[Tà Thần thế mà không thể chống đỡ nổi một ngày, thực sự không thể chống đỡ hết một ngày!]
[Đúng là không lỗ khi gia nhập nhóm của Tà Thần, tôi hài lòng—]
[Vậy thì, Thần Sông có xuất hiện nữa không? Tu La Tràng, tôi đợi tôi đợi tôi quá đợi]
Tà Thần lại ném thêm một câu: "Đã hiểu chưa?"
Sau khi khóc xong, Tạ Tiểu Chu đáy mắt còn có chút ửng đỏ, mờ mịt nhìn Tà Thần: "Ý của ngài là... "
Tà Thần quay đầu lại, cứng rắn nói:" Ta muốn nàng làm cô dâu của ta. "Hắn dừng lại, như là hứa hẹn," Ta cũng sẽ bảo vệ cậu giống như tên kia. "
Tạ Tiểu Chu có chút ngẩn ra, tựa hồ như đang do dự.
Tà Thần có chút thẹn quá hóa giận: "Sao, cậu không tin ta à?"
Nhìn thấy phản ứng của hắn, Tạ Tiểu Chu nhanh chóng cúi đầu rụt rè nói: "Không, không phải, tôi tin mà..."
Tuy rằng Tà Thần nói như vậy, nhưng xem biểu hiện lúc trước của hắn, bảo người tin, người cũng không tin.
Tà Thần cũng nhớ lại những gì mình đã làm trước đây.
Lúc trước, hắn xác thực là muốn cái mạng nhỏ của Tạ Tiểu Chu. Nhưng lúc trước là lúc trước, hiện tại là hiện tại.
Hắn đã thay đổi suy nghĩ của mình.
Lúc đầu, Tà Thần vì tên kia đã chọn Tạ Tiểu Chu, nên hắn mới ghét bỏ.
Nhưng quay đầu lại nghĩ, nếu Tạ Tiểu Chu yêu tên kia, nên không chịu làm Nương nhà hắn, vậy chẳng phải là đang chứng minh hắn thua tên kia sