Trong Núi Có Cây Cổ Thụ - Thưởng Phạn Phạt Ngạ

Chương 53



Bởi vì có tuyết nên mới chiều mà ngày đã tối hẳn đi.

Hai bên sườn của Sương Hàn Đường đều đốt đèn. Đế đèn làm bằng xương thú hoặc ngà voi, bộ dạng khí phái cực kỳ. Đại điện rộng rãi được điểm xuyết bằng màn lụa màu xanh, đồ trang trí không nhiều khiến không gian càng thêm rộng mở.

Sảnh lớn chia làm hai cấp, hai bên bày ghế có lót da thú, bên cạnh là bàn nhỏ bày nước trà nóng hổi. Đây là nơi Lang Vương đón khách quý hoặc bàn công việc nhưng hiện tại chỉ có một ông lão đứng chắp tay đưa lưng về phía họ.

Vị Đại Tư Tế của lang tộc ăn mặc khá tùy tiện. Dưới tầng tầng trường bào là hai cánh tay ngăm đen gầy gò lại thô kệch. Cả người ông ấy khô quắt, không hề rắn chắc giống đám thanh niên trong tộc.

Khang kiều chắp tay hành lễ: “Đại Tư Tế.”

Đối phương xoay người lại.

Cũng là lão yêu quái ngàn năm nhưng ông ấy kém xa Tiểu Xuân.

Râu tóc xám trắng cuộn lại hỗn độn, khuôn mặt nếp nhăn chi chít. Nếu không phải tinh thần của ông ấy không quá tệ thì nhìn qua còn tưởng đây là kẻ sắp xuống lỗ tới nơi.

Dù sao cũng là trưởng bối nên không thể thiếu phần lễ nghĩa. Lúc này Doanh Chu cũng khom người chào hỏi: “Gia gia.”

“À…… Doanh Chu à.”

Lão lang yêu đã già nên đôi mắt không tốt lắm. Ông ấy tiến lên vỗ vai Trọng Lâu và hớn hở khen, “Ra ngoài rèn luyện mấy năm cao lên nhiều nhỉ! Không tồi, không tồi, giờ cháu cũng là một lang yêu xuất sắc rồi.”

Trọng Lâu bị vỗ vai thì vội cúi đầu, cố gắng nén gân xanh chỗ thái dương đang giật giật: “Gia gia, cháu không phải Doanh Chu, cháu là Trọng Lâu……”

“Ế, hê hê.” Đại Tư Tế gãi gãi tai cười cười nói, “Ta cũng đang tự hỏi sao thằng nhóc Doanh Chu lại cao to thế. Mấy năm không gặp ta cũng không nhận ra cháu nữa rồi. Thế nên Doanh Chu à, có thời gian thì về núi thăm mọi người nhiều một chút.”

Vừa nói ông ấy vừa chuyển qua vỗ vai Khang Kiều.

Khang Kiều: “…… Đại Tư Tế, cháu là Khang Kiều.”

Lúc này ông lão không thèm đỏ mặt nữa mà chỉ lo cười ha ha và hoàn toàn không thèm để bụng, “Ta đương nhiên biết cháu là Khang Kiều. Ta chỉ đùa với mấy đứa thôi, phải không Doanh Chu?”

Ông ấy vừa nói vừa cúi đầu nhìn cây đèn ở bên cạnh.

Doanh Chu: “……”

Tiểu Xuân bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng cho bản thân.

Đây là Đại Tư Tế kiến thức rộng rãi sao? Thế nào lại không đáng tin như này?!

Trà nóng đã thấy đáy.

Lão lang yêu đi vòng quanh nàng mấy vòng và nhìn khắp một lượt.

“Đúng là thụ tinh……” Ông ấy bỗng lộ ra vẻ mặt cảm thán, “Không thể tưởng tượng được đời này ta còn có thể gặp lại một thụ tinh hơn ngàn tuổi.”

Tiền căn hậu quả thì Trọng Lâu đã kể hết thế nên Đại Tư Tế cũng không hỏi nhiều mà chỉ nhìn mọi người rồi hỏi, “Thứ kia đâu?”

Doanh Chu vội đưa chậu cây cho ông ấy, “Ở đây.”

Ông ấy đón lấy cái chậu và vuốt râu, híp mắt trầm ngâm, “À……”

Cây non cao hai thước nhẹ run run trong gió lạnh cắt da thịt.

“Thế nào gia gia?” Doanh Chu lo lắng nên không nhịn được mở miệng hỏi, “Nàng có thể khôi phục yêu lực nguyên thân không? Hay nàng vẫn sẽ phải nương nhờ cây non này? Nếu chỉ dựa vào nó liệu có được không? Ngài có cách nào không?”

Thiếu niên hỏi liên tiếp còn lão lang yêu thì cứ chậm rãi ngẫm nghĩ chứ chưa trả lời ngay. Lát sau ông ấy buông chậu cây và hỏi Tiểu Xuân: “Ngươi nói sau khi bị thiên lôi đánh ngươi mất đi tri giác, sau một giấc ngủ mới mượn cây non này sống lại hả?”

Nàng gật đầu đáp: “Đúng thế.”

Đại Tư Tế đã nắm được vấn đề đại khái, “Nếu ta nhớ không lầm thì quả cây kia không phải quả rụng từ bản thể của ngươi.”

Tiểu Xuân hơi trợn mắt sau đó mang theo tò mò chờ đối phương nói tiếp.

“Thụ yêu là tinh quái có năng lực tự chữa lành giỏi nhất trên đời này, cũng có thủ đoạn bảo mệnh và sức sống cực kỳ ngoan cường. Theo như lời ngươi nói thì cây non này hẳn là năng lực tự bảo vệ của ngươi khi bản thể bị tấn công quá mức nghiêm trọng.” Lão tư tế chắp tay sau lưng đi vài bước rồi mới xoay người nói, “Giống ‘thằn lằn đứt đuôi’ hoặc ‘kim thiền thoát xác’ vậy.”



Tiểu Xuân nghe cực kỳ nghiêm túc, mắt cũng không chớp mà nhìn ông ấy chằm chằm.

“Lúc lão phu còn trẻ từng gặp một thụ yêu như thế……”

Ông ấy khẽ ngẩng đầu lên.

Nóc của Sương Hàn Đường được chạm trổ theo hình lốc xoáy. Giờ phút này ánh chiều hôm đã buông xuống, nếu đưa mắt nhìn ra ngoài có thể thấy thiên hà lấp lánh điểm xuyết qua khe hở loang lổ.

Lão lang yêu dùng giọng điệu mang theo hoài niệm mà nói, “Lúc ấy hắn bưng một cái chậu cây đi khắp nơi tìm kiếm linh đan diệu dược chữa khỏi nguyên thân cho mình —— hiện giờ nghĩ lại hình như hắn còn nhỏ tuổi hơn ngươi bây giờ. Nguyên thân của hắn là một cây bạch quả, cây non kia cũng là nơi hắn nương nhờ.”

Tiểu Xuân nghe vậy thì nghiêm túc và kính trọng gật đầu: “Vậy phải gọi là tiền bối của ta rồi.”

Đại Tư Tế tiện tay cầm một chén trà nhỏ để nhuận hầu, “Nghe nói hắn chém giết một con rết tinh cao một trượng nên bị thương. Chất độc của con rết ngấm vào đất, rễ của hắn hút vào nên cả cây bạch quả khô héo, bản thân hắn đành mượn cây non này lánh nạn.”

Ông ấy nhìn lá trà lơ lửng trong chén, trong đáy mắt là nghiêm túc hiếm có, “Nghe giọng điệu của hắn khi đó thì hình như đó không phải lần đầu gặp nguy hiểm như thế nên thoạt nhìn hắn có vẻ thành thạo.”

“Độc của con rết không tính là kịch độc, lang tộc có sẵn giải dược, thậm chí tới chợ đen cũng mua được. Yêu lực của thụ tinh có thể giúp khởi tử hồi sinh vì thế với tu vi của hắn chỉ cần tùy tiện chữa bệnh cho người ta rồi đổi tiền tài mua linh dược về trị thương là được. Nhưng hắn lại chẳng chút hoang mang.”

Lão lang yêu đặt chén trà xuống bàn và mang theo giọng nói khàn khàn đều đều chỉ có khi kể chuyện xưa, “Hắn đi dạo chơi khắp nơi, chui vào những thành trấn náo nhiệt nhất. Mới đầu ta còn cảm thấy hứng thú, bởi vì thụ tinh trên đời này gần như đã tuyệt tích, trăm ngàn năm cũng chưa chắc đã gặp được một con. Vì thế ta cũng theo hắn du ngoạn một đoạn thời gian. Nhưng sau đó ta mới biết hóa ra cỏ cây tu thành hình người không thể rời khỏi bản thể của mình quá xa. Phạm vi hoạt động của thụ yêu là có hạn, thậm chí cả đời có khi cũng không thể ra khỏi núi rừng.”

Đầu ngón tay khô gầy của ông ấy gảy gảy lá non của cây sồi trắng và thong thả nói: “Hạt giống nguyên thân sinh ra khi gần chết chính là cơ hội duy nhất để bọn họ rời đi vì thế hắn phải nắm chặt lấy cơ hội, bởi vì —— Một cây non như thế chỉ có thể sống được nửa năm.”

Giọng ông lão vừa dứt thì như có sấm sét đánh ngay bên tai Tiểu Xuân.

Đôi mắt ngây thơ trong sáng của nàng hơi cứng lại, dù chẳng có cảm xúc gì nảy lên nhưng người ta vẫn nghe thấy một tiếng ‘lộp bộp’ rõ ràng khí phách.

Nửa năm……

Lão lang yêu bình tĩnh đến độ tàn nhẫn, “Tiểu Xuân cô nương rời khỏi Bạch Vu Sơn vào giữa mùa thu đúng không? Nếu cái cây này chỉ có thể sống được nửa năm vậy ngươi cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa đâu.”

Đôi mắt cứng đờ của nàng mất một lúc mới thả lỏng. Ánh mắt nàng vẫn bình thản như trước, giống như chưa từng nhìn bất kỳ ai nhưng cũng giống như rơi vào hồ sâu không đáy, từ từ chìm dần.

Doanh Chu nhìn nàng sau đó nhìn Đại Tư Tế, trong khoảnh khắc hắn nghẹn lời không nói được gì.

“Không còn nhiều thời gian là……” Tiểu Xuân hé miệng hỏi, “Ta sẽ chết sao?”

“Nếu không thể cứu sống cây sồi kia trong khoảng thời gian còn lại,” lão tư tế nói thật, “thì đúng là thế.”

“Vì sao?” Doanh Chu buột miệng thốt ra, “Vì sao lại là nửa năm……”

Lão lang yêu đáp: “Cây non này rốt cuộc cũng chỉ là vật chứa tạm thời, lại ở xa nguyên thân ngoài ngàn dặm vì thế thời gian vừa đến mối liên hệ giữa cả hai sẽ đứt. Nguyên thân bám rễ sâu dưới đất, đâu phải nói dời bỏ là dời được. (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Có lẽ thụ tinh khác nhau sẽ có yêu lực khác nhau dẫn đến thời gian dài ngắn không đồng đều nhưng thời hạn cũng sẽ không quá dài.”

Trọng Lâu vẫn không hiểu lắm vì thế tiến lên hỏi, “Gia gia, trong kho nhà chúng ta có nhiều dược liệu quý hiếm đúng không? Mỗi lần ngài uống quá chén đều mang bọn cháu tới tham quan rồi khoe khoang cái gì mà ‘khởi tử hồi sinh’ với cả ‘có thể giải bách độc’ ấy!”

“Dược liệu không phải giả.” Lão tư tế nhẫn nại ôn hòa giải thích cho đám con cháu trong tộc, “Nhưng trị liệu cho thụ tinh và yêu thú như chúng ta lại không giống nhau. Nếu ta thọc ngươi một đao thì chỉ cần ngươi uống thuốc là có thể lành da liền sẹo, nhưng cây cối thì khác. Ngươi thọc lên thân cây một đao rồi cho nó uống thuốc là vết đao kia sẽ liền à? Thân cây và bản thể của loài thú khác nhau như trời với đất, huống chi theo như lời các ngươi nói thì thân cây bị sét đánh, gãy từ giữa. Thế thì càng khó mà cứu sống.”

Doanh Chu đứng ở đó, tầm mắt giãy dụa giữa Tiểu Xuân và Đại Tư Tế.

Nhưng lúc nàng quay mặt lại hắn chẳng thấy chút khổ sở nào.

Quá bình tĩnh.

Bình tĩnh đến độ hắn không biết làm sao……

Nhưng nàng càng không khổ sở thì lòng hắn càng như sông cuộn biển gầm.

—— “Nhất định có thể.”

—— “Lang tộc và khuyển tộc nhiều kỳ nhân dị sĩ như thế, ắt sẽ tìm được biện pháp. Ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi.”

Chỉ còn mấy tháng……

Sao nàng lại chỉ còn mấy tháng?

Doanh Chu đột nhiên nắm chặt tay một cách vô thức, gân cốt phát ra tiếng răng rắc.

Là lang tộc vô dụng, lang tộc không cứu được nàng.



Cửu Châu to lớn như thế hắn không tin không thể tìm thấy người có thể giải quyết vấn đề này.

Tiểu Xuân sẽ sống tốt.

Hắn sẽ giúp nàng sống sót……

Hắn……

Trong lúc đầu óc hắn còn chìm trong phẫn nộ và xúc động thì một bóng người đột nhiên lóe lên.

“Phù Ngọc Sơn.”

Doanh Chu đột nhiên nhanh trí hét lên, “Nước ở Phù Ngọc Sơn!”

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lão lang yêu, “Nước của Phù Ngọc Sơn đời đời bất biệt, có thể thúc giục rễ cây tái sinh!”

Đại Tư Tế bị tiếng hét của hắn dọa ngây người. Ông ấy ngây ra một lát mới lấy lại tinh thần, “Khá khen cho ngươi còn biết tới Phù Ngọc Sơn, có vẻ lần này xuống núi học được không ít nhỉ.”

Nói xong ông ấy xoa cằm, nhíu mày trầm ngâm: “Nhưng…… dòng suối ở Phù Ngọc Sơn được mệnh danh là ‘bất lão tuyền’, uống mãi không hết, cũng chẳng bao giờ khô, có tác dụng tẩm bổ cho cấy cối, quả là thứ tốt.”

Cuối cùng ông ấy bủn xỉn tán thành: “Có thể thử một lần.”

“A……” Trọng Lâu biết được kết quả này thì đau đầu xoa mày, “‘Bất lão tuyền’ à……”

Trước mắt đã đến tháng chạp. Từ Bạch Vu Sơn tới đây đã hơn bốn tháng, việc tìm ra nước thánh nơi tiên sơn trong truyền thuyết trong vòng 80 ngày quả thực là nhiệm vụ khó khăn.

Doanh Chu chỉ ngóng trông tu vi của Tiểu Xuân thâm hậu, có thể giúp nàng duy trì một năm, hoặc hai năm là tốt nhất.

Hắn nhẹ nhàng thở ra.

Mặc kệ thế nào chỉ cần có phương hướng là được. Chỉ cần không phải bó tay thì sẽ có hy vọng.

Lòng hắn bốc lên ngọn lửa chiến đấu nhưng vừa quay đầu thấy khuôn mặt không cảm xúc của Tiểu Xuân hắn lại thất thần. Bộ dạng này của nàng…… đúng là không mặn không nhạt.

Không biết vì sao thấy phản ứng của nàng như thế Doanh Chu lại vô cớ nhớ tới tình cảnh của lão tạp dịch ở trấn Bạch Thạch Hà.

Ngày thường nàng muốn cười là cười, muốn khóc là khóc nhưng lúc nàng không thể hiện cảm xúc gì hắn lại cảm thấy sâu trong nội tâm nàng lúc này không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Trước khi cáo từ nàng đột nhiên dừng bước và gọi lão tư tế: “Hắn…… Ý ta là vị thụ tinh ngài quen biết ấy, giờ này hắn thế nào rồi?”

Lão lang yêu dùng đôi mắt sắc bén sâu thẳm nhìn nàng. Trong con ngươi đen nháy kia chỉ có lặng lẽ, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ lạnh lùng.

Qua một lúc lâu ông ấy mới lẳng lặng nói một cách bình thản: “Hắn tự sát.”

Gió đêm trên đỉnh đầu theo đường chạm khắc lướt xuống xẹt qua má nàng. Tiếng lá khô xào xạc phất qua mái nhà.

Tiểu Xuân bình tĩnh đứng trong cơn gió nhẹ sau đó nghe ông ấy chậm rãi nói: “Chết trước bản thể của chính mình.”

Lão tư tế nhớ mang máng nhiều năm trước ông có tới hỏi thăm tình hình đối phương.

Trong núi sâu không một bóng người chỉ có gió ấm áp. Ánh mặt trời bị cây cối che khuất nên chỉ thi thoảng mới vẩy ánh nắng loang lổ xuống tán rừng mênh mông như những dòng nước.

Thụ tinh tràn đầy linh lực khiến cho thân thể thiếu niên vẫn hoàn hảo như cũ dù đi qua nhiều năm.

Lúc đó Đại Tư Tế vẫn còn thanh niên. Ông đẩy cỏ dại um tùm ra và đi tới trước cây bạch quả kia. Chỉ thấy thụ tinh trẻ tuổi quỳ gối ngóng nhìn về phía thành trấn nơi xa xôi, gai gỗ sắc nhọn đâm xuyên qua lưng hắn.

Sắc mặt hắn thản nhiên, đầu hơi ngẩng cao, ánh dương ấm áp xán lạn xuyên qua kẽ lá đậu trên má hắn.

Mặt mày hắn nhẹ nhàng, nửa người dưới là bạch quả vàng ươm.

 

------oOo------