Trong Núi Có Cây Cổ Thụ - Thưởng Phạn Phạt Ngạ

Chương 46



Vỏ sồi ngưng tụ từ linh lực được xưng tụng là lớp bảo vệ cứng nhất thế gian, khó có gì phá nổi. Cho tới nay thuật phòng ngự của Tiểu Xuân luôn phát huy tốt, thậm chí còn cho người ta cảm giác nàng sẽ chẳng bao giờ bị thương.

Nhưng trên thực tế khi không có vỏ bảo vệ nàng rất yếu ớt. Giống như thân cây bị lột vỏ, cực kỳ mềm mại, chỉ cần gió thổi là gãy.

Doanh Chu vừa cắn đã gần như ngập cả phần lưng nàng. Máu tươi xuyên qua áo lụa mỏng manh và lan ra cả người nàng.

Mọi người ở đây nhìn thấy thế thì đều ngây ra. Trọng Lâu quá bất ngờ, còn Ôn Huệ trốn ở góc tường thì kinh hoàng hét to: “Tiểu Xuân!”

Máu của thụ tinh khác máu của yêu thú bình thường. Nó trong suốt, không màu, từ xa nhìn lại sẽ chỉ nghĩ nàng bị nước xối lên người chứ không có màu đỏ khiến người ta hoảng hốt kinh sợ.

Trong mấy trăm năm nay đây là lần đầu tiên Tiểu Xuân cảm nhận được thống khổ khi bị vũ khí sắc bén cắt qua người.

Cảm giác này khó chịu hơn so với tưởng tượng rất nhiều.

Nhưng cũng thực mới lạ.

Nàng vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lớp lông xù của Doanh Chu như đang an ủi hắn.

Con thú khổng lồ vẫn cắn chặt lấy lưng nàng, hàm răng run rẩy giằng co giống như đang dùng hết sức để cắn đứt nhưng lại không thể tiến thêm chút nào.

Nhựa cây ngọt lành từ kẽ răng chui vào ý thức của hắn.

Đôi mắt đỏ ngầu của Doanh Chu trợn lên thật to, ý chí và bản năng đánh nhau mấy trăm hiệp khiến mặt mày của hắn nhăn lại.

Trong suy nghĩ hỗn loạn của hắn có thêm chút mênh mang.

Ta cắn Tiểu Xuân.

Ta cắn nàng ấy……

Cái tay kia nhẹ nhàng vỗ về bộ lông của hắn, bên tai hắn mơ hồ có tiếng lải nhải xa vời mông lung. Qua một lúc lâu Doanh Chu mới nghe ra đó là Tiểu Xuân đang thủ thỉ. Giọng nàng bé tới độ giống như đang thì thầm bên tai hắn.

Nàng lặp đi lặp lại: “Không sao, không sao đâu, ta không đau.”

“Không sao, không sao hết……”

Hung tợn trong mắt hắn dần tan đi, đôi mắt bốc lửa ngùn ngụt dần trở nên trong sáng, vô hại. Nhựa của cây sồi trắng theo mọi con đường lặng lẽ chui vào xương thịt của hắn, theo kinh mạch chảy khắp toàn thân và tỏa ánh sáng màu xanh dịu dàng.

Sau đó máu kia như cây cỏ mọc rễ, đâm chồi, kết quả.

Trọng Lâu kinh hãi nhìn chằm chằm một người một chó đang ôm nhau lơ lửng giữa không trung. Bỗng con chó lai sói phát ra một tiếng nức nở từ sâu trong cổ họng.

“…… Tiểu…… Tiểu Xuân……”

Trong một khắc này ánh sáng màu trắng chói mắt tỏa ra khắp nơi. Nó tỏa ra từ thân thể con thú khổng lồ rồi bao lấy cả người hắn, từ đuôi tới đầu. Ánh sáng như đóa hoa phong tan bung nở từng cánh…… Cuối cùng ánh sáng cũng mờ dần để lộ bóng dáng thiếu niên cao gầy.

Nửa người trên của hắn để trần, hai tay ôm chặt lấy Tiểu Xuân. Răng nanh đã thu nhỏ lại nhẹ nhàng nhả ra, nhựa cây theo động tác của hắn chảy xuống.

