Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center

Chương 26: Thần là bất tử



"Đây là cái gì?"

 Khi giọng nói vừa rơi xuống, Tạ Tiểu Chu cảm thấy một luồng hơi nước lạnh phả vào mặt, vô thức nhắm mắt lại.

 Một lúc sau, cậu mở mắt ra, thấy một nam nhân cao lớn đứng bên cạnh mình.

 Nam nhân mặc áo bào trắng, với những họa tiết cổ xưa và huyền bí được thêu trên gấu quần áo, khiến người ta chỉ cần nhìn thấy đã biết là địa vị cao quý, cao cao tại thượng.

 Hắn lấy ngọc trâm vấn tóc, nhìn thấu lớp ngụy trang thì hắn chính là một vị công tử ngọc thụ lâm phong ôn nhu dịu dàng. Chỉ là đôi mắt của hắn bị một mảnh vải đỏ che lại nên không thể nhìn rõ.

 Già kỳ nhãn......

 Tạ Tiểu Chu nghĩ đến câu nói trên bích họa.

 Đột nhiên, trên cách tay truyền đến xúc cảm lạnh lẽo cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Cổ tay Tạ Tiểu Chu bị người nắm lấy, hắn đem bên kia xem xét.

 Cho dù mắt đối phương bị mảnh vải đỏ bao phủ, Tạ Tiểu Chu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén bên ẩn hiện bên dưới.

 Là Thần Sông.

 Cùng bức bích họa không sai biệt lắm. Thử cảm nhận là biết, hơi nước dày đặc trên người hắn, vừa lạnh vừa ướt.

 Tạ Tiểu Chu không khỏi run lên.

 Thần Sông nắm cổ tay Tạ Tiểu Chu.

 Tơ hồng được buộc vào làn da trắng nõn và mảnh mai, theo chuyển động, chiếc cúc áo trên đó nhẹ nhàng đung đưa, phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ.

 Thần Sông trong tiềm thức ghét thứ này.

 Không biết vì sao, hắn cảm nhận được sự uy hiếp từ chiếc cúc nhỏ này, nó thậm chí còn bộc ra hơi thở chủ quyền.

 [Cảm ứng Chu Chu dùng thuốc!]

 [Đây là cái gì? Sao lại khiến Thần Sông phản ứng kịch liệt như vậy]

 [Lầu trên, tôi đề nghị bạn nên xem 《Vườn Trường Bảy Đêm Đàm Luận 》đây là tín vật do Boss đưa cho Chu Chu đó]

 [??? Mang theo tín vật của người khác mà nói chuyện với Thần Sông, Chu Chu, không hổ là cậu!]

 Tạ Tiểu Chu ánh mắt cũng đặt vào chiếc cúc, không ngờ Thần Sông lại để ý đến thứ mà Tần Nguyên đưa cho cậu như vậy. Nhịp tim của cậu đập nhanh một chút, sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói: "Là bạn tặng thôi."

Thần sông: "Bạn à..." Tay hắn bắt đầu dùng sức, giọng nói trở nên lạnh lùng." Là ai? "

 Bạn....

 Hắn không thích từ này.

 Tân nương của hắn không được có đồ vật của người khác, càng không thể để tân nương của hắn trong mắt có những người khác.

 Quả nhiên, vẫn là nên đem tân nương của mình giấu kín đi.

 Giấu dưới nước, ẩn dưới sông, nơi không ai có thể chạm vào. Cứ như thế, điều này sẽ không xảy ra.

 Tích tắc—

 Vệt nước rỉ ra từ viền quần áo của Thần Sông, lập tức liền bao phủ hơn phân nửa mặt đất, trên vách tường cũng lộ ra bọt nước, chậm rãi trượt xuống dưới.

 Tạ Tiểu Chu không biết câu nói kia đã chạm vào lôi điểm của Thần Sông, nhưng nếu không ứng phó bằng lời nói về quá khứ, e rằng sẽ trở thành một vấn đề chí mạng.

 Nên giải thích như thế nào đây.

 Nhưng giải thích điều này dường như cũng không được tích sự gì.

 Tạ Tiểu Chu quyết định dành thế chủ động trước. Cậu nửa quỳ trên giường, ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy hai tròng mắt đen nhánh đang bắt đầu ngấn nước: "Anh... sao lại quan tâm đến người khác."

 Dao động của mực nước xung quanh ngừng lại, Thần Sông cũng có sững sờ: "... Ân?"

 Tạ Tiểu Chu khịt mũi, có chút muốn khóc: "Tôi là tân nương của anh, sao anh lại quan tâm đến người khác? Chẳng lẽ anh không hài lòng với tôi sao?"

Khán giả phòng phát sóng trực tiếp cũng bị pha bẻ lái này làm cho sợ ngây người.

 [Cậu ta vậy mà lại giám trã đũa hắn, Thần sông chắc chắn sẽ giết cậu ta! ]

 [Ha ha, tôi không nghĩ vậy đâu]

 [Tôi là người duy nhất cảm thấy có lỗi với Tần Nguyên sao? Bột CP có kết BE rồi huhuhu, tại sao lại là BE, Chu Chu chẳng lẽ cảm thấy không tốt khi quay lại làm khách mời thường trú sao?]

 [Tần Nguyên? Chỉ là bạn thôi!]

 [Chu Chu? Chỉ là Hải Vương thôi!]

 [Thần Sông? Chỉ là nạn nhân tiếp theo thôi!]

 Hàng lông mi dài của Tạ Tiểu Chu run lên, một giọt nước mắt lăn xuống.

 Những ý nghĩ xấu xa cùng sự tức giận mà Thần Sông đang dâng trào bỗng chốc bị dập tắt. Tay chân cũng bắt đầu luống cuống.

 Thần Sông đã nhìn qua vô số người, họ sẽ luôn chỉ thể hiện lòng tham cùng dục vọng trước mặt hắn, bọn họ cầu tài có cầu mệnh có thứ gì cũng cầu, nhưng nhiều năm qua lại chỉ có Tạ Tiểu Chu lòng tràn đầy ái mộ hắn, cũng chỉ có Tạ Tiểu Chu trong sạch và thuần khiết, chỉ một lòng muốn làm tân nương của hắn.

 Chỉ là... Rất thích khóc.

 Hắn chỉ mới hỏi một câu mà cậu ấy đã khóc.

 Nhưng tiếng khóc này khác với những tiếng khóc xin tha năm xưa, Tạ Tiểu Chu khẽ khóc, nước mắt rơi lã chã trên đôi mắt tròn và sáng. Một bên khóc, còn một bên nhìn hắn.

 Có chút khó chịu, nhưng lại không quá bực bội.

 Thần Sông lập tức quăng vấn đề về cúc áo ra sau đầu, lạnh giọng nói: "Đừng khóc."

 Tạ Tiểu Chu càng thêm đau lòng, cậu sụt sịt, kìm nén nước mắt: "Tôi, tôi không nhịn được...Ngài làm tôi đau... "

 Ngay khi cơn giận của Thần Sông lắng xuống, hắn lại trở nên cáu kỉnh. Hắn buông lỏng tay ra, quả nhiên nhìn thấy trên cổ tay người nọ xuất hiện vết bầm màu xanh tím.

 Thật mong manh.

 Hắn không biết phải làm sao với một tân nương yếu ớt như vậy.

 Thần Sông trong lòng ghét bỏ, nhưng do dự một lúc, vẫn đưa tay ra lau đi giọt nước mắt đang treo trên khóe mắt Tạ Tiểu Chu.

 Giọt nước mắt nhỏ rơi trên đầu ngón tay của Thần Sông.

 Từ khi có ý thức, hắn vẫn luôn ở trong nước sông lạnh lẽo, đây là lần đầu tiên chạm phải dòng nước nóng như vậy.

 Như bị điện giật, hắn vội vàng rút tay về, mà nhiệt độ vẫn còn đọng lại phía trên rất lâu khiến hắn có chút ngứa ngáy.

 "Đừng khóc." Thần Sông cứng ngắc nói, "Lại khóc... Ta sẽ ném cậu xuống sông!"

 Tạ Tiểu Chu chớp chớp đôi mắt, cuối cùng ngừng nước mắt, di chuyển cổ tay, giấu đi cúc áo, nhẹ giọng nói: "Vậy anh có thể cho tôi cái gì?"

 Thần Sông: "?"

 Tạ Tiểu Chu cúi đầu, một cái nhúm tóc đen dựng lên, phá lệ ngoan ngoãn: "Tôi muốn có thứ gì đó mà anh cho tôi."

 Thần Sông cũng bắt đầu nghĩ đến.

 Hắn không cho tân nương của mình thứ gì, thậm chí còn trách tân nương trên người mang đồ của người khác.

 Giống như... đó là lỗi của hắn?

 Không, làm sao Thần có thể sai được?

 Thần Sông lại nhìn đến đôi mắt ẩm ướt của Tạ Tiểu Câu, như thể nước mắt sắp lăn xuống trong giây tiếp theo.

 ......Cũng không sao.

 Không cần lo về việc ai đúng ai sai cả.

 "Đưa tay ra" Thần Sông nói.

 Tạ Tiểu Chu ngoan ngoãn đưa tay kia ra.

 Mặc dù cơn giận của Thần Sông đã giảm bớt, nhưng hắn vẫn nghĩ về chuyện của cái cúc kia: "Tay kia."

 Tạ Tiểu Chu không chút do dự đổi tay.

 Thần Sông cầm lấy tơ hồng trực tiếp kéo khỏi cổ tay Tạ Tiểu Chu, một dòng nước quấn lấy cái cúc, như muốn trực tiếp bóp nát nó mới có thể làm cho thứ khó coi này biến mất.

 Nhưng không biết cái cúc kia có khả năng gì, nó liên tục phát ra ánh sáng dịu nhẹ và chống lại sự ăn mòn của nước.

 Sau khi làm lại một lần nữa mà không có hiệu quả, Thần Sông đã trực tiếp giơ tay mà ném thứ đó ra khỏi cửa sổ.

 Đinh ——

 Cái cúc đó không biết rơi ở đâu, chỉ tạo ra một chút tiếng động nhỏ, rồi sau đó hoàn toàn im lặng.

 Tạ Tiểu Chu không dám nhìn, cũng chỉ đành phải ngoan ngoãn giữ lại tư thế ban đầu.

 Thần Sông đặt ngón tay lên lòng bàn tay Tạ Tiểu Chu, lúc sau Tạ Tiểu Chu lại cảm thấy lòng bàn tay có chút nặng.

 Đó là một cặp xúc xắc sáu mặt.

(Ai mà ko bt xúc xắc 6 mặt nữa thì chắc tuổi thơ dữ dội lắm)

 Có vẻ như kết cấu được làm bằng đá, mỗi viền cạnh rất mịn, phần giữa có một chút màu đỏ trong suốt, nắm trong tay lại có chút ấm.

 Thần Sông nói: "Cho cậu."

 Tạ Tiểu Chu cầm trong tay hai con xúc xắc sáu mặt, cười nói: "Ừm, tôi rất thích. Anh thật tốt bụng."

 Thần Sông không nói gì, chỉ nghiêng đầu đi.

 Tạ Tiểu Chu trong mắt tràn đầy chờ mong: "Anh thật đẹp, tôi thật sự rất muốn nhanh chóng gả cho anh."

 Trái tim Thần Sông như bị mèo con cào cào, thoải mái lại sung sướng, hắn nâng nâng cằm: "Sẽ không lâu đâu."

 Tạ Tiểu Chu nhớ tới lần trước thông báo nhiệm vụ tuyến chính của Tổ tiết mục, ngập ngừng nói:" Anh đối với tôi tốt như vậy, tôi cũng muốn làm một chuyện gì đó cho anh... "

 Thần Sông lại trở nên lạnh lùng:" Không cần. "

 Tạ Tiểu Châu lại đưa ra nghi vẫn:" Vậy anh tại sao lại che mắt? "

 Thần Sông đưa tay sờ lên tơ hồng lơ lửng, có chút mờ mịt:" Ta không nhớ rõ. Thời gian... Hình như qua đã lâu lắm rồi. "

 Hắn chỉ nhớ rõ, qua nhiều năm như thế hắn vẫn luôn ngồi ở vị trí Thần Minh, chấp nhận sự thờ phụng của mọi người, và giúp mọi người hoàn thành tâm nguyện của mình.

 Chỉ có sau khi được người dân làm lễ hiến tế, hắn mới có thể bước ra khỏi vị trí mà rời đi.

 Còn lúc sau thì...

 Hắn không nhớ.

 Tạ Tiểu Chu không khỏi bận tâm khi thấy Thần Sông rơi vào trầm tư. Nhưng trong nháy mắt, Thần Sông đã không thấy đâu nữa.

 "Thần Sông, anh có ở đó không?"

 Không có tiếng trả lời.

 Tạ Tiểu Chu cầm hai viên xúc xắc sáu mặt yên lặng chờ đợi, chờ đến sau khi xúc xắc sáu mặt đã tự nhiễm nhiệt độ cơ thể của mình, cậu lại hỏi: "Anh còn ở đó không vậy?"

 Lúc này cuối cùng mới xác nhận là Thần Sông đã đi rồi.

 Vì vậy Tạ Tiểu Chu vội vàng nhảy xuống giường, còn không chịu đi ra cửa, mà chân trần trực tiếp bước ra ngoài cửa sổ, lục lọi trên mặt đất bùn lầy.

 Không biết từ lúc nào, bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa phùn, hạt mưa mịn rơi vào người, lập tức làm ướt tóc. Tạ Tiểu Chu cúi xuống tìm kiếm hồi lâu mới tìm thấy chiếc cúc áo.

 "May quá..." Tạ Tiểu Chu cẩn thận lau bùn đất dính trên cúc bằng gấu quần áo, vẻ mặt tập trung như thể đang tự đối đãi một bảo vật thất lạc.

 [Wuwuwu, tôi biết cháo là thật, tôi đã khóc, CP của tôi là thật. Tôi tin tưởng Chu Chu chỉ đang bất đức dĩ mới ở bên cạnh Thần Sông]

 [Vô nghĩa, Chu Chu đã tự mình thừa nhận, Tần Nguyên chỉ là bạn. Chu Chu là đang quyết tâm gả cho Thần Sông]

 [Vậy thì tại sao Chu Chu lại ra ngoài tìm cúc áo mà Tần Nguyên đưa? Tôi chứng minh rằng đây là tình yêu đơn phương!]

 Nhìn thấy Tạ Tiểu Chu lau cúc áo liền tự nhủ: "Hẳn là còn có thể dùng được đi, dù gì cũng là vật phẩm SSR, không thể để mất được..."

 [...]

 [......]

 [Thiết lập nhân vật Hải Vương sẽ không sụp đổ]

 [Fan CP cháo trong sáng khóc muốn mệt, không muốn nói lần hai]

 [Tạ Tiểu Chu, cậu không có lương tâm!]

 [Tại sao tôi lại nghĩ cái này xúc động! ]

 ***

 《Tân Nương Thần Sông 》 ngày thứ ba.

 Đồng hồ sinh học đã đánh thức các vị khách, nhưng bên ngoài trời vẫn tối đen, giống như thời gian chưa bao giờ hoạt động quá một bước.

 Trưởng Thôn đứng bên ngoài canh cửa, gầy gò khô bẹp: "Đi thôi."

 Chị gái tóc ngắn đột nhiên nói: "Còn thiếu một người."

 Những người khác phát hiện chị gái đeo kính vẫn chưa thấy đâu.

 Lý Tiêu nói: "Tôi đến phòng của cô ấy xem thử..."

 Lúc này Thôn Trưởng thanh âm đều đều nói: "Không cần, cô ta đã đi phụng dưỡng Thần Sông rồi."

 Đi phụng dưỡng Thần Sông....

 Có vẻ như không sẽ không có kết cục đẹp.

 Chị gái nữ tóc ngắn lại hỏi: "Phụng dưỡng Thần Sông... ý ông là gì?"

 Thôn Trưởng phù một tiếng thở ra khói thuốc, híp mắt nói: "Ước nguyện của cô ta, hiện tại đã thành hiện thực, cho nên đương nhiên là phải đi phụng dưỡng Thần Sông rồi."

 Các vị khách liền nghĩ đến sự khác thường của chị gái đeo kính hôm qua, trên người xuất hiện vảy cá cùng dịch nhầy, lập tức có chút lạnh người.

 Họ chắc cũng sẽ không trở thành bộ dáng như vậy đúng không?

 Thôn Trưởng không cho các vị khách nhiều thời gian tự đấu tranh tư tưởng, trực tiếp đi ra ngoài.

 Các vị khách lại đến ngôi nhà gỗ của Bà Sông.

 Hôm nay, Bà Sông không có tiếp đãi bọn họ, nhà gỗ trống trơn không một bóng người.

 Các vị khách đều có suy nghĩ của riêng của họ.

 Tạ Tiểu Chu lại đứng trước các bức bích họa trên tường, Lý Tiêu đi tới, hỏi: "Cậu chọn như thế nào?"

 Tạ Tiểu Chu: "Cái gì?"

 Lý Tiêu nhẹ giọng nói: "Lựa chọn ngày hôm qua ấy."

 Tạ Tiểu Chu đơn giản là không có sự lựa chọn.

 Cậu từ lâu đã hẹn ước trước mặt Thần Sông, rằng sẽ trở thành tân nương của Thần sông, bất luận thế nào cũng chỉ có thể đi con đường thứ hai.

 Tạ Tiểu Chu hỏi ngược lại: "Vậy cô chọn cái gì?"

 Lý Tiêu phân tích lý trí: "Thần Sông không có bất kỳ tiêu chuẩn nào cho việc chọn tân nương, tôi không nghĩ nó sẽ có khả năng thành công cao. Huống chi tổ tiết mục sẽ không bao giờ đề ra nhiệm vụ bất khả thi, hơn nữa hôm qua tôi đã xem thử các bức bích họa rồi. Thần Sông chắc chắn có nhược điểm, có thể giết chết Thần Sông. "

 Tạ Tiểu Chu buông tay:" Thật đáng tiếc, lựa chọn của chúng ta không giống nhau. "

 Vẻ mặt Lý Tiêu nghiêm nghị một lúc:" Biết rồi. "

Cô dừng lại," Tôi sẽ chia sẻ manh mối mà cậu có được với những người khác, được chứ? "

 Tạ Tiểu Chu gật đầu.

 Manh mối có được là nhờ sự giúp đỡ của Lý Tiêu, đương nhiên cô có quyền chia sẻ. Hơn nữa cậu luôn cảm thấy Thần Sông không dễ giết như vậy.

 Sau cuộc nói chuyện, hai bên đã chọn những con đường khác nhau, họ không còn ở chung một trại nữa.

 Lý Tiêu đi tìm những người chọn giết Thần Sông.

 Đối diện bức bích họa chỉ có Tạ Tiểu Chu và Tóc Đuôi Ngựa

 Tóc Đuôi Ngựa nở một nụ cười ngọt ngào: "Cậu cũng muốn làm tân nương? Không cần lo, Thần Sông sẽ chỉ chọn tôi thôi."

 Tạ Tiểu Chu nghĩ đến đó nói: "Tôi không nghĩ là Thần Sông mù đâu."

  Tóc Đuôi Ngựa: "..."

 ***

 Phía bên kia.

 Khâu Nguyệt, Lý Tiêu và chị gái tóc ngắn đã chọn giết Thần Sông.

 Khâu Nguyệt hỏi: "Cậu ta chọn làm tân nương của Thần Sông à?"

 Lý Tiêu đương nhiên biết Khâu Nguyệt đang nói về ai, "ừm" một tiếng.

 Vẻ mặt của Khâu Nguyệt có chút kỳ lạ, cô lẩm bẩm: "Lần trước cũng vậy, chỉ biết lấy lòng BOSS phế vật......"

 Nhưng phế vật thì phế vật, vận khí vẫn là rất tốt.

 Cô đã hợp tác với Tóc Đuôi Ngựa, vì muốn để Tóc Đuôi Ngựa giết những người khác. Nhưng lại không nghĩ tới Tóc Đuôi Ngựa cũng là một con ngốc, và đương nhiên ý định của cô cũng không thành công.

 Nghĩ đến đây, Khâu Nguyệt lại cảm thấy ngứa ngáy, cô đưa tay ra gãi, làn da khô ráp, khi gãi xong, một lớp da chết sẽ tự bong ra.

 Khâu Nguyệt càng gãi càng ngứa, chỉ có thể chuyển hướng chú ý: "Bức tranh tường mà cậu ta nói ở đâu?"

 Lý Tiêu dẫn hai người đi phòng khác.

 Lần này không có Bà Sông nên họ tiến vào rất dễ dàng.

 Lý Tiêu lấy ra một mồi lửa, mở ra cái nắp thổi một hơi, ngòi lửa đã được đốt, sau khi thắp nến xong, cả căn phòng đều sáng lên.

 Họ cũng đã nhìn thấy bức bích họa trên tường.

 Sau khi xem xong các bức bích họa, Khâu Nguyệt suy tư: "Cho nên, Thần Sông hiện tại cũng không phải ở trong trạng thái hoàn chỉnh. Chẳng trách tổ tiết mục lại phát một nhiệm vụ như vậy."

 Chị gái tóc ngắn nói: "Vậy thì chúng ta đã nắm chắc được phần thắng hơn rồi. "

 Lý Tiêu cầm lấy chân đèn, xem kỹ các bức bích họa.

 Họ không nhận ra rằng khi ngọn nến được thắp lên, có một mùi hương thoang thoảng vô tình tràn ngập căn phòng. Nó như gỗ đàn hương, nhưng nếu có thể ngửi kỹ sẽ nhận thấy được rằng nó trộn lẫn với một mùi hôi.

 Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên từ phía sau: "Các người đang làm gì vậy?"

 Bà Sông thật sự đã quay lại!

 Cả ba vị khách biết chuyện nên bỏ chạy vào lúc này.

 Nhưng dưới ảnh hưởng của mùi hương, suy nghĩ của họ chuyển biến rất chậm, vì một lý do nào đó, họ từ bỏ ý định chạy trốn, như đang xuất thần: "Chúng tôi... đang tìm kiếm... một cách để giết Thần Sông... "

 Người phụng dưỡng Bà Sông này nghe vậy không giận mà chỉ bật cười ra tiếng cười rồi quái gở:" Giết Thần Sông? "

 Bà cười man rợ, như con dơi đang khóc trong đêm.

 Ba vị khách tỉnh dậy, hai mặt nhìn nhau.

 Những hình xăm trên khuôn mặt của Bà Sông xoắn vào nhau: "Ý kiến ​​hay, tại sao các người không đến chỗ tôi để được giúp đỡ? Chúng ta đã gặp phải vị thần hỗn loạn, độc ác và khủng khiếp, bởi chúng tôi đã sớm chịu đựng đủ rồi!"

 "Chúng ta ước gì ——" Bà ta điên cuồng mà run rẩy lên, "Ước gì giết được hắn!"

 Ba vị khách khí nhìn nhau, kích hoạt nhiệm vụ ẩn, nắm được thông tin mấu chốt?

 Chỉ đơn giản như thế sao?

 Khâu Nguyệt vội vàng hỏi: "Bà bà, bà có biết nhược điểm của Thần Sông không?"

 Bà ta không nhịn được mỉm cười, nhưng hình xăm trên mặt vẫn lộ vẻ khiếp sợ: "Đương nhiên là ta biết Thần sông sợ gì, Thần Sông sợ bình minh."

 "Vì vậy, chúng ta sẽ không bao giờ có bình minh ở Làng Ven Sông."

Đúng vậy.

 

 Thời gian bị đình trệ, bóng đêm vĩnh hằng, những bức bích họa đó.

 Những bức bích họa trên tường nói rằng sau bình minh, Thần Sông sẽ rời đi.

 Mặc dù không biết ra đi ở đây nghĩa là gì, nhưng kết hợp với nhiệm vụ của tổ tiết mục, nên nghĩa là chết.

 Vẻ mặt của Khâu Nguyệt vui mừng khôn xiết, cô tỉnh táo tìm đúng hướng: "Vậy thì làm sao để bầu trời sáng sủa hơn?"

 Bà Sông kỳ lạ nhìn cô: "Nếu ta biết, ta cần đợi các người đến để làm gì?"

 Khâu Nguyệt: "..."

 Bà Sông khinh thường, lại loạng choạng bước đi.

 Không biết có phải ảo giác hay không, những người khách nhìn theo bóng lưng bà, như thể có thứ gì đó đang nhảy múa trong đó.

 Khâu Nguyệt cảm thấy mình bị NPC khinh thường, sắc mặt có chút đen, hừ lạnh nói: "Chẳng lẽ chúng ta phải đổi chính mình thành ánh mặt trời sao?"

 Lý Tiêu suy nghĩ một chút: "Thời gian, bình minh. Tôi đoán, không nhất thiết phải để mặt trời ló dạng, chỉ là nhắc nhở Thần Sông rằng bình minh đã đến rồi. "

 Khâu Nguyệt:" Vậy chúng ta có thể làm gì? "

 Lý Tiêu: "Có một từ gọi là 'Tư Thần', có nghĩa là gà trống báo bình minh."

 Khâu Nguyệt: "Chúng ta có thể tìm một con gà trống ở đâu?"

 Chị gái tóc ngắn giơ tay: "Tôi có thẻ Druid* SR, thứ có thể biến thành động vật. Tôi sẽ xem liệu tôi có thể biến thành gà trống không... Ầm gà mái có làm được không? "

( Một druid là một thành viên của tầng lớp cao cấp trong nền văn hóa Celt cổ đại)

 Hai người còn lại nói,"... Hãy thử xem. "

 Phương pháp giết Thần Sông mà dễ dàng như vậy, thì nhiệm vụ cũng có thể hoàn thành dễ dàng rất.

 Trong lòng vui mừng, nhiều khả năng dưới sự ảnh hưởng của mùi hương, bọn họ chỉ muốn giết Thần Sông cho xong chuyện. Họ thậm chí còn bỏ qua một chi tiết - Một tiết mục mà nhiều người không thể vượt qua, tự nhiên không thể đơn giản như vậy.

 [Thực sự đơn giản như vậy sao?]

 [Tôi cảm thấy Thần Sông cũng chẳng là cái gì, hắn không có cảm giác tồn tại, cũng chưa từng giết người. Tôi ở đây để xem thần quái cầu sinh, không phải tới xem các người yêu đương!]

 [Đó là bởi vì lầu trên chưa xem ba tập đầu tiên thôi nhỉ? Chậc chậc, thật tuyệt, tất cả các vị khách đều bị loại, không còn ai sống sót]

 [Đúng vậy, tỷ lệ tử vong cao tới 100%!]

 [Vậy thì... bọn họ có thể thành công không? Tôi luôn cảm thấy có chút kỳ lạ]

 ***

 Tạ Tiểu Chu vẫn đang luyện tập Vũ Điệu Cầu Nguyện.

 Quay đầu lại, cậu bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ trên bức bích họa, khi hoàn thành động tác này, cậu lại lờ mờ cảm nhận được điều gì đó.

 Vũ Điệu Cầu Nguyện...

 Là điệu múa giao tiếp với Thần Minh, cầu nguyện với Thần Minh, khiến Thần Minh hài lòng.

 Một khi đã nhảy Vũ Điệu thì chính là đang cộng hưởng với Thần Minh.

 Nhưng vì độ khó nên chưa ai có thể hoàn thành được toàn bộ vũ điệu. Nhưng bây giờ, Tạ Tiểu Chu lại sắp nhảy xong cả vũ điệu.

 Tạ Tiểu Chu hạ eo xuống, vòng eo lộ ra đường vòng cung khó tin, bảo trì trong nháy máy, cậu mới chậm rãi nâng tay lên.

 Tay như hoa sen nở rộ.

 Trong nháy mắt này, cậu như nhìn thấy một số hình ảnh trong quá khứ.

 Máu, lửa...

 Thiếu nữ mặc áo đỏ, đi lên tế đàn, dưới vẻ ngoài thành kính, đoan trang, lại cất giấu một dã tâm bừng bừng.

 Thiếu nữ bắt đầu khiêu vũ.

 Khẩn cầu Thần Minh rủ lòng thương xót.

 Nhưng Thần Minh lại nói rằng hắn sẽ rời đi vào lúc bình minh, và hắn sẽ không ở lại đây nữa, hắn cũng sẽ không chấp nhận tân nương đã chuẩn bị sẵn cho mình.

 Thiếu nữ quỳ trên mặt đất, cho biết rằng cô đã được Thần Minh chăm sóc mấy ngày nay, muốn báo đáp, cô ấy xin các vị thần chấp nhận lễ vật của họ.

 Bên dưới, có các vật tế như lợn, gia súc và cừu, còn nhiều hơn nữa là đầu người.

 Hiến tế người và động vật là một phong tục được lưu truyền từ thời nhà Chu.

 Tạ Tiểu Chu nhìn bức ảnh máu me be bét kia, có chút không đành lòng, nhưng nhìn lại, dáng vẻ của những cái đầu kia trông rất quen.

 Đứng mũi chịu sào là khuôn mặt gầy gò và khô héo của Trưởng Thôn.

 Thần Sông chấp nhận lễ hiến tế, nhưng Thần Minh sinh ra vốn đã rất thuần khiết, vì hiến tế người và động vật nên bị nhiễm những cảm xúc tiêu cực không nên có, kết quả là tạm thời mất đi thần lực, chỉ có thể đình chỉ tốc độ rời đi.

 Nhưng ý đồ của dân làng Ven Sông không chỉ đơn giản là muốn Thần Sông ở lại, mà họ muốn... cướp đầu Thần Sông.

 Và thế là một cảnh tượng đẫm máu đã diễn ra.

 Đó là giết chóc.

 Dân làng không cần thầy cũng hiểu, tự chia nhau từng miếng thịt của Thần Sông, chặt từng khúc xương, đặt vào miếu, đặt trên điện thờ, cao cao tại thượng mà cung phụng.

 Thần Sông đã chết.

 Thứ xuất hiện là một "Thần Sông" mới, thần tính và tà tính giao dệt.

 Sinh ra từ ham muốn và giết chóc, hắn có được toàn bộ tính cách bất đồng. Mà những người dân làng Ven Sông cũng bị mắc kẹt bởi ham muốn của chính họ và có được sự bất tử.

 Họ không còn phải chịu đau đớn và đói khát, cũng không còn phải di dời, họ chỉ phải trả một cái giá nhỏ.

 Thông thường, Tà tính sẽ chiếm cứ Thần Sông, cứ mười năm, thần tính sẽ lại khôi phục một lần.

 Lúc này, làng Ven Sông sẽ phải hiến tế một tân nương nữa, để bàn tay của Thần Sông vấy máu, khiến cho tà tính áp chế thần tính.

 Có lẽ là do ba lần hiến tế lúc trước không thành công nên hiện tại Thần Sông trông rất bình thường.

 Tạ Tiểu Chu xem tất cả mọi chuyện trong quá khứ, tiêu hao không ít sức lực, trán ướt đẫm mồ hôi, khóe mắt cũng bất giác ướt đẫm.

 Đinh linh ——

 Viên xúc xắc sáu mặt trong túi va vào nhau, phát ra âm thanh giòn giã.

 "Lại khóc." Giọng nói lạnh lùng có chút ghét bỏ.

 Tạ Tiểu Chu ngẩng đầu nhìn, Thần Sông mặc áo trắng đứng ở bên cạnh, cố gắng vươn tay lau nước mắt, nhưng hắn nhấc lên được nửa chừng rồi lại dừng lại.

 Tạ Tiểu Chu dùng trái tay cầm tay Thần Sông hỏi: "Ngài sẽ chết sao?"

 Thần Sông không hiểu tại sao cậu lại hỏi câu này, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp một tân nương vừa lòng mình như vậy, tự nhiên sẽ không bủn xỉn giải thích nghi hoặc: "Thần, không thể chết."

 Thần là bất tử.

 Vậy tổ tiết mục bảo giết Thần Sông là có ý gì?

 Chẳng lẽ "giết Thần Sông" ở đây chẳng qua là xóa bỏ "thần tính" của Thần Sông hay sao. Nếu những vị khách thực sự làm được điều đó, thì những gì còn lại sẽ chỉ là một con quái vật chỉ biết giết chóc.

 Thần Sông dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu: "Cậu đang lo lắng sao?"

 Tạ Tiểu Chu ngẩng đầu, thẳng thắn nói: "Tôi lo lắng cho anh."

 Hắn là Thần, vậy thì lo lắng cái gì?

 Nhưng sự lo lắng này là cảm xúc mà Thần Sông chưa từng trải qua, điều này khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

 "Đừng lo lắng." Thần trấn an.

 Tạ Tiểu Chu: "Vậy thì..."

 Ngoài cửa.

 Bỗng có tiếng kêu quái lạ cất lên, giọng nói trong trẻo, vang vọng cả làng Ven Sông, nghe như tiếng gà gáy.

 Không ngờ rằng những vị khách khác đã tìm ra manh mối nhanh như vậy - hoặc, rất có thể manh mối đã được chuyển đến tận nơi.

 Ò Ó O O-

 Tiếng gà trống gáy báo hiệu bình minh sắp ló dạng.

 Thần Sông nhìn bầu trời: "Trời sắp hừng đông rồi..." Sau khi tự mình nhắc nhở như vậy, hắn mới nhớ ra điều gì đó, "Hình như ta cần phải rời đi mà đến nơi khác."

 Trí nhớ về quá khứ của hắn cũng không quá rõ ràng, chỉ nhớ, hắn đã từng nói như vậy.

 Rời khỏi đây lúc bình minh.

 Tạ Tiểu Chu ý thức được điều gì đó, buột miệng thốt ra: "Đừng đi!" Cậu từ từ úp mặt vào lòng bàn tay Thần Sông trìu mến nói: "Cầu xin ngài."

 Thần Sông sẽ rời đi khi trời vừa rạng sáng.

 Nhưng nếu thần tính Thần Sông đi rồi, thì không còn manh mối gì nữa. Thế là cậu nhìn Thần Sông, khẩn cầu nói: "Tôi rất sợ, ngài có thể ở lại không? Hơn nữa, tôi phải làm gì khi ngài rời đi? Tôi không phải là tân nương của ngài sao."

 Thần Sông do dự một lúc.

 Tác giả có chuyện muốn nói:

 Người tới chơi chính là Thần Sông éc độc!

 Hoan hô!

 Lúc đầu, Thần Sông ác độc: Chỉ có kẻ ngu mới tin lời ngụy biện của con người.

 Về sau, Thần Sông ác độc: Kẻ ngu là ta.

Editor có lời muốn nói: Thần Sông éc độc đã lên sàn, coi chừng bị vả mặt nhé Thần Sông.