Trong Phim Ngoài Đời

Chương 51: Về Nhà



Lâm Chi hôn xong mới phát hiện dưới đôi mắt khép kín của Quý Hoài Thịnh có quầng thâm mờ mờ, có lẽ do anh biến mất một ngày một đêm, không nghỉ ngơi tốt.

Cô không đành lòng đánh thức anh, liền rón ra rón rén rời giường, đi vào phòng tắm.

Trên sàn phòng tắm vương vãi quần áo của anh và cô. Áo sơmi, váy, nội y quấn vào nhau trông vô cùng mờ ám.

Nghĩ đến hình ảnh đêm qua, tai Lâm Chi hơi nóng lên. Đêm qua anh mạnh mẽ quá, còn bắn ở bên trong cô nữa.

Quý Hoài Thịnh bình thường lại rồi. Lâm Chi cảm thấy rối loạn chức năng sinh lý của anh hồi phục khá nhanh. Lúc nào rảnh rỗi phải bảo anh đến bệnh viện kiểm tra tổng quát xem sao?

Quần áo trên sàn nhà đã ướt đẫm, không thể mặc lại được nữa, Lâm Chi cầm chiếc áo sơmi rộng thùng thình của Quý Hoài Thịnh tròng đại lên người rồi đi về phòng.

Sau khi về phòng, cô bắt đầu tắm rửa thay quần áo, vừa mặc đồ xong thì tiếng gõ cửa vang lên.

Cô đi ra mở cửa, thấy Quý Hoài Thịnh đang đứng bên ngoài. Anh đi dép lê, quần áo trên người lộn xộn, đầu tóc hơi rối do chưa kịp chải.

Vừa thấy Lâm Chi, anh không nói gì liền ôm cô vào lòng, vùi mặt bên cổ cô nói: “Lần này em lại muốn chạy trốn sao?”

Giọng Quý Hoài Thịnh không còn vẻ bình tĩnh như thường ngày mà xen lẫn chút hoảng loạn. Khi tỉnh lại, không thấy bóng dáng Lâm Chi đâu, anh cho rằng cô lại tránh né giống như mấy lần trước, cứ tỉnh táo là đẩy anh ra thật xa.

“Em… về thay quần áo.” Lâm Chi đáp.

“Còn nhớ rõ chuyện tối qua không?”

Lâm Chi gật đầu: “Nhớ rõ.”

Quý Hoài Thịnh ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của cô, hỏi: “Anh là ai?”

Lâm Chi không do dự, trả lời: “Bạn trai của em.”

Khóe miệng Quý Hoài Thịnh cong lên, vừa lòng hôn chụt một cái lên đôi môi đỏ của cô, nhưng lại cảm thấy danh hiệu bạn trai này vẫn chưa đủ. Anh nghĩ, phải tìm thời cơ thích hợp biến thành người thân mật hơn của cô mới được.

Hai người ôm ấp một hồi lâu, Quý Hoài Thịnh mới chịu rời khỏi phòng Lâm Chi, về phòng mình dọn dẹp.

Quá trình quay gameshow đã kết thúc, hôm nay Lâm Chi cùng Quý Hoài Thịnh đều phải rời biệt thự và về nhà.

Quý Hoài Thịnh bảo Lâm Chi thu dọn hành lý, hai giờ chiều anh đưa cô về.

Dọn đồ xong, Lâm Chi nhìn mấy chậu hoa cúc nhỏ rực rỡ trên ban công, cảm thấy hơi tiếc nuối. Đây là những bông hoa đầu tiên anh tặng cho cô, đáng tiếc là không mang lên máy bay được.

Nghĩ về hai ngày trước, vì hiểu lầm Quý Hoài Thịnh và Trần Văn, cô tức giận đập vỡ mất hai chậu, nên bây giờ trong lòng càng tiếc hận. Anh tặng hoa mà chẳng chịu nói rõ, cứ tìm cớ loanh quanh, còn cô chẳng biết gì cả nên không nương tay chút nào.

Hai giờ chiều, Quý Hoài Thịnh xuất hiện trong phòng Lâm Chi. Anh kéo va li hành lý của cô, nói: “Đi thôi, chúng ta ra sân bay.”

“Vâng.” Lâm Chi lưu luyến quay đầu lại nhìn mấy chậu hoa cúc trên ban công mãi mới chịu đi.

Quý Hoài Thịnh nhìn theo ánh mắt Lâm Chi, không nói gì, chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, cùng đi xuống lầu.

Lâm Chi nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, trong lòng thoáng gợn sóng. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay khô ráo của anh, chỉ nắm tay thôi mà cũng làm tim cô đập thình thịch.

Cô cúi đầu nhìn xuống chân, khóe miệng hơi cong lên, trong lòng nhảy nhót, cảm thấy giống như đang nằm mơ. Cô đã được ở bên idol mà mình thầm thương trộm mến thời niên thiếu. Nếu nói chuyện này ra, mấy đứa bạn cùng phòng đại học chắc chắn sẽ không thể tin nổi.

Khi đó, các bạn còn cười cô theo đuổi thần tượng đến tẩu hỏa nhập ma, rất nhiều đồ vật xung quanh cô đều có dấu vết của Quý Hoài Thịnh. Thậm chí có một lần, họ còn nghe được Lâm Chi kêu tên Quý Hoài Thịnh trong lúc ngủ mơ.

Nói về thời gian đó, Lâm Chi càng xấu hổ, bởi vì đó là lần đầu tiên trong đời cô mộng xuân, người trong mộng chính là anh.

“Này…” Một đôi chân đột nhiên xuất hiện trước mắt, Lâm Chi lảo đảo suýt ngã. Quý Hoài Thịnh nhanh tay lẹ mắt kéo cô vào lòng.

“Đi đường đừng cúi đầu, dễ đụng phải người khác lắm.” Quý Hoài Thịnh nhẹ giọng nói.

“Vâng.” Lâm Chi vừa đáp vừa kìm chế cơn hoảng loạn, ổn định thân hình.

Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người suýt nữa bị đụng phải, cô hơi ngạc nhiên.

Đối diện là Chu Hách đang nhìn cô và Quý Hoài Thịnh với sắc mặt âm trầm.

“Chi Chi, chị muốn đi đâu?” Chu Hách cố kìm nén cơn giận, nhẹ nhàng hỏi.

Lâm Chi trả lời: “Về nhà.”

Chu Hách liếc mắt nhìn Quý Hoài Thịnh, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Một lát sau, cậu quay đầu nhìn Lâm Chi, nhẹ giọng nói: “Cùng về đi. Chúng ta đến đây cùng nhau thì cũng phải về cùng nhau, vả lại còn cùng công ty mà.”