Mái tóc đen của Doanh Chu tán loạn. Hắn vùi đầu vào cổ nàng, cẩn thận chạm vào dấu răng sâu hoắm, giọng nghẹn ngào khó nói thành lời: “Tiểu Xuân……”

“…… Tiểu Xuân, ta xin lỗi.”

Nàng còn chưa kịp đáp lời đã cảm thấy sức nặng như núi giáng xuống. Nàng không chống đỡ nổi mà òa một tiếng. Hóa ra Doanh Chu và nàng rơi từ trên cao xuống đống cành lá chồng chất bên dưới.

Yêu lực đột nhiên bùng nổ khiến sức lực của hắn cạn kiệt. Sau khi đổi về hình người Doanh Chu lập tức hôn mê, cả người đè lên Tiểu Xuân, hai mắt nhắm chặt.

Quần áo nửa người trên của hắn chắc bị lửa đốt cháy nên lộ cả lưng, tay rũ xuống nhưng vẫn không quên ôm lấy nàng.

Trọng Lâu lơ lửng trên cao thấy thế thì thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng đồng thời cũng vô cùng mất mặt. Hắn giơ tay che mặt rồi than một tiếng: “Aizzzz.”

*

Lúc này đã là nửa đêm về sáng, căn phòng của Tiểu Xuân đã bị phá hủy không còn hình dạng.

Doanh Chu thì rũ đầu ngồi ở mép giường mặc cho Trọng Lâu giúp mình chữa thương.



“Chỉ bị vỡ hai mảnh xương đầu, cũng coi như không tồi. Lúc ấy đệ như con bò điên húc nửa ngày mà không vỡ óc là may lắm rồi.”

Hắn lấy băng gạc bó một cục to tướng sau đó ngó nghiêng ngắm thành quả của mình và vừa lòng tạt cho Doanh Chu một cái.

“Được rồi, đã xong việc!”

“Óe ——”

Doanh Chu bị anh họ đánh một cái không nặng không nhẹ thì xoa đầu oán giận lườm đối phương.

Khang Kiều đứng ở mép giường thấy ánh mắt hắn trong sáng chứng tỏ thần trí đã khôi phục, không còn gì đáng ngại.

“Qua chuyện này yêu lực của ngươi đã bị tổn hại hơn nửa, chắc phải mất 1-2 năm mới có thể quay lại như cũ.”

Doanh Chu nghe thế thì thành thật gật đầu, “Ta đã biết.”

Có lẽ thấy hắn nghe lời nên sắc mặt Khang Kiều cũng ôn hòa hơn, “Nói đến cùng thì việc hôm nay cũng là do ta vì thế sau này ta sẽ trợ giúp ngươi tu luyện, tranh thủ hồi phục càng sớm càng tốt.”

“Vâng.” Hắn vẫn gật đầu, “Đa tạ dì.”

Nàng lặng lẽ gật đầu rồi đi qua một bên.

Tiểu Xuân được Ôn Huệ đỡ vào trong phòng.

Khang Kiều thấy nàng thì cũng hỏi: “Ngươi thì sao? Có cần ta giúp ngươi trị thương không?”

“A……” Nghe thấy lời này Tiểu Xuân hơi ngạc nhiên và vội xua tay cười nói, “Không cần đâu, ta chỉ bị thương ngoài da thôi, một chút đã lành rồi, cũng chẳng đau nữa.”

“Tiểu Xuân.”

Doanh Chu vừa thấy nàng là lập tức không quan tâm tới chuyện gì mà vội xoay người xuống giường. Hắn cũng chẳng thèm đi giày đã tiến lên ôm chặt lấy nàng.

Động tác này vừa đột ngột vừa mạnh mẽ khiến Tiểu Xuân không đứng vững phải lùi về sau một bước.

Hắn thì cứ ôm lấy nàng nhưng chẳng nói gì cả giống như muốn để nàng hòa vào bản thể của mình mới khiến nỗi lòng hắn yên ổn vậy.

Trọng Lâu ở phía sau thấy thế thì đau đầu, mày nhăn tít. Dì hắn thì chỉ nhướng một bên mày, biểu tình bình thản mang theo chút hứng thú. Ôn Huệ vốn được nuôi dạy trong khuê phòng với lễ tiết gò bó nên vội lấy hai tay che mắt.

Tiểu Xuân lùn hơn Doanh Chu nửa cái đầu vì thế mũi nàng chạm đúng vào xương quai xanh của hắn, hít thở cũng khó khăn.

Nàng khó hiểu trợn mắt chớp chớp, “Doanh Chu?”

Tay nàng không biết đặt chỗ nào nên vội vòng ra sau lưng hắn vỗ vỗ như đang an ủi.

“…… Làm sao thế?”

“Ừ…… không có gì.” Rốt cuộc thiếu niên cũng buông lỏng tay sau đó tự mình ngượng ngùng quay mặt đi không dám nhìn nàng.

“Ta chỉ muốn, muốn ôm ngươi một chút.”

Tiểu Xuân nghe xong cũng chẳng thèm để ý, khóe mắt nàng cứ thế cong cong lên, tay vỗ vỗ lưng hắn: “Ai u, ta không sao mà, đừng lo lắng. Thuật pháp của ta không đánh được ai nhưng trị thương thì không thành vấn đề.”

Doanh Chu rũ mắt nghiêm túc nhìn nàng nói chuyện sau đó mới yên tâm nhếch miệng và gật đầu một cái.

“Nếu đã không bị thương nữa,” Khang Kiều đi qua hai người họ và mở miệng, “thì ngươi cũng đừng có ôm cô nương nhà người ta nữa.”

Nửa câu sau hiển nhiên là nói với Doanh Chu nhưng sau đó nàng ấy lại thu tầm mắt và nhìn Tiểu Xuân nói: “Ngươi là thụ tinh đúng không? Theo ta tới đây. Nhân lúc còn chưa tới hừng đông chúng ta cần sửa sang lại sân vườn và nhà cửa.”

Khang Kiều đi qua bên cạnh Ôn Huệ, mắt vẫn nhìn thẳng, không hề có biểu tình gì. Còn Ôn Huệ lại mím chặt miệng.

Đồ đã bị Thái Dương Chân Hỏa đốt mà muốn khôi phục lại như cũ là việc không dễ dàng. Nhưng một khi kết giới nơi này bị cởi bỏ và hạ nhân trong phủ thấy trình độ phá hoại khủng khiếp của Doanh Chu thì bọn họ sẽ phải nghĩ ra lý do để lừa bọn họ.

Cũng may vị tiểu thư lang tộc này quả là tinh thông pháp thuật. Tiểu Xuân được nàng ấy chỉ điểm thì lập tức biết phải chữa trị cây cỏ thế nào. Đống cây cỏ bị đốt cháy uống mấy ngụm nhựa cây của nàng là sống lại còn dấu vết đánh nhau thì phải để đích thân Khang Kiều ra tay.

Hai người ai bận việc nấy, chẳng ai nói với ai câu nào.



Trong lúc Tiểu Xuân cứu đám cây cỏ trong viện sẽ trộm liếc mắt qua nhìn đối phương…… Không biết vì sao nàng luôn cảm thấy người này hơi quái quái nhưng lại không biết quái chỗ nào.

Mãi tới sáng sớm lúc tia nắng ban mai chớm nở bọn họ mới miễn cưỡng thu dọn xong.

“Cái gì?!”

Tiểu Xuân ngây người nhìn Ôn Huệ ngồi đối diện, “Ngươi nói dì nhỏ của Doanh Chu là mẹ kế của ngươi hả?!”

Ôn Huệ nằm bò trên bàn nhăn mặt gật đầu, “Không thể sai được, mẹ ta mà chẳng nhẽ ta không nhận ra à?”

Tiểu Xuân khiếp sợ nhìn nàng ấy rồi quay đầu nhìn Doanh Chu. Nàng cứ nhìn hai người họ một lúc mới giải thích được quan hệ hỗn loạn này.

“Nói như vậy…… thì hai người là họ hàng xa à?”

“Đó là ‘mẹ kế’.” Từ lúc nàng vào nhà Doanh Chu luôn rúc trong góc buồn bực, mãi bây giờ mới lên tiếng, “Cha nàng ấy tục huyền thế nên chúng ta không phải họ hàng xa, quăng tám con sào cũng chẳng có liên quan.”

Tiểu Xuân bẻ đầu ngón tay cân nhắc và như suy tư gì đó, “À……”

Ôn Huệ liếc mắt nhìn ngoài cửa và chẳng thấy bóng dáng Khang Kiều đâu mới thấp giọng nói: “Mẹ ruột của ta mất nhiều máu khi sinh ta nên qua đời, qua nửa năm mẹ kế đã vào cửa. (Hãy đọc thử truyện Tân An quỷ sự của trang runghophach.com) Lúc ấy hàng xóm lân cận đều khen bà ấy trẻ và xinh đẹp nhưng nhiều năm qua bộ dạng bà vẫn thế, hóa ra là có lý do.”

Thử hỏi một con yêu quái thì làm sao mà già đi được?

Yêu quái thọ mấy trăm năm, thậm chí cả ngàn năm. Bọn họ ở lại nhân gian mấy chục năm cũng giống như người thường trải qua một hai năm rong chơi gì đó.

Thật không thể tin được từ nhỏ nàng đã ham mê nghe chuyện về yêu quái thế mà không biết ngay bên cạnh mình cũng có một con.

Tiểu Xuân cố gắng dùng năm ngón tay của mình để làm rõ quan hệ rắc rối này. Nàng bừng tỉnh nói: “Nếu theo lời Trọng đại ca nói thì cha của Ôn Huệ chính là ……”

“Không đúng.” Doanh Chu chợt đánh gãy lời nàng và gõ gõ góc bàn nói, “Thời gian không khớp. Cha Ôn Huệ tính ra mới hơn 40, mà dì của ta đã rời núi được 60, 70 năm.”

Trừ phi nàng ấy tái giá…… Nhưng vấn đề là…… vì sao phải tái giá?

Theo truyền thống của lang tộc thì một đời họ sẽ chỉ có một bạn đời. Hơn nữa lang yêu chính thống sẽ không cam lòng làm vợ kế cho người ta.

Dì của hắn sẽ là người vì tình mà quỵ lụy thế sao?

Ôn Huệ ở bên kia hoàn toàn không có tâm tư để ý tới chi tiết bên trong. Nàng ấy chống má, khó có thể tin mà than: “Trời ạ, mẹ kế của ta thế mà lại là yêu quái! Ta ở chung với bà ấy mười mấy năm nhưng chưa từng phát hiện ra…… Đây là sự thật sao? Ta không nằm mơ chứ?”

Doanh Chu: “……”

Nhìn nàng này có vẻ rất vui là đằng khác.

Tiểu Xuân chống má bằng một tay còn một tay thì nghịch chén trà, biểu tình như đang suy tư, giọng thì do dự, “Mẹ kế của ngươi …… Khiến ta nhớ tới một người. Hai bọn họ mặt mày giống nhau, nhưng khí chất lại quá khác biệt.”

“Là ai thế?” Doanh Chu mở miệng hỏi rồi lại hoài nghi, “Ngoài Bạch Ngọc Kinh ngươi vẫn còn người quen khác à?”

“Chính là du hồn ta đã gặp.” Nàng thản nhiên trả lời, “Lúc trước ta đã nói với ngươi rồi nhưng ngươi không nhìn thấy nàng ấy.”

Nàng vừa mới dứt lời ngoài cửa đã truyền tới một giọng nói lành lạnh: “Nàng ta ở đâu?”

Khang Kiều thẳng lưng đi vào phòng. Trong khoảnh khắc ấy mọi người lập tức lặng như tờ. Nàng ấy thì quét mắt một vòng sau đó nhìn Tiểu Xuân vẫn đang ngây ra và hỏi lại, “Du hồn mà ngươi nói đang ở đâu?”

Tiểu Xuân lấy lại tinh thần và vội đáp, “Ở ngay trong thành này.”

Khang Kiều hơi gật đầu nói, “Mang ta đi gặp nàng ấy.”

“Nhưng hình như đêm nàng ấy mới ra ngoài……”

“Được.” Đối phương cũng không có ý kiến gì, “Vậy ban đêm chúng ta sẽ đi.”

 

------oOo------