Liễu Bạc Hoài đứng dậy thu dọn bàn ăn, Lê Khinh Châu cuối cùng cũng nhớ tới "Mục đích" chủ yếu mà mình tới nhà cũ nhà họ Liễu—— đã đánh cuộc thì phải chịu thua.

[Mày có thể làm được mà! Cố lên! Đã xem video ngắn mấy lần, không phải là chỉ hôn môi thôi sao, ai mà chẳng làm được.]

Người tí hon trong bong bóng giơ cánh tay lên tự cổ vũ cho mình, đỉnh đầu cột một cái ruy băng màu đỏ, ở giữa ghi một chữ lớn—— “Dũng”.

Nhưng nói thì nói vậy, tới thời điểm mấu chốt, Lê Khinh Châu vẫn nhịn không được căng thẳng.

Cậu bắt đầu điều khiển xe lăn chuyển động theo bản năng.

——Lướt từ đầu này sang đầu kia phòng khách, lại từ đầu kia tới quầy bar ở góc tường...

Mãi đến khi Liễu Bạc Hoài đứng trước mặt cậu, xe lăn mới đụng tới một "Bức tường".

Lê Khinh Châu ngẩng đầu, chớp chớp mắt.

[Hồi, hồi hộp quá...]

——Dây ruy băng màu đỏ có chữa chữ "Dũng" buộc trên đầu Người tí hon trong bong bóng vừa nãy đã sớm không còn, giờ phút này nó đổi thành màu đen, giữa có viết một chữ màu đỏ tự chế—— “Túng”.

“Tam gia……” Lê Khinh Châu muốn nói lại thôi.

Liễu Bạc Hoài duỗi tay xoa xoa đầu cậu, sợi tóc lướt qua ngón tay, hắn khẽ nói: "Khinh Châu, nếu cậu sợ..."

[Ừ ừ? Nếu tôi sợ, chuyện cá cược có thể sẽ được hủy bỏ phải không?!]

——Người tí hon trong bong bóng không khỏi nắm tay đặt trước ngực, ánh mắt mong chờ nhìn về phía Liễu Bạc Hoài.

Mặt Lê Khinh Châu cũng không khỏi lộ ra một tia mong đợi.

Liền nghe thấy Liễu Bạc Hoài nói tiếp: "...Vậy chờ một lát rồi thực hiện, tôi không vội."

——Người tí hon trong bong bóng rõ ràng ủ rũ hẳn.

Lê Khinh Châu hơi cụp mi nói: "Không, Tam gia, bây giờ...Anh ngồi vào ghế sô pha đi."

[Mình siêu dũng cảm, quyết không kéo dài thời gian!]

——Người tí hon trong bong bóng siết chặt nắm tay nhỏ, vỗ vỗ gương mặt mình, giúp chính mình có tinh thần hơn một chút.

Liễu Bạc Hoài theo lời ngồi vào ghế sô pha, sau đó Lê Khinh Châu cũng điều khiển xe lăn đi qua.

——Sô pha thấp hơn xe lăn, nhưng Liễu Bạc Hoài lại cao hơn Lê Khinh Châu.

Bởi vậy, cậu không cần cúi đầu, thoáng cúi người là có thể chạm vào Liễu Bạc Hoài.

Tới thời khắc quan trọng, Lê Khinh Châu không kiềm chế được mà nhìn chằm chằm vào môi Liễu Bạc Hoài, trong đầu không tự chủ nhớ lại cảm giác hôn môi đêm đó—— cực nóng, tim đập nhanh, sống lưng tê dại, da đầu co rút.

Cậu không biết mình từng nghe thấy câu nói này ở đâu.

——Sự giao hòa giữa hai trái tim sẽ gây nghiện, môi và môi đụng chạm, sự giao hòa giữa hai trái tim càng nhiều.

[Như vậy, giữa mình và Tam gia...Sẽ phát triển thành quan hệ gây nghiện sao?]

——Người tí hon trong bong bóng không khỏi nhắm chặt hai mắt.

Liễu Bạc Hoài im lặng ngồi trên sô pha, chẳng qua đôi mắt dần dần sâu thẳm.

Lê Khinh Châu chậm rãi cúi người, tới gần Liễu Bạc Hoài.

Đôi tay cậu đè chặt tay vịn hai bên xe lăn, sức lực dường như thể hiện tâm trạng cậu vào lúc này...

Gần, càng gần...Cho đến khi bốn mắt nhìn nhau.

Liễu Bạc Hoài thấp giọng nói: “Muốn tôi gỡ mắt kính xuống không?”

Lê Khinh Châu mím đôi môi bỗng trở nên khô khốc, nói: "Muốn."

Liễu Bạc Hoài làm theo lời cậu, mắt kính không gọng bị tháo xuống, tiện tay đặt bên cạnh ghế sô pha—— một màn này giống như giống như đã từng trải qua.

Lê Khinh Châu nghĩ, chỉ là vai trò đã bị chuyển đổi.

Hôm nay là cậu chủ động.

Đột nhiên cậu sinh ra một chút dũng khí, nói: "Tam gia, anh nhắm mắt lại đi, không được nhìn tôi."

Ánh mắt sâu thẳm của Liễu Bạc Hoài liếc cậu một cái, ngay sau đó chậm rãi nói được, nhắm hai mắt lại.

[Dáng môi Tam gia đẹp quá....Mình, mình muốn hôn.]

Đều đã tới bước này, không thể lùi lại.

Lê Khinh Châu chậm rãi tới gần, khoảnh khắc cậu nhắm mắt lại chuẩn bị chạm vào, thoáng chốc, môi cùng môi dán vào nhau.

"Bùm"——Giống như có gì đó nổ ra.

Một ngọn lửa cực nóng bỏng dường như xuất phát từ nơi hai người tiếp xúc, len lỏi toàn thân, thiêu đốt khắp lồng ngực, trái tim, cổ, gương mặt, thậm chí cả da đầu...

Lê Khinh Châu vốn định chạm vào một cái rồi tách ra ngay.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, cậu lại giống như không thể nhúc nhích, chỉ ngơ ngác dừng "Tại chỗ", không biết lùi về phía sau.

Nhưng mà, khi cậu phục hồi lại tinh thần, định lùi bước thì đã chậm.

Gáy Lê Khinh Châu bỗng chốc bị người cố định chặt chẽ.

Thân thể cậu không chịu khống chế mà rướn người về phía trước, dán sát vào, quyền chủ động gần như bị cướp đi.

Lê Khinh Châu hoảng sợ mở to mắt.

Ai ngờ, lại bốn mắt nhìn nhau một lần nữa.

Mà giờ phút này Liễu Bạc Hoài không thèm che giấu, ngọn lửa trong mắt giống như có thể đốt vào lòng Liễu Bạc Hoài, thiêu rụi cậu hoàn toàn, không còn chút tro tàn.

——Cánh hoa mỏng manh giống như bị tàn phá sau cơn mưa.

Nhưng trước khi kịp nhận ra, Lê Khinh Châu lại lần nữa nhắm hai mắt.

Thái độ ngầm đồng ý của cậu không khỏi làm cánh hoa càng thêm đáng thương, cũng càng thêm quyến rũ.

Các giác quan sau khi nhắm mắt lại càng được phóng đại.

Lê Khinh Châu cảm giác được mình bị Liễu Bạc Hoài dịu dàng bế lên từ trên xe lăn, eo, chân cong lại, ngay sau đó, phía dưới là một đôi chân thon dài hữu lực...

Lê Khinh Châu không khỏi nuốt nước miếng một tiếng, đôi tay nắm chặt quần áo.

Đầu cậu giờ phút này bị bắt ngẩng lên.

Hai tay vốn lót ở sau chân, trong dịu dàng cũng mang theo chút bá đạo, nhưng không khiến người ta thấy phản cảm.

Trong đầu Lê Khinh Châu đã không còn khái niệm thời gian.

Không biết qua bao lâu.

Khi Lê Khinh Châu sắp không thở nổi, Liễu Bạc Hoài mới buông cậu ra, nhưng đôi môi như gần như xa, không muốn buông.

[Ôi, đúng là rèn luyện hơi thở người ta mà.]

——Mặt Người tí hon trong bong bóng ửng đỏ, đôi tay che ngực, thở hổn hển.

Một tan Liễu Bạc Hoài đặt trên lưng Lê Khinh Châu xoa dịu, hắn khàn giọng nói: "Khinh Châu, em không sao chứ?"

[Tôi, tôi đương nhiên là không sao.]

——Người tí hon trong bong bóng một bên thở dốc, một bên vỗ ngực, sống lưng thẳng tắp.

Lê Khinh Châu nhẹ nhàng thở ra, bình tĩnh lại một chút nói: "Ừ."

Liễu Bạc Hoài thấy thế, một tay vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán Lê Khinh Châu sang một bên, ngay sau đó bàn tay vuốt ve má cậu, nói: "Anh hôn em, em sẽ phản cảm sao?"

"Nếu không, vậy có thích anh chút nào không?"

Lê Khinh Châu im lặng, ngay cả tiếng tim đập dường như cũng biến mất.

——Người tí hon trong bong bóng lặng lẽ cuộn tròn trong góc, ánh mắt sững sờ, rõ ràng đang chìm đắm trong suy nghĩ.

Liễu Bạc Hoài không vội, cho cậu đủ thời gian, yên tĩnh chờ đợi.

Một lúc lâu sau.

[Mình, mình xác định mình có cảm giác với Tam gia, mình không chán ghét Tam gia hôn môi, thậm chí...Thích, như vậy là mình thích Tam gia, không sai....]

——Người tí hon trong bong bóng cuối cùng cũng bò dậy, ghé lên tường, nghiêm túc nhìn Liễu Bạc Hoài.

Nhưng mà không đợi Liễu Bạc Hoài kịp kích động vui sướng, liền nghe tiếng tim đập liên hồi.

[Nhưng bọn đàn ông có được dễ dàng sẽ không quý trọng! Hừ! Cho nên mình thích, nhưng mình không nói đấy!]

——Người tí hon trong bong bóng nhe hàm răng trắng nhỏ, bỗng nhiên lộ ra vẻ tươi cười xấu xa.

Lê Khinh Châu lắc đầu, thấp giọng nói: "Tam gia, em không biết...Cho em một chút thời gian nữa, để em nghĩ kỹ."

"..."

Liễu Bạc Hoài: "Được, anh chờ em, Khinh Châu."

Khi Lê Khinh Châu ngẩng đầu, hắn khẽ nói bên tai cậu: "Anh sẽ chứng minh cho em——cả đời anh đều bại bởi em."