Trong Núi Có Cây Cổ Thụ - Thưởng Phạn Phạt Ngạ

Chương 33



“Không phải ngươi nói chính mình kiến thức rộng rãi, không sợ yêu quái sao?”

Doanh Chu ngồi xuống cạnh Tiểu Xuân rồi ung dung nhìn nàng kia và nói, “Phản ứng này của ngươi không giống kẻ thường giao lưu với yêu quái đâu nhỉ?”

Ôn đại tiểu thư chột dạ sờ sờ mũi sau đó do dự đáp, “Kỳ thật ta…… chưa từng thấy yêu quái. Chỉ vì muốn thêm chút thú vị nên mới nói bừa……”

Từ nhỏ nàng đã thích nghe chuyện thần tiên quỷ quái sau đó mưa dầm thấm đất nên nàng cũng hướng tới cái này và khát khao nhiều năm. Cuối cùng nàng khá giống Diệp Công thích rồng. Nàng nhập tâm quá sâu, đắm mình trong đó khiến đám nhà cao cửa rộng trong thành đều biết. Nếu không phải thế thì đâu có chuyện tới giờ nàng vẫn chưa gả chồng.

Tiểu Xuân mang theo tiếc nuối mà gật đầu, “Nói như vậy thì việc ngươi nói ‘tên trộm tiền là yêu’ cũng là bịa hả?”

Ôn Huệ lập tức gân cổ lên nói như định đóng cột: “Không phải, cái này thì đúng là thật. Thứ kia nhất định là yêu quái…… Dù không phải yêu thì cũng không phải người. Ta thật sự đã gặp hắn, chính là mấy ngày trước!”

Cuối cùng nàng còn tò mò hỏi, “Sao thế, các ngươi cũng bị nó trộm tiền à?”

Tiểu Xuân vừa muốn mở miệng Doanh Chu đã nhanh chóng ho một tiếng đánh gãy lời nàng, “Chúng ta và nó từng có…… Mặc kệ là người hay yêu, thậm chí quỷ thì ngươi cũng nói đã nhìn thấy nó, vậy có thể dẫn đường cho chúng ta không?”

“Cái này thì không thành vấn đề.” Nàng ấy lập tức thẳng lưng đồng ý luôn, “Để ta lo hết, ừ…… Chọn ngày chẳng bằng đúng ngày, đêm nay chúng ta đi luôn đi.”

Doanh Chu: “Còn nữa, về chúng ta……”

“Muốn ta giữ kín chuyện các ngươi là yêu quái phải không?”

Sau này ở trước mặt người ngoài nàng có thể có thêm bao nhiêu là chuyện để kể thế nên đương nhiên Ôn Huệ cầu còn không được, “Ta biết, ta biết mà, các ngươi cứ yên tâm đi.”

Nha hoàn chạy hai con phố mới mua được hạt dẻ rang đường và trở về tìm cô nương nhà mình. Mặt mũi nha hoàn kia đổ đầy mồ hôi, Ôn Huệ thấy thế thì thật sự cảm động và cầm hạt dẻ rồi đuổi người đi chỗ khác.

“Nói với mẫu thân là ta tới nhà cô mẫu ngủ một đêm, sáng mai sẽ về.”

“Nhưng……”

Ôn Huệ: “Ngươi cũng không cần đi theo ta đâu, mau đi đi, cho ngươi chút bạc vụn mua đồ ăn nè.”

Ánh mặt trời lười biếng treo trên đầu cành thong thả ung dung chui qua kẽ lá hắt ánh nắng chiều xuống. Ba người đang trốn trong góc nhỏ của một căn phòng gạch hai gian. Cả ba ngồi xổm dưới tán cây hoa hạnh mới rụng hết hoa và chờ tới tận đêm.

Tiểu Xuân ôm một túi hạt dẻ ngào đường thật to, miệng nhét hai ba hạt, mặt mũi mang theo mờ mịt để mặc Ôn Huệ đánh giá mình.

“À……”

Nàng kia đánh giá đối phương từ trước ra sau, từ trên xuống dưới nhưng vẫn chẳng thấy chỗ nào khác người thường, “Thật sự giống người…”

Ôn Huệ cân nhắc sau đó vươn tay nhẹ chọc chọc má Tiểu Xuân, miệng thì giật mình tán thưởng: “Mềm thế!”

Doanh Chu không nhịn được kéo Tiểu Xuân về phía mình rồi không vui mắng: “Này, ngươi làm gì thế? Đừng có động tay động chân.”

Nàng kia ngượng ngùng cười “Hê hê” hai tiếng, “Ta chỉ thấy thực hiếm lạ.”

Ôn Huệ nghiêng người nói chuyện với Tiểu Xuân, “Tiểu Xuân, yêu quái như các ngươi có đặc thù nguyên hình gì không? Hình như nhìn qua chẳng khác gì con người cả.”

“Có chứ.” Nàng có gì nói đó, đầu gật lia lịa sau đó duỗi tay túm tóc mình và phiền muộn nói, “Cứ tới gần mùa lạnh là tóc ta lại rụng cả đống, hơn phân nửa là do bản thể vào mùa rụng lá.”

Nàng vừa túm đã thấy một đống tóc rụng xuống, mẹ ơi, bằng một bên bím tóc của Ôn Huệ rồi còn gì! Nhưng Tiểu Xuân chả thèm để ý, nàng buông tay thế là tóc đen lập tức biến thành lá cây rụng đầy xuống đất xào xạc.

Doanh Chu: “……”

*

Con phố này không biết ở góc nào của thành Khai Phong. Lúc này đã vào đêm nên không gian chung quanh khá yên tĩnh. Chỗ này không nhiều cửa hiệu, quầy hàng cũng ít, còn chưa tới giờ Tuất mọi người đã dọn hàng, không gian quạnh quẽ. Bọn họ chờ non nửa đêm cũng không gặp được mấy người qua đường.

Tiểu Xuân xưa nay ít khi ngủ muộn nên đã sớm ngồi đó ngáp lia lịa. Nàng buồn ngủ tới độ không mở nổi mắt nhưng vẫn cố ngửa đầu. Có điều chỉ được chốc lát đầu nàng lại gục xuống. Nàng cứ ngồi đó ngửa tới ngửa lui, Doanh Chu nhìn không nổi đành giơ tay kéo nàng về phía này để nàng gối đầu lên vai hắn.

Lúc này nàng mới thành thật ngủ.

Mặt trăng dần lên cao, từng đám mây ngợp trong ánh trăng vàng son. Ngõ Điềm Thủy lúc này vẫn sáng ánh đèn, nhuộm một màu đỏ rực rỡ nhưng chỉ qua một lát ngay cả phố hoa nơi ấy cũng lặng dần.

Mắt thấy sắp sửa tới giờ Tý nhưng Ôn Huệ chẳng buồn ngủ tí nào mà ngược lại càng phấn chấn, ý chí chiến đấu sục sôi. Nàng ấy bám lấy mặt tường, ánh mắt sáng quắc.

Đột nhiên nàng mở miệng gọi nhỏ: “Tới, tới! Xuất hiện rồi ——”

Tiểu Xuân lập tức giật mình cọ một cái đứng dậy sau đó mơ màng lấy mu bàn tay lau lau khóe miệng.

“Chỗ nào?”

Ba người bám vào tường rồi đồng thời thò đầu ra ngoài xem.

Nhưng chỉ thấy con đường thẳng tắp được lát đá xanh, ánh trăng như tuyết, đèn các nhà loang lổ dưới mái hiên. Trong tầm mắt có một cái bóng thon dài đang đi từ xa tới, tốc độ bình thản tiến về phía trước.

Ôn Huệ nhìn chằm chằm bóng người kia và nín thở. Nàng ấy không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

“Các ngươi nghe xem, ‘nó’ đi đường cũng không hề phát ra tiếng động, thật đáng sợ……”

Tiểu Xuân bị giọng điệu của nàng kia lây nhiễm thế là cũng căng thẳng theo, tim đập như sấm: “Đúng là đáng sợ.”

Doanh Chu không còn lời gì để nói mà chỉ đành quay đầu hỏi, “Bản thân ngươi không phải cũng là yêu hả?”

Thế rốt cuộc thì ngươi sợ cái rắm gì?

Bóng đen kia đi tới chỗ ngoặt lập tức để lộ mặt giày vải mới tinh.

Là một nam tử bộ dạng thư sinh.



Hắn cầm một tay nải nhẹ bước đi tới chỗ một cây tùng dưới ánh trăng sau đó đặt tay nải ở gốc cây rồi lặng lẽ không tiếng động quay về đường cũ.

Thoạt nhìn thì chẳng có gì kỳ quái.

Cái này có ý gì?

Doanh Chu đang khó hiểu thì chưa được bao lâu phía bên kia con đường lại xuất hiện bóng người.

Người tới là một người làm buôn bán, ông ta xách theo một cái hòm gỗ không nhỏ và thở hổn hển đi tới dưới tàng cây và để ở đó. Sau khi để xuống ông ta chẳng nói cái gì đã lặng lẽ rời đi.

Rất nhanh đã có 4-5 người tới và làm y hệt, nơi ấy nghiễm nhiên chất đống vàng bạc và đồ quý.

Ôn Huệ kích động và run giọng hỏi: “Thế nào? Thế nào? Ta không lừa các ngươi chứ, bọn họ nhất định là bị yêu quái mê hoặc!”

Doanh Chu không tỏ ý kiến mà cau mày.

Có kẻ có thể sai bảo người khác tự mang tài vật của mình tới cúng nộp một cách tình nguyện ư? Pháp thuật gì mà lại lợi hại thế nhỉ?

Hắn bỗng dưng nhớ lại cái đêm bị mất trộm tiền, hình như Tiểu Xuân từng vào phòng hắn nói là tìm nước uống…… Chẳng lẽ đồ là do nàng mang đi ư?

Đúng lúc này Tiểu Xuân đột nhiên thầm thì nhắc nhở: “Doanh Chu, ngươi xem cái đuôi kìa!”

Hắn bỗng nhiên ngước mắt và thấy một cái đuôi màu xám đột nhiên xuất hiện cạnh đám tài vật ở gốc cây tùng. Cái đuôi kia xõa tung, kích thước to lớn và đang có ý định cuốn hết đống tài bảo kia chạy trốn.

Làm gì có chuyện dễ thế!

Từ trước tới giờ thứ Doanh Chu không thiếu nhất chính là tốc độ. Cánh tay hắn vung lên, lửa bốc cháy biến thành roi dài bay vút tới, nhanh như chớp.

Nhưng hắn chỉ kịp cuốn lấy phần cuối của cái đuôi, chỉ thiếu chút nữa đã túm được đối phương.

Kẻ kia có vẻ bị dọa nhảy dựng thế là hoảng loạn chạy trốn.

“Muốn chạy à?”

Doanh Chu nhẹ cong môi, mấy chữ này gần như rít qua kẽ răng. Ngọn lửa màu hổ phách chạy dọc theo cánh tay, theo kinh mạch tới chỗ cổ, một đường lập lòe.

Ngay sau đó, Ôn Huệ chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh thổi tới khiến bản thân không thể mở mắt. Lúc hoàn hồn đối phương đã biến mất, đến cái bóng cũng không thấy đâu.

Nàng nghẹn họng nhìn trừng trừng con đường trước mặt, rồi lại quay ra nhìn phía sau, trong lòng chỉ cảm thấy mình đã gặp quỷ.

“Chó…… Chó gì mà nhanh thế?”

Tiểu Xuân lập tức phản ứng lại và nhanh chóng kết ấn trước ngực. Vô số vỏ sồi trắng vây quanh người Ôn Huệ rồi sau đó trở thành trong suốt.

“Ta cần phải đi theo hỗ trợ, ngươi……”

Người sau lập tức nghiêm nghị nói: “Đã biết, ta sẽ thành thật đợi ở chỗ này, sẽ không chạy lung tung gây thêm phiền toái cho hai người.”

“Không.” Tiểu Xuân vỗ vai nàng ấy, “Ngươi muốn đi đâu cũng được, nếu có thể tìm thấy con yêu quái kia trước chúng ta thì thậm chí ngươi đánh một trận với nó luôn đi cũng được.”

Nói xong nàng xòe tay thế là lập tức có một cây búa bằng gỗ hiện ra. Nàng trao cái búa cho Ôn Huệ một cách trịnh trọng.

Ôn Huệ cầm búa gỗ nhìn theo Tiểu Xuân đi xa, mãi một lúc sau mới hoàn hồn và lẩm bẩm: “Ta cũng lợi hại thế à?”

*

Doanh Chu chạy quá nhanh, chờ Tiểu Xuân lao ra ngoài đã chẳng thấy bóng hắn đâu.

Tại một con phố hẻo lánh, từng nhà đều đang ngủ say, ánh trăng hắt lên đá phiến lát mặt đường cũng lộ ra vẻ cô đơn. (Hãy đọc thử truyện A Ly của trang runghophach.com) Tiểu Xuân vừa đi vừa nhìn ngó khắp nơi, thi thoảng sẽ thấy mấy con mèo trốn nơi góc tối hoặc tản bộ qua con phố.

Mà đúng lúc nàng chạy tới một hướng khác thì một sợi sương lạnh chảy qua trước mắt. Nó không giống hơi nước, cũng không giống thật thể vì ngoài lạnh thì chẳng còn cảm giác nào khác.

Nàng chưa kịp lấy lại tinh thần thì trong bóng đêm trống trải đó bỗng vang lên một tiếng hừ nhẹ của nữ tử.

Giọng nói này cực kỳ xa vời, giống như bị che phủ bởi một tầng mây mù, như tiếng vọng của dòng suối nhẹ mang theo thê lương khó nói thành lời.

Tiểu Xuân giật mình ngửa đầu nhìn quanh, trong lòng nảy lên cảm giác khác thường trước giờ chưa từng có. Tầm mắt nàng chuyển khắp nơi rồi đột ngột nhìn thấy một bóng dáng màu xanh nhạt đang ngồi trên gác mái một nhà.

Đó là một cô nương chỉ lớn hơn nàng vài tuổi, bộ dạng mờ ảo, mày đẹp nhẹ nhướng lên, quả thực xinh đẹp động lòng người.

Nàng ấy mặc một thân váy áo màu xanh nhạt, hai chân lắc lư trong không trung, mái tóc vừa dài vừa dày.

Có lẽ nàng ấy phát hiện ra tầm mắt đánh giá của Tiểu Xuân nên đột nhiên im không hát nữa. Ngược lại nàng ấy kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía này, bộ dạng có vẻ khó tin, lại mang theo chút hoài nghi.

“Hử?”

Sau đó nàng ấy bỗng động đậy.

Đợi đối phương bay lên Tiểu Xuân không nhịn được giật mình ngây người.

—— lúc nàng kia di chyển dưới chân chỉ có một làn khói nhẹ, không hề có hình dáng đôi chân.

Đây là quỷ sao?!

“Hả?” Người nọ bay quanh nàng, trước sau lắc lư, “Ngươi có thể thấy ta à?”

“Sao thế? Người bình thường không nhìn thấy ngươi sao?”

Tiểu Xuân cũng không nhịn được xoay đầu theo nàng kia.

“Đúng thế.”



Thân thể nữ tử kia uyển chuyển nhẹ nhàng lắc lư giữa không trung, linh hoạt giống một con cá trắm đen, “Ta ở thành Khai Phong này đã vài thập niên nhưng ngươi là người đầu tiên nói chuyện với ta đó.”

“Vì sao?” Nàng không hiểu, “Bởi vì ngươi là quỷ à?”

“Ta không phải quỷ……” Phủ nhận xong nàng kia lại chần chờ một lát, “Nếu ngươi coi ta là quỷ thì cũng đúng.”

Tiểu Xuân: “…… Có thể tùy tiện thế sao?”

Khi nói chuyện nàng vươn tay thử túm một cái nhưng cả cánh tay nàng xuyên qua bụng nàng kia. Cả người đối phương mỏng như tơ lụa, hoàn toàn không có cảm giác thực chất.

Nàng cảm thấy thật kỳ diệu và cứ thế nhìn tay mình rồi thuận miệng hỏi: “Tiền tài của Doanh Chu là do ngươi lấy trộm à?”

“Doanh Chu?” Cô nương kia nghe thấy cái tên này thì chẳng hiểu gì nên chỉ nhún vai, “Ta trộm tiền làm gì? Không sờ được, không nắm được, còn chả dùng được.”

Cũng phải.

Tiểu Xuân không hoài nghi lời giải thích của nàng ấy. Thế giới bên ngoài có quá nhiều thứ kỳ quái, thành Khai Phong lại to như thế thì đương nhiên sẽ có nhiều thứ nàng chưa từng thấy bao giờ.

“Vậy ngươi có biết là kẻ nào trong thành đã ăn trộm tiền tài của mọi người không?”

Nàng kia treo mình trên cao nghe thấy thế thì nhẹ bay xuống dưới chống má trầm tư.

“Ừ…… Ta cũng không quá để ý tới đám yêu ma quỷ quái khác. Dù sao thì bọn chúng cũng không nhìn thấy ta…… Nếu ngươi đã muốn biết như vậy thì ngày mai ta sẽ giúp ngươi để ý một chút.”

“Được.” Nàng vừa muốn nói lời cảm ơn đối phương đã công khai nói điều kiện.

“Nhưng ngươi phải cùng ta trò chuyện thì ta mới giúp.”

Tiểu Xuân: “Nói chuyện?”

Nàng chưa bao giờ nghe yêu cầu nào nó lại riêng tư thế này vì thế chưa kịp phản ứng lại ngay.

“Tiểu Xuân!”

Tiếng Doanh Chu gọi phía sau chui thẳng vào tai thế là mắt nàng sáng lên, lập tức quay đầu giơ tay vẫy hắn.

Ngọn lửa trên tay thiếu niên bỗng nhiên tắt. Hắn thu tay lại và chạy chậm về phía trước, đợi gần tới trước mặt nàng hắn bỗng dừng lại.

“Ta, không bắt được.”

Lúc nói những lời này Doanh Chu không dám đối diện với nàng, ánh mắt mang theo thăm dò vì lo lắng sẽ bị Tiểu Xuân khinh thường.

Hắn đuổi tới một con phố khác thì bị mất dấu. Khi hắn tới trên mặt đất chỉ còn một đống tay nải và tài vật còn con yêu quái kia đã biến mất tăm. Nhìn dáng vẻ có lẽ là thằn lằn tự cắt đuôi vì thế hắn không muốn đánh bừa. Mà kỳ quái chính là hơi thở của đối phương cũng biến mất tại chỗ, giống như hắn đột nhiên mất tích, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Nhưng vừa ngước mắt nhìn biểu tình của Tiểu Xuân hắn lại thấy nàng không hề để ý mà ngược lại rất hào hứng kéo góc áo hắn.

“Doanh Chu, ngươi xem, ta vừa mới gặp một người bạn mới, là cô hồn dã quỷ đó.”

Hắn nghe thấy thế thì đờ ra: “Cái gì?”

“À……”

Nữ tử kia thấy thế thì thả người bay tới bên cạnh hắn và cẩn thận vây quanh.

“Hắn chính là ‘Doanh Chu’ sao?”

Bên tai có dòng khí thật nhỏ lưu động nhưng Doanh Chu vẫn đứng tại chỗ, tầm mắt cẩn thận nhìn tứ phía. Theo dòng khí khác thường kia năm ngón tay thon dài của hắn siết chặt lại.

Dù trước mặt trống rỗng nhưng Doanh Chu vẫn mơ hồ cảm giác được uy hiếp và linh lực của đại yêu cường đại khiến hắn không nhịn được mà dựng lông lên cảnh giác.

Tiểu Xuân nghiêm túc cân nhắc thần sắc của hắn và không thể tin được hỏi: “Ngươi thật sự không thấy nàng sao?”

Ánh mắt Doanh Chu chưa từng thả lỏng nhưng miệng vẫn không quên đáp lời nàng: “Ngươi có thể thấy sao?”

“Đúng vậy! Có phải rất thú vị không? Nàng ấy còn đồng ý giúp chúng ta tìm người đó.”

Trong lúc ấy nàng kia đánh giá cả người Doanh Chu một lượt rồi tiện tay hất sợi tóc bên vai hắn, “Hóa ra là một con chó con. Cũng rất đáng yêu nhé.”

Hắn lập tức giật mình và lùi về sau một bước, tay cũng theo đó kéo Tiểu Xuân ra phía sau mình. Tay hắn giơ ra, một con dao ngắn lập tức xuất hiện, bộ dạng hắn như chuẩn bị xù lông tới nơi.

“Hế.” Người nọ lại ra vẻ sợ hãi mà tránh đi, “Con chó con này hung hăng thế.”

Tiểu Xuân thấy hắn sắp sửa nhe răng thì vội trấn an, “Đừng khẩn trương quá, nàng ấy không có ác ý đâu, còn khen ngươi đáng yêu đó.”

Doanh Chu vừa muốn cảnh báo nàng phải nâng cao cảnh giác: “Hắn khen ta……”

Nhưng vừa nói tới đó hắn đã nghẹn họng rồi cuối cùng đành bất đắc dĩ nói: “Ngươi luôn làm quen với bạn bè gì thế này……”

Nói xong hắn lại dừng một chút và hoài nghi xem xét chung quanh một vòng: “Kẻ ấy là…… nam tử hả?”

Tiểu Xuân lắc đầu: “Là một cô nương.”

Hắn nghe vậy thì giấu đầu lòi đuôi mà nhếch nhếch miệng sau đó không nói gì nữa.

 

------oOo------