Trong Núi Có Cây Cổ Thụ - Thưởng Phạn Phạt Ngạ

Chương 20



Doanh Chu trợn mắt há hốc mồm mà rũ mắt nhìn một lỗ máu trước ngực mình. Biến cố tới quá nhanh, thậm chí không cho hắn nửa khắc để tự hỏi thì tiếng búng tay tiếp theo đã vang lên.

“Phanh ——”

Lúc này là bụng nhỏ.

Hắn đau đến độ trực tiếp quỳ xuống.

“Doanh Chu!” Khuôn mặt vốn không tim không phổi của Tiểu Xuân đột nhiên lộ hoảng loạn. Đời này khó có lúc nàng nhanh như thế, lập tức vọt với bên cạnh hắn.

Vỏ sồi bảo vệ cho hắn vẫn còn đó, rõ ràng là không vỡ, thế tại sao lại thế này?

Nàng nghĩ mãi không thông.

Ba ngàn năm, ngoài ngày ấy bị thiên lôi chém thì chưa từng có người thứ hai nào có thể chọc thủng vỏ sồi của nàng.

Còn con sói đỏ đứng cách đó không xa thấy được tình cảnh này thì đáy mắt không giấu nổi nhẹ nhõm thoải mái, “Ngạc nhiên lắm hả? Kỳ thật đối phó với các ngươi cũng không khó —— quả thực khi hai người các ngươi mà liên thủ thì thoạt nhìn có vẻ kín kẽ không chỗ hở, nhưng thế gian này làm gì có cái gì như thế, luôn sẽ có chỗ trống để kẻ khác chui vào thôi.”

Doanh Chu ôm lấy miệng vết thương và nhẹ nhàng thở dốc, ánh mắt hung ác mang theo thống khổ nhìn chằm chằm Kế Tiến. Nếu ánh mắt có thực thể thì tám phần hắn đã chém kẻ này thành vạn mảnh.

“Vỏ áp giáp của ngươi chỉ có thể chặn đòn tấn công bên ngoài đúng không?” Kế Tiến hơi hơi nheo mắt, môi hé cười, “Nhưng nếu vết thương kia là từ trong thì sao?”

Tiểu Xuân vốn đang gấp gáp mê mang không hiểu gì nghe thấy lời này thế là mặt nàng dần giãn ra lộ vẻ kinh ngạc mang theo bừng tỉnh.

“Muốn trách thì trách các ngươi quá mức ỷ lại thuật pháp phòng ngự của mình. Nếu tấn công chính diện đương nhiên ta không phá được nó, nhưng thế không có nghĩa là ta không thể xuống tay từ chỗ khác đúng không?” Hắn nói xong lại nhẹ giọng lơ đãng hỏi Doanh Chu, “Ví dụ như một bát mì buổi trưa, một cốc nước trong, một cái bánh rán……”

Thiếu niên nhíu chặt mày, tàn nhẫn cắn răng giống như có thể cắn vụn. Cả người hắn run lên vì phẫn hận.

“Mà mũi của ngươi lại bị thương khi đi qua chợ sáng nay, vì thế ngươi không thể ngửi được bất kỳ mùi vị dị thường nào đúng không?” Kế Tiến bổ sung một câu này sau đó ung dung thưởng thức thay đổi trên khuôn mặt Doanh Chu.

Cũng là chó nên hắn hiểu rõ làm sao để nghiền áp ưu thế của đối phương. Hắn cũng vô cùng am hiểu cách bắt nạt đồng hương, đánh nhau với kẻ cùng tộc. (Hãy đọc thử truyện Lộc Môn Ca của trang runghophach.com) Hóa ra mùi thịt thối sáng nay là do hắn bày trò để dẫn dụ Doanh Chu tới con phố bán hương liệu.

Doanh Chu ôm ngực, ngón tay bấu vào da thịt, nghiến răng nghiến lợi vì hận.

Khó trách con người đều nói “Sài lang hổ báo” mà “Sài” lại được đặt ở vị trí đầu tiên. Nói tới tâm cơ đê tiện thì hắn còn quá ngây thơ.

“Nhóc con, ta không đánh lại con mãng xà kia chẳng lẽ còn không đánh lại ngươi chắc? Ta cho ngươi một bài học cuối đời nhé, lúc ra cửa nên cảnh giác với kẻ khác, đặc biệt là tộc ‘sài’ chúng ta.”

Kế Tiến giơ bàn tay lên búng tay một cái nữa.

Hai đầu gối của Doanh Chu vỡ ra, cùng với thịt nát còn có máu tươi phun trào như suối. Đau đớn tận tâm can khiến Doanh Chu quỳ xuống, cổ họng bật ra một tiếng thét to. Hắn ngã nhào vào lòng Tiểu Xuân.

“Doanh Chu!”

Nàng ôm lấy thiếu niên, trong khoảnh khắc cổ họng nàng nghẹn lại vì hận.

Tiểu Xuân đột nhiên quay đầu lại và nâng tay về phía Kế Tiến, năm ngón tay tàn nhẫn siết lại. Theo động tác của nàng đại địa bỗng rung chuyển, ngay sau đó vô số nhánh cây sắc bén từ dưới đất chui lên ào ào.

Phanh phanh phanh, từng tiếng vang rung trời cất lên, nhánh cây như gai nhọn san sát đâm thẳng về phía Kế Tiến.

Thuật pháp của nàng cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã ập tới.

Nhưng con sói đỏ kia là kẻ cáo già xảo quyệt, phản ứng cầu sinh của hắn quá mạnh, động tác cũng nhanh nhẹn thế nên hắn nhanh chóng hóa thú và chạy trốn như điên. Gai nhọn sượt qua người hắn và đuổi theo không bỏ.

Mới tới khi chạy tới rừng trúc gai nhọn mới như tới cực hạn mà biến mất dần sau đó đành phải ngừng lại.

“Hô…… Hô……”

Kế Tiến nhìn chăm chú vào đống gai nhọn thẳng tắp cách chân sau của mình chừng nửa tấc thì kinh hồn nuốt nước miếng. Chờ hắn hoàn hồn mới thấy lưng mình ướt sũng mồ hôi, cơ bắp ở tứ chi cùng trái tim đều run lên vì sợ.

“Thụ tinh này nhìn thì ngu đần…… nhưng lúc tức lên đúng là không dễ chọc.”

Suýt nữa hắn đã bị đoạn tử tuyệt tôn rồi.

Thôi hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, dù sao con chó kia cũng đã chẳng còn cơ hội xoay chuyển trời đất vì thế hắn cũng không dám ở lại đó nữa mà kẹp chặt đuôi chạy nhanh khỏi nơi thị phi này.

Trong rừng, Tiểu Xuân vẫn duy trì tư thế giơ tay. Nàng há miệng thở dốc bởi chỉ một chiêu này đã tiêu hao toàn bộ yêu lực mới bổ sung được lúc trước.

Chiến trường ồn ào náo động bỗng nhiên an tĩnh lại, khắp nơi chỉ có tĩnh mịch đến quỷ dị.

Mèo anh đứng ở một bên ôm ống trúc nhưng đã sớm bị dọa sợ đánh nghiêng cả nước. Nước suối bắn lên mặt giày hắn nhưng giờ phút này hắn căn bản chẳng kịp bận tâm, hai chân mềm nhũn không đứng nổi.

Nếu hiện tại có một âm thanh nào đó hắn sẽ lập tức quỳ xuống luôn.

Nhìn thần tiên đánh nhau khiến hắn quả thực không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn kinh hồn táng đảm mà nhìn chăm chú vào một mảnh gai nhọn trước mắt. Mỗi cây gai đều nhọn hoắt, hình thái không khác gì gai bạc của lão Tư Mã Dương —— có lẽ đúng là nàng học theo nên mới tạo ra đống gai này.

Nhưng hiển nhiên gai này còn sắc nhọn hơn cả gai nhím, nếu bị đâm trúng thì ắt sẽ đầu người chia kìa.

Quá, quá khủng bố……

Vốn hắn tưởng đại tỷ là một người ngây thơ hồn nhiên chỉ biết chữa thương và chút pháp thuật bảo hộ. Ai biết đại tỷ lại có một mặt hung tàn thế này!

Triều Tam đảo mắt nhìn Tiểu Xuân thì thấy lạnh lẽo và tàn nhẫn chưa tan trong mắt nàng. Bộ dạng nàng lúc này chính là một đại yêu bễ nghễ thiên hạ.

“Đại, đại tỷ……”

Lúc mèo anh cẩn thận chạy tới Tiểu Xuân mới hoàn hồn và rũ mắt nhìn tình huống của Doanh Chu.

Cả người hắn máu chảy đầm đìa không ngừng, quần áo màu xám chì bị nhuộm thành đỏ tươi càng khiến thương thế của hắn thêm ghê người.

Có lẽ quá đau đớn nên thần chí của hắn đã không còn rõ ràng, cả người mê mang.

“Sắp tối rồi, mà tối thì rất lạnh.” Triều Tam đề nghị, “Chúng ta phải tìm một nơi ấm áp để đại ca nghỉ ngơi đã. Ngài ấy đổ máu nhiều thế này sợ là không chịu nổi hơi thu lạnh lẽo đâu.”

Nghe xong những lời này cuối cùng sắc mặt Tiểu Xuân mới hơi dịu lại. Nàng gật đầu và cùng mèo anh dịch Doanh Chu tới một sơn động gần đó.

Sơn động này không sâu, nhỏ hẹp lại chật chội nhưng bên ngoài cửa động có đám cỏ cao nửa người che kín lối vào sơn động thế nên trốn ở đây là vô cùng thích hợp.

Mèo anh ôm cánh tay Doanh Chu còn Tiểu Xuân thì nâng chân hắn. Tuy hai người đã cố sức nhẹ nhàng nhưng nàng vẫn không nhịn được dặn dò: “Ngươi nhẹ một chút, nhẹ một chút.”

Thiếu niên vẫn nhíu chặt mày, ngũ quan nhíu lại, thi thoảng có tiếng rên hừ hừ truyền tới từ trong họng.

Triều Tam đặt hắn lên một tảng đá phẳng.

Quá thảm, một đường này toàn là máu. Nếu đổi lại là mình thì thế nào cũng phải kêu rách trời để mọi người không thể không biết.

Quần áo nhuộm đỏ, tanh nồng được lột ra để lộ những miệng vết thương to bằng miệng chén ở ngực và đầu gối hắn. Vết thương kia tròn trịa, chỉnh tề giống như được người ta cẩn thận vẽ ra.

Trong lúc cởi quần áo cơ bắp trên người Doanh Chu run rẩy vì đau.

Tiểu Xuân mang sắc mặt nghiêm trọng, lòng bàn tay nàng ngưng tụ linh khí của cây sồi. Trong ánh sáng màu xanh mát mang theo ấm áp có những điểm như ánh sáng đom đóm, đó là chất dinh dưỡng bên trong thân cây.

Nhưng bất kể nàng cố gắng trị liệu thế nào thì miệng vết thương kia vẫn không thể khỏi hẳn mà chỉ thu lại bằng ngón tay cái.

Mèo anh ở bên cạnh nóng lòng nhìn thấy thế thì không nhịn được lộ ra biểu tình “Quả nhiên như vậy”.

“Không thể ngờ ngay cả đại tỷ cũng không trị được bệnh này……”

Tiểu Xuân: “Ngươi biết hắn bị bệnh gì sao?” Nàng vội hỏi, “Có cách giải thích gì không?”

“Đại tỷ không biết đấy thôi, con sói đỏ kia hẳn đã hạ cổ trùng mang tên ”bạo liệt cổ” cho đại ca. Cổ trùng này cực kỳ hung tàn, nó sẽ cắm rễ trong cơ thể cực nhanh, chỉ hai canh giờ là đủ trải rộng thất kinh bát mạch. Mà kẻ thi thuật chỉ cần dùng khẩu lệnh thúc giục là nội tạng của đối phương sẽ lần lượt nổ như pháo.”

Triều Tam nói tới đây thì cảm xúc càng ngày càng thấp, “Bởi vì cơ bản là kẻ nào gặp kẻ đó chết nên giá của thứ này ngoài chợ đen cũng rất cao, không có trăm lượng thì đừng sờ.”

Kế Tiến chịu bỏ quân át chủ bài của mình ra dùng chứng tỏ hắn đã hạ quyết tâm muốn đưa Doanh Chu đi gặp Diêm Vương.

Lúc này chỉ sợ hắn sẽ lành ít dữ nhiều, khó mà cứu được!

Tiểu Xuân ngồi xổm bên tảng đá và trầm mặc nghĩ một lúc, “Nói cách khác tuy kẻ kia đã chạy trốn nhưng mệnh của Doanh Chu vẫn bị hắn nắm trong tay sao?”

“Cũng không hẳn.” Mèo anh nói, “Nếu kẻ hạ cổ cách quá xa thì khẩu quyết sẽ không có hiệu quả nữa…… nhưng một khi bạo liệt cổ bị thúc giục thì nó sẽ theo chỗ bị thương mà ăn mòn kinh mạch chung quanh, đợi tới khi ăn đến tâm mạch là đã chẳng thể xoay chuyển trời đất gì nữa rồi!”

Sau khi nàng nghe xong lại lặng lẽ suy nghĩ đến ngây người. Trong mắt nàng có do dự, khi thì cắn môi, khi lại chậm rãi nhả ra.

Đúng lúc này Tiểu Xuân phát hiện quanh người Doanh Chu có ánh sáng nhạt lóe lên, ngay sau đó trên đầu hắn lập tức xuất hiện hai cái tai xám trắng mềm rũ xuống.

Sau đó thêm một cái đuôi dài cũng hiện ra.

Nàng giật nảy mình: “Hắn hắn hắn……”

“Đại tỷ đừng hoảng loạn.” Triều Tam vội giải thích, “Đại ca bị thương quá nặng nên hẳn đã không thể duy trì hình người, một lát nữa có khi ngài ấy còn hóa thú ấy.”

“Ta biết, nhưng nguyên thân của hắn là một con chó lai sói cực kỳ to, cái động này chật như thế liệu có chứa được không?”

“Ấy, không cần sợ.” Con mèo anh chẳng thèm để tâm, “Bằng vào yêu lực hiện tại của đại ca thì dù có hiện nguyên hình cũng chỉ là một con chó con, bé lắm.”

Tiểu Xuân: “……”

Ngươi cũng chỉ dám nói thế vì lúc này hắn trọng thương chưa tỉnh.

Tiểu Xuân hừ hừ một hơi từ mũi và nhìn về phía Doanh Chu. Nàng như đã hạ quyết tâm nào đó, tay nhỏ siết lại coi như thêm dũng khí cho bản thân.

“Kỳ thật, ta còn một biện pháp.”

Mắt Triều Tam lập tức sáng quắc: “Biện pháp gì?”

“Nhưng hiện giờ yêu lực của ta không đủ, ta chỉ có thể thử một lần.”

Biểu tình của nàng không quá chắc chắn nhưng việc đã đến nước này nàng cũng không có lựa chọn nào khác. Đâu thể trơ mắt nhìn Doanh Chu tắt thở…… Vậy cứ coi ngựa chết thành ngựa sống mà chạy chữa đi.

Tiểu Xuân tìm một mảnh đất sạch sẽ bằng phẳng trong động sau đó nhắm mắt, hai tay kết thành hình tam giác, cả người đứng thẳng tắp.

Mèo anh đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn nhưng chỉ thấy bên chân nàng nổi lên một pháp trận hình tròn màu xanh lơ. Trong trận là những điểm sáng màu xanh nhanh chóng biến thành những dây leo nhỏ quấn quanh cả người nàng và chiếu cả sơn động trong ánh sáng tươi mát.

Có lá cây như ẩn như hiện ở giữa không trung, mùi cỏ cây sạch sẽ tràn ngập động đá khiến hắn tự nhiên cảm thấy vui vẻ thoải mái, đến tứ chi cũng trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng cực kỳ.

Đây là sức mạnh của cây xanh sao?

Bóng của một cái cây thật lớn hiện ra phía sau lưng Tiểu Xuân. Nhánh cây um tùm nguy nga đồ sộ đến độ Triều Tam trợn hết cả mắt.

Nhưng cái bóng to lớn ấy chỉ như phù dung sớm nở tối tàn. Trong lúc ánh sáng lóa mắt nhấp nháy lập lòe, đám dây leo nhỏ ở chỗ cao càng tụ càng nhiều. Cuối cùng nó ngưng kết thành hình một quả sồi và quả kia chậm rãi rơi xuống.

Tiểu Xuân buông tay đón được.

Quả sồi này khác với quả cây mọc lên cây non mà nàng bám vào. Quả này là do yêu lực của nàng tụ thành, có đôi khi nhiều năm nàng mới sản xuất được một quả. Chẳng qua thông thường nàng chẳng cần dùng nó để làm gì nên đa phần đều mang cho chim ăn.

“Đại tỷ…… đó là tiên dược gì thế?”

“Quả của cây sồi ngàn năm.”

Tuy bản thân nàng chưa từng ăn cái này, cũng không biết có thể giúp Doanh Chu khôi phục nhiều hay ít nhưng lúc cực kỳ nhàm chán Tiểu Xuân đã dựa vào cái này mà trêu mèo chọc chó khắp ngọn núi và cứu sống không biết bao nhiêu động vật trong rừng.

Tính ra…… hẳn hiệu quả sẽ không tồi đúng không?



Mèo anh nâng Doanh Chu dậy để nàng đút quả sồi cho hắn.

Hình như hiệu quả chưa tới ngay lập tức bởi vì bọn họ chẳng thấy có biến hóa gì.

Vậy chỉ có thể đợi.

Tiểu Xuân canh giữ bên cạnh tảng đá và tranh thủ giúp Doanh Chu rửa sạch vết thương cùng áo ngoài. Triều Tam chạy ra suối nước gần đó dùng ống trúc múc nước suối về để đại ca nhà mình giải khát – dù sao thì quả sồi kia trông có vẻ nghẹn họng phết.

Bóng đêm đã sớm buông xuống.

Buổi tối trong núi mang theo lạnh lẽo, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh hoạt động của con vật nào.

Gió thu theo khe hở của cỏ cây chui vào trong động nhưng rất nhanh một đống lửa đã bùng lên chiếu sáng không gian.

Một đêm này con mèo anh bận hỏng rồi, nó ra vào mấy lượt, vừa tìm nước, lại nhặt củi, nhặt quả dại, đúng là chân không chạm đất.

Tiểu Xuân thì chống cái trán mà ngây người.

Không biết tối nay Bạch Thạch Hà trấn sẽ xảy ra tình trạng gì. Pháp lực của nàng không thể chống đỡ áo giáp của mọi người, liệu đám sói đỏ kia có trở về thành gây mưa gió hay không.

Đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ.

Nhưng con mèo anh kia trông có vẻ bình thản, cũng không thấy hắn lo lắng cho em mình, “Hầy, anh em chúng ta tâm ý tương thông, nếu hắn xảy ra chuyện thì ta ắt sẽ có cảm giác, hiện giờ không có gì thì chứng tỏ hắn đang an toàn.”

Dù hắn có gặp nguy hiểm thì đợi ngươi về tới nơi cũng chẳng kịp rồi.

Nàng chửi thầm sau đó quay đầu nhìn Doanh Chu.

Đại khái là quả sồi kia bắt đầu có tác dụng nên sắc mặt hắn tốt hơn nhiều, không còn tái nhợt tiều tụy như trước nữa.

Củi cháy vang tiếng tanh tách, ánh sáng nhảy nhót trên gò má của Doanh Chu, thống khổ giữa mày hắn dần tan đi.

Tiểu Xuân chống má, ăn không ngồi rồi mà nghịch tóc của chính mình. Trong lúc ấy ánh mắt nàng không tự giác nhìn từ khuôn mặt tới lỗ tai của thiếu niên.

Lúc Doanh Chu nửa thú hóa tóc hắn màu xám bạc, hợp với màu lông trên hai cái tai. Lông trên tai hắn vừa mềm lại dày, lại hơi dài, nhìn bóng loáng.

Lúc trước nàng được sờ rồi, cảm giác ấy đúng là khó quên vì thế lúc này nàng cực kỳ muốn sờ.

Cái lỗ tai màu xám trắng kia hình như cảm giác được cái tay nàng đang thò lại gần thế là nó hơi vẫy vẫy, theo bản năng rụt về phía sau muốn né tránh.

Tiểu Xuân dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng nắm một cái —— hơ, mỏng tới độ cảm nhận được cả xương cốt.

Mềm, trơn, còn thích hơn sờ tơ lụa.

Nàng còn nhấc lỗ tai hắn lên nhưng nó nhanh chóng gục xuống rồi nàng lại nhấc lên và nó lại gục xuống. Nàng cứ thế chơi mê mải.

Đúng lúc này bên người Doanh Chu ẩn ẩn có ngọn lửa mang theo ánh sáng nhàn nhạt bùng lên chiếu sáng hình dáng hắn.

Tiểu Xuân ngây người nhìn thân thể hắn thu nhỏ lại, cả người đờ đẫn không biết làm sao.

Con mèo anh ở cách đó không xa và đang canh đống lửa liếc mắt thấy thế thì cũng chẳng ngạc nhiên. Nó cầm một cây gậy chọc chọc đống lửa rồi nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu: “Ta nói rồi mà, là con chó con.”

Tiểu Xuân ghé vào bên cạnh tảng đá, hai chân gần như quỳ xuống, mắt trông mong nhìn chằm chằm cái đống màu xám trắng thon dài lại xù xù đang nằm trên đó. Mắt nàng sáng quắc.

A, đáng yêu quá, quá đáng yêu!

*

Giờ Dần.

Ngân hà trên cao lại mang theo vật đổi sao dời, vầng trăng lại quay về vẻ đầy đặn.

Lúc Doanh Chu mở mắt ra thấy cảnh ngoại ô quen thuộc thì biết đã qua một ngày nữa. Hắn vừa muốn chống khuỷu tay ngồi dậy thì bên cạnh thình lình có một cái đầu thò qua. Tiểu Xuân ôm chậu cây của mình và hưng phấn đánh giá: “Doanh Chu, ngươi tỉnh rồi à?”

“Hiện tại cảm thấy thế nào rồi? Còn chỗ nào đau không?”

Nghe thấy nàng hỏi thế Doanh Chu mới nhớ ra trước khi mình hôn mê đã cùng kẻ nào đó đánh nhau và bị trọng thương.

Ký ức trong đầu hắn là từng mảnh nhỏ, từ từ hiện lên một cách thong thả. Chờ trí nhớ khôi phục hắn mới đột ngột giật mình và vươn tay sờ vết thương trên ngực, rồi sờ hai đầu gối.

Chỗ bị thương bóng loáng, không đau không ngứa, đến sẹo cũng không có. Không những thế thậm chí hắn còn cảm thấy gân cốt cường kiện, so với trước linh hoạt có sức hơn nhiều, giống như hắn vừa được đầu thai lần nữa ấy.

“Ta nhớ rõ con sói đỏ kia hạ ‘bạo liệt cổ’ lên người ta cơ mà. Cái ấy ngươi cũng trị được à? Làm thế nào thần kỳ vậy?”

Doanh Chu cực kỳ kinh ngạc, đồng thời cũng rất vui mừng và cảm thấy khó tin nổi.

Tiểu Xuân mang theo đôi mắt sáng lấp lánh mà gật đầu, “Kỳ thật rất đơn giản, ta cho ngươi ăn một quả sồi của mình là xong.”

Doanh Chu: “Quả sồi?”

“Ừ.” Nàng có gì nói đó, “Mỗi năm sẽ có vài ngày ta kết ra loại quả này, là phản ứng bản năng của thân thể, dù sao ta mà không dùng nó cũng rụng xuống và thối.”

Doanh Chu: “……”

Không biết vì sao hắn lại liên tưởng tới một thứ gì đó không phải hay ho cho lắm.

“Vốn ta còn lo lắng yêu lực cạn kiệt không biết có chữa khỏi cho ngươi được không.” Nàng như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, “May mà không thành vấn đề.”

Tiểu Xuân nói xong lại thấy hơi tiếc nuối mà ngước mặt và thầm nghĩ trong lòng: Nhưng mà ngươi khôi phục cũng quá nhanh, bộ dạng thú hóa của ngươi chỉ duy trì có non nửa canh giờ. Nếu dài hơn chút thì tốt rồi, ta vẫn muốn sờ nữa.

Lông trên người Doanh Chu xù hết cả lên. Hắn quay đầu nhìn chằm chằm nàng, trong mắt là không thể tin được.

Tiểu Xuân: “???”

Bị nhìn một cái thế là Tiểu Xuân chớp mắt vì không hiểu gì, “Làm sao vậy?”

“Không…… có gì.” Hắn nhẹ cào cào cổ vì tưởng bản thân mới khỏi bệnh nên xuất hiện ảo giác.

“Ừ, không có việc gì thì tốt!” Nàng vung vẩy cánh tay và tin tưởng tràn đầy nói, “Chúng ta cũng phải mau chóng về thành đi, lỡ con sói đỏ kia mang theo thủ hạ đại khai sát giới thì không xong rồi.”

“À……” Doanh Chu vẫn chần chờ và chậm rì rì đứng dậy sau đó hắn nghĩ nghĩ và hỏi lại nàng, “Lúc ta hôn mê có hiện thành nguyên hình không?”

Đối phương cũng rất thành thật: “Có.”

Giọng hắn tỏ vẻ lơ đãng: “Ngươi không làm chuyện gì kỳ quái đấy chứ?”

Tiểu Xuân lập tức nghiêm túc nói: “Đương nhiên không, ta chính là một vị đại phu có tu dưỡng, sao ngươi có thể nghĩ ta như thế chứ!”

Cùng lúc ấy một giọng nói khác vang lên trong đầu Doanh Chu: “Hê hê, lừa ngươi đó.”

Doanh Chu: “……”

Không ngờ nha đầu này còn là kẻ hai mặt.

Không biết thay đổi này từ đâu ra nên Doanh Chu không nhịn được phỏng đoán có phải đầu óc mình có vấn đề gì hay không…… Chẳng lẽ đây là di chứng sau khi giải cổ à?

Trên đường trở về thành hắn không nói câu gì mà chăm chú nín thở ngưng thần nhìn xem có thể nghe thêm được cái gì khác không.

Nhưng mà tới tới lui lui chỉ có mỗi tiếng lòng của mình Tiểu Xuân.

Nàng đang thao thao bất tuyệt mà lên kế hoạch: “Lát nữa chúng ta đừng vào thành nhé? Để tránh bị người của Kế Tiến phát hiện. Chúng ta có thể tới gần nhà Tư Mã xem tình hình thế nào rồi lại tính toán sau.”

Đấy là ngoài miệng thôi còn trong lòng nàng lại là một vở tuồng náo nhiệt cực kỳ: Đói quá, thật muốn ăn bánh bao hoa mai, đậu phụ Văn Tư, trứng phù dung, cháo gà với măng, đầu sư tử kho tàu, gà non hầm nấm…… Ế, mùi gì thế? A, là mộc phù dung, sao nở miễn cưỡng thế, tám phần là không sống được tới sang năm. Nhưng cánh hoa vẫn tròn đầy đấy, nếu tu luyện thành tinh thì khả năng lớn là nữ yêu…… Nữ yêu, cái bài từ Bạch Ngọc Kinh dạy mình hát thế nào ấy nhỉ? À, nghĩ lại mà sợ, gió đông vẫn thổi, hoa dại vẫn nở cuối xuân, í à í a.

Nàng còn hát ra miệng nữa chứ.

Cuối cùng nàng còn bổ sung thêm một câu: Chậu cây này hơi nặng. Aizzz, Doanh Chu ốm yếu, mình cũng ngượng không dám nhờ hắn cầm hộ.

Doanh Chu trầm mặc đón lấy chậu hoa ôm vào lòng và nói, “Để ta ôm đi.”

Tri kỷ săn sóc tới mức này quả thực quá đột ngột khiến Tiểu Xuân ngây ra nhìn hắn: “À……”

*

Lúc này ở bên ngoài nhà Tư Mã ở phía tây bắc Bạch Thạch Hà trấn, đám Kế Tiến đợi trời mới vừa hửng sáng đã bắt đầu dùng giọng điệu dối tra mê hoặc quần chúng.

Đám yêu quái bị hắn gọi tới đây tụ tập mang theo hoài nghi. Trong đó Tư Mã Dương là cẩn thận nhất, từ đầu tới cuối ông đều nhíu mày.

“Ngươi nói Doanh công tử và Tiểu Xuân cô nương đã tìm được cổng ra của kết giới ư? Thế sao bọn họ lại không tới báo cho chúng ta mà để ngươi chuyển lời?”

“Không phải ta đã nói rồi ư?” Con sói đỏ đó mặt không đổi sắc nói, “Muốn duy trì trận pháp truyền tống cần hai con đại yêu hợp lực, chẳng phải mấy người anh em của ta cũng ở lại hỗ trợ sao?”

Hắn nhìn quanh và thu hết biểu tình của đám yêu vào đáy mắt. Mọi thứ giống hệt dự đoán của hắn nên Kế Tiến cũng không hề luống cuống, “Ta biết nếu chỉ có ta nói thì khả năng các vị sẽ không tin.”

Kế Tiến gọi thủ hạ thế là kẻ kia bưng một chậu gốm tới, “Thế nên Doanh Chu công tử dặn ta mang vật này tới —— cây giống bản thể của Tiểu Xuân cô nương – như vậy các ngươi tin rồi chứ?”

Mọi người nghe thế thì thò đầu thò cổ xem, cẩn thận đánh giá.

Đây đương nhiên không phải cây sồi non bản thể của Tiểu Xuân mà là một con tắc kè hoa Kế Tiến mua từ chợ đen biến thành. Yêu quái tầm thường sẽ khó mà phát hiện ra.

Mọi người đều biết chậu cây này là thứ Tiểu Xuân đi đâu cũng phải mang theo, là mệnh căn của nàng vì thế vừa nhìn thấy nó mọi người cũng thả lỏng hơn, chuyển sang nửa tin nửa ngờ.

Kế Tiến lập tức rèn sắt khi còn nóng, “Hơn nữa các ngươi đều có vỏ sồi hộ thân thì còn sợ gì nữa?”

Nói xong hắn lại thêm mắm thêm muối, “Doanh Chu công tử từng nói pháp trận truyền tống chỉ kiên trì được chừng nửa ngày, nếu chậm sẽ không có cơ hội đâu.”

Kẻ này thực am hiểu việc xúi giục người khác. Vừa nghe nói cửa ra sắp đóng lại thế là dù mọi người vẫn không tin nhưng đã có dao động. Dù sao thì cũng chẳng biết phải chờ tới khi nào mới có hai đại yêu giúp bọn họ mở kết giới. Hơn nữa lúc vỏ sồi bị vỡ tiếng động khá nhỏ, mọi người ở đây cũng chưa phát hiện ra nó đã biến mất.

“Ta đây……”

Một giọng nói vừa vang lên Tư Mã Dương đã ngăn lại: “Từ từ đã.”

Ông ấy bước ra khỏi hàng, tư thế và bộ dạng đều là bình tĩnh và vững vàng của bậc trưởng giả, “Không bằng để lão phu tới chỗ pháp trận với ngươi trước. Đợi trao đổi chi tiết với Doanh công tử xong lão sẽ gọi mọi người tới cũng không muộn.”

Kế Tiến biết đối phương có mục đích gì nên thoải mái hào phóng đồng ý luôn: “Được, lão tiên sinh có điều băn khoăn cũng đúng thôi.”

Hắn đã có chuẩn bị mà tới.

Cùng lắm thì trói Tư Mã Dương lại và dùng con tắc kè hoa kia biến thành ông ta là xong.

Kế Tiến giơ tay dẫn đường, bộ dạng nhàn nhã thoải mái, “Mọi người đều muốn ra ngoài sớm một chút, vào lúc đặc thù thế này tộc sói đỏ chúng ta cũng nguyện ý bỏ qua xích mích để đồng tâm hiệp lực. Ai muốn ngốc ở đây cả đời chứ? Đúng không……”

Hắn bày ra tư thế “mời” còn Tư Mã Dương thì đi tới cách hắn còn chừng 10 bước.

Đột nhiên từ trên cao có một cột sáng màu đỏ bùng lên rồi nện thẳng xuống. Mặt đất không phải quá mềm xốp cũng bị đánh sâu và nhất thời chia năm xẻ bảy.

Đám yêu quái chung quanh ồ lên.

Tư Mã Dương và Kế Tiến cách gần nhất thì không thể không giơ tay lên che bụi đất.

“Sao lại thế này?”

“Xảy ra chuyện gì thế…… sao trời lại đột nhiên tối thế?”



Đợi ánh sáng đỏ kia biến mất mặt đất vẫn cuồn cuộn bụi mù che khuất tầm nhìn. Đám bụi này như một ranh giới ngăn cách đám sói đỏ với mọi người còn lại.

Nếu nhìn chăm chú sẽ chỉ thấy trong đống bụi khói đó có hai bóng dáng mơ hồ.

Doanh Chu quỳ một gối xuống đất, một bàn tay đặt nhẹ trên đùi, một tay khác đỡ một thanh kiếm cao nửa người.

Hắn ngước mắt nhìn về phía Kế Tiến và nở một nụ cười chỉ có khi nhìn chằm chằm con mồi. Nhưng ý cười kia lại không lên tới đáy mắt, nơi ấy vẫn lạnh lẽo.

Tư Mã Dương vui mừng khôn xiết: “Doanh, Doanh công tử!”

Kế Tiến có kinh ngạc nhưng vẫn trấn định. Hắn vẫn đứng thẳng tắp, chỉ lặng lẽ dịch về sau một bước. Nhưng thuộc hạ của hắn lại không được bình tĩnh như thế: “Là ngươi…… Sao ngươi vẫn còn sống?!”

Tiểu Xuân ôm chậu hoa chạy chậm đến trước mặt mọi người và duỗi tay chỉ về phí trước mách luôn: “Đừng tin hắn, hắn bỏ ‘bạo liệt cổ’ vào thức ăn và nước uống của mọi người đó.”

Tư Mã Dương: “!”

Mọi người đều biết “Bạo liệt cổ” là cái gì vì thế tất cả đều biến sắc. Thậm chí một con hươu sao còn khoa trương tới độ trợn mắt ngửa đầu ngã lăn quay ra đất mà ngất.

Kế Tiến âm thầm cắn răng.

Nha đầu thối này đúng là ba hoa chích choè. Nàng ta còn tưởng cổ trùng kia bán theo cân rồi mua về nấu cơm chắc? Hắn lấy đâu ra lắm tiền mà mua nhiều như thế?!

Doanh Chu vác kiếm lên vai và dặn Tiểu Xuân: “Giăng kết giới đi.”

“Không thành vấn đề.”

Không cần hắn dặn dò nàng đã xòe tay hóa ra một cái vỏ sồi thật to bao lấy toàn bộ chúng yêu.

Có bài học lần trước nên hiện tại Doanh Chu không dám để nàng lãng phí yêu lực nữa mà bổ sung thêm một câu: “Ta thì không cần.”

Nói xong hắn xách theo kiếm bày tư thế muốn chém đám sói đỏ.

Tiểu Xuân ở phía sau ngoan ngoãn đáp: “À.”

Nhưng trong lòng nàng lại lập tức nói: “Khẳng định là do ngày hôm qua vỏ sồi của mình không thể ngăn được ‘bạo liệt cổ’ nên hiện tại hắn bắt đầu ghét bỏ thuật pháp của mình rồi.”

Doanh Chu: “……”

Hắn đang bày ra bộ dạng “Đằng đằng sát khí” chạy về phía kẻ thù nghe thấy thế thì chân vấp véo một cái. Kiếm vác trên vai tí thì rơi xuống nên hắn đành luống cuống vừa chạy vừa quay đầu giải thích: “Ta không có ý đó!”

Tiểu Xuân đang chống đỡ vỏ sồi lại thấy hắn rống một câu không đầu không cuối thì không hiểu gì cả: “Hả???”

Trên thân kiếm của Doanh Chu là một ngọn lửa bùng cháy. Tương truyền sói xám giỏi dùng kiếm, chó rừng giỏi dùng lửa. Hắn là kẻ nửa nọ nửa kia nên trước giờ luôn biến hóa lửa thành các loại vũ khí khác nhau, cũng không quá tinh thông các loại thuật pháp cao thâm. Nhưng từ khi ăn quả sồi của Tiểu Xuân hắn rõ ràng nhận ra khả năng khống chế lửa của mình mạnh lên rất nhiều.

Thân kiếm vừa rơi xuống Thái Dương Chân Hỏa đã theo khe đất nứt nẻ chạy lan ra, châm thành một bức tường lửa nhìn đã sợ.

Kế Tiến bị thanh thế hùng hổ của Doanh Chu dọa sợ lạnh người, về khí thế đã thua đối phương. Hơn nữa hắn nghĩ “Bạo liệt cổ” là thứ không có thuốc nào chữa được thế nên càng thêm sợ hãi một Doanh Chu còn nguyên vẹn đứng trước mặt mình lúc này. Hắn chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tay, còn thuộc hạ của hắn thì tán loạn cả lên.

Tư Mã Dương thấy trận này càng đánh càng hăng thì cũng gia nhập đội ngũ đánh chó: “Doanh công tử, lão phu tới giúp ngài!”

Gai nhím gia nhập chiến trường thế là cục diện nháy mắt nghiêng về một bên, so với đổ tường còn nhanh hơn.

Doanh Chu phải nếm mùi đau khổ nên xuống tay không hề nể tình hay mềm lòng. Bảy tám kẻ lâu la đều bị chém ngang. Kiếm phong của hắn uống máu thì như lên đồng, ngọn lửa cũng bùng lên dữ dội.

Eo bụng, cẳng chân của Kế Tiến đều bị chém để trả thù. Chỗ bị thương còn có liệt hỏa thiêu đốt, không lâu sau gân chân hắn bị thiêu cháy một đoạn thế là hắn lảo đảo ngã xuống đất không bò dậy nổi.

Lúc này thiếu niên thong thả ung dung khiêng thanh kiếm của mình bước tới từ phía sau. Máu của đám sói đỏ theo mũi kiếm nhỏ trên mặt đất.

Hắn vung chuôi kiếm múa một đường và nhẹ nhàng chặn trước mặt con sói đỏ.

Nhưng không đợi hắn mở miệng bên tai đã bùm bùm tiếng ai đó hét trong lòng.

Tiểu Xuân: A! Doanh Chu vung kiếm lên thế này trông đẹp trai quá.

Doanh Chu: “……”

Tai hắn tạch một cái đỏ lựng lên, mắt không nhịn được liếc liếc phía sau. Lúc thu lại tầm mắt bỗng nhiên hắn không nghĩ ra được lời tàn nhẫn nào dùng để đối phó với kẻ địch mà chỉ có thể hung tợn hắng giọng.

Kế Tiến đảo mắt nhìn quanh thì thấy người của mình đã chết không còn một mống. Hắn nằm trên mặt đất xoay người, khuôn mặt đầy máu nhìn chằm chằm Doanh Chu.

Không cam lòng và phẫn nộ trên khuôn mặt kia bùng lên, bản thân hắn nhe răng trợn mắt, khóe mắt híp lại.

Doanh Chu chỉ thấy Kế Tiến móc hai thứ gì đó từ trong ngực thế là vội hét lên, “Không ổn rồi, là vảy tê tê!”

Vừa dứt lời một tiếng “Phanh” vang lên, khó nhẹ bốc cao, Doanh Chu che lại miệng mũi đuổi về phía trước nhưng làm gì còn ai. Đối phương dùng tốc độ cực nhanh mà chui xuống đất, đến một cái lỗ cũng không thấy!

“Hắn độn thổ mất rồi.” Doanh Chu khẽ cắn môi, tay siết lại đấm lên thân cây gần đó, “Con cáo già này quá nhiều đồ bảo mệnh.”

Không thể tin được bản thân hắn hùng hổ một lúc lại chẳng thể bắt được kẻ chủ mưu.

Doanh Chu xách theo kiếm đi về, mặt mày mang theo quẫn bách vì không đủ tự tin. Khóe mắt hắn lướt qua Tiểu Xuân lại phát hiện nàng hơi nhíu mày, trong mắt quả nhiên mang theo tiếc hận.

Hẳn nàng cũng cảm thấy hắn đúng là vô dụng.

Doanh Chu há mồm muốn che lấp một chút: “Ta……”

Ai biết một loạt tiếng chửi thầm của thụ tinh kia bỗng truyền vào tai hắn: Kiếm của hắn xấu hoắc, vẫn nên dùng đao mới đẹp trai. Không hiểu hắn nghĩ gì nhỉ? Một thiếu niên trẻ tuổi lại cứ một hai phải dùng cái thứ dành cho kẻ thô lỗ này.

“……”

Rốt cuộc hắn cũng ném cho nàng một ánh mắt xem thường cái kẻ dốt đặc không có tí thẩm mỹ thưởng thức nào. Sau đó hắn bất đắc dĩ mím môi thu lại thanh kiếm và hóa ra một cây đao rồi đi về phía mọi người bình thản nói: “Được rồi, mọi người vào đi rồi nói.”

*

Trong bếp nhà Tư Mã có hai nồi nước sôi để nấu sủi cảo.

Phụ nhân trong nhà mang hết bát đũa, bàn ghế ra bày trong sân. Mọi người đều bận rộn chuẩn bị cơm sáng, hoặc chuẩn bị ăn cơm sáng.

Trải qua vài lần thử hiện tại Doanh Chu đã có thể kết luận rằng hắn thật sự nghe được suy nghĩ trong lòng Tiểu Xuân, và hắn chỉ nghe được mỗi suy nghĩ của nàng.

“Thật hay giả thế?” Nàng nghe thế thì cực kỳ giật mình.

Nhưng giật mình xong nàng lại cảm thấy mới lạ và nóng lòng muốn thử.

Tiểu Xuân: Mình mắng hắn hai câu là biết được đúng không?

Tiểu Xuân: Doanh Chu chính là con chó ngốc.

Doanh Chu: “…… Ta nghe thấy rồi nhé.”

Nàng nghe hắn nói thế thì hoàn toàn không có bộ dạng xấu hổ nào mà lập tức tiến vào trạng thái “cái này thú vị quá” sau đó cảm thán mãi, “Hóa ra lại còn có chuyện thú vị đến mức này sao!”

“Ta đoán có lẽ vì ta đã ăn quả sồi của ngươi nên mới thế.” Doanh Chu hoài nghi nhíu mày nhìn nàng, “Lúc trước ngươi hoàn toàn không biết người ăn quả sồi của mình sẽ có phản ứng thế này à?”

Tiểu Xuân đúng lý hợp tình nói: “Đương nhiên là ta không biết, ta có ăn bao giờ đâu, ta toàn mang cho chim và thú ăn.”

Cuối cùng nàng mới ý thức được cái gì đó và buồn rầu ôm mặt, “Hơ, thế này chẳng phải đám chim chóc ở Bạch Vu sơn đều có thể nghe được suy nghĩ trong lòng của ta sao?!”

Doanh Chu khá mất kiên nhẫn với sự kiện kỳ lạ này: “Một đám súc sinh không biết trời vuông đất tròn thì quan trọng gì, dù sao tụi nó cũng chẳng hiểu những thứ ngươi nghĩ trong lòng thì ngươi lo lắng làm chi?”

“Cũng phải.” Tiểu Xuân buồn bực xoa cằm, “Nhưng vì sao ta không nghe thấy tiếng lòng của ngươi nhỉ?”

Nàng nhắm hai mắt, dùng sức chăm chú cảm nhận, nhưng dù dốc sức bú sữa nàng cũng chẳng thu hoạch được gì.

Với việc này mèo anh đưa ra một lời giải đáp hết sức hợp tình hợp lý: “Hầy, cái này dễ hiểu thôi. Đại tỷ xem, quả ngài kết ra giống như một cái móng tay rơi xuống từ trên người ngài đúng không? Móng tay ở trên người ngài sẽ biết ngài muốn nó đi làm cái gì, nhưng bản thân ngài có biết nó nghĩ cái gì không?”

Tiểu Xuân bừng tỉnh mà lập tức vỗ trán: “Đúng quá, có đạo lý!”

Doanh Chu: “Có đạo lý chỗ nào, ta có ăn móng tay đâu, so sánh linh tinh gì đó!”

Đợi mọi yêu quái trong thành tề tựu lại và biết được chuyện xảy ra hôm qua thế là ai cũng cảm thấy sợ hãi.

Tư Mã Dương vội trấn an bọn họ: “Không sao, lát nữa lão phu sẽ xem qua cho từng người, nếu có khác thường thì chúng ta cùng nghĩ cách. Con sói đỏ kia tuy giảo hoạt nhưng hiện tại hắn đơn thương độc mã, hẳn sẽ không gây ra sóng gió gì được đâu.”

“Cái tên Kế Tiến kia sao cứ phải trăm phương nghìn kế bắt yêu quái để ăn vậy?” Tiểu Xuân nghĩ mãi không thông, “Chẳng lẽ hắn không muốn phá trận và ra ngoài sao?”

“Đại tỷ, cái này thì ngài không hiểu rồi.” Làm một kẻ đã từng tham dự trong kế hoạch này nên Mộ Tứ cực kỳ tâm đắc, “Những kẻ tu luyện hóa yêu tinh từ thú như chúng ta đa phần cuộc đời nhấp nhô gian khổ, không thể giống anh tài ngút trời như đại ca được. Mà thời hạn 500 năm sẽ nhanh chóng tới, để có thể tăng tiến tu vi, đủ năng lực cản thiên kiếp thì đương nhiên sẽ phải dùng thủ đoạn đúng không?”

Mèo anh Triều Tam ở bên cạnh bổ sung, “Chỉ sợ họ Kế kia còn hận không thể khiến kết giới này tồn tại lâu một chút ấy. Như thế yêu quái bị nhốt vào đây sẽ càng nhiều hơn, đủ giúp hắn tu luyện. Vốn dĩ hắn đã đi con đường tà ma ngoại đạo này rồi, chờ lúc nào yêu lực lớn mạnh hắn có thể phá kết giới ra ngoài cũng không muộn. Bọn chúng có rất nhiều kiên nhẫn.”

Tiểu Xuân ngoài miệng “a” một tiếng nhưng trong lòng lại lén lút thầm nghĩ: Chẳng trách hắn lại ghét kẻ sinh ra đã là yêu như Doanh Chu…… Trời sinh Doanh Chu đã khai linh trí và có thể hóa hình, bằng thời gian 1000 năm mình hít thở linh khí rồi còn gì? Là mình thì mình cũng ghen ghét!

Thế tộc đại yêu đúng là vạn ác!

Doanh Chu giật giật đuôi lông mày và nhìn về phía nàng: “Ngượng quá, ta đúng là trời sinh đã thành yêu đó.”

“A, quên mất là ngươi có thể nghe thấy được.” Đối phương còn biết xin lỗi mà cào cào đầu hê hê hai tiếng.

Thiếu niên thầm than một tiếng sau đó mới nghiêm sắc mặt hỏi Tư Mã Dương: “Liệu có khả năng Kế Tiến chính là kẻ thi thuật trong thành này không?”

Con nhím tinh kia thong thả ung dung vuốt râu và nhíu mày suy nghĩ, “Lão phu không cảm thấy như thế.”

“Nếu hắn bày ra trận này để vây khốn yêu quái sau đó tăng tiến tu vi của bản thân vậy hắn ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, chỉ cần trộm xuống tay là được, đâu cần khua chiêng gõ trống để bại lộ hành tung làm gì.”

“Không sai.” Một người khác nói tiếp, “Huống chi đám sói đỏ về bản chất là gian trá, tuyệt đối sẽ không lộ mặt nhanh như thế. Mục đích của chúng là để chúng ta giết hại lẫn nhau rồi hắn làm ngư ông đắc lợi. Đợi đến lúc thời cơ chín muồi hắn sẽ nhảy ra.”

Doanh Chu cắn cắn môi dưới và phiền muộn lẩm bẩm: “Xem ra vẫn không có manh mối gì về kẻ thi thuật. Hôm qua mọi người có phát hiện gì mới không?”

“Trước mắt mọi thứ vẫn bình thường……”

Lúc lời này vang lên thì bên tai hắn lại có một âm thanh khác bay tới: “Mây trên trời hình như nhiều hơn hôm qua thì phải…… Mu bàn tay của con báo tinh có nốt ruồi đỏ, là hoa văn à? Một nốt ruồi, hai, ba, bốn……”

Rõ ràng là người này đã bắt đầu thất thần.

Hắn cố gắng nén ồn ào trong tai và miễn cưỡng nói: “Ngày thường mọi người nhớ để ý hành tung của đám sói đỏ kia. Nếu có gì băn khoăn thì đừng đối đầu chính diện mà gọi người có tu vi cao trong nhà tới giải quyết. Trừ cỏ phải làm tận gốc mới được.”

Tư Mã Dương: “Được. Chư vị đã nghe rồi đúng không? Yêu quái pháp lực thấp kém đừng lấy cứng đối cứng với Kế Tiến.”

Doanh Chu nhanh chóng bổ sung: “Để ngừa vạn nhất chúng ta sẽ phân hai người vào một tổ. Ta kiến nghị chia theo yêu lực cao thấp để phân công……”

Bên tai là suy nghĩ mang theo hưng phấn trong lòng Tiểu Xuân: “…… Mười tám cái nốt ruồi, con báo tinh kia còn trộm dùng ngón út ngoắc ngoắc tay của con dê trắng. Liệu bọn họ có phải một đôi không? …… Nhưng sao con báo và con dê trắng có thể thành thân nhỉ? Vậy sẽ sinh ra cái gì?…… Mong ngóng quá.”

Doanh Chu: “……”

Rốt cuộc hắn cũng không nghe nổi nữa mà phải đỡ trán.

Tư Mã Dương ở bên cạnh thấy thế thì vô cùng khẩn trương: “Doanh công tử không sao chứ? Thân thể không thoải mái sao?”

“Ta không sao……”

Hắn xua xua tay và không nhịn được lo lắng cho ngày tháng sau này của mình.

Còn đâu ngày tháng sung sướng vui vẻ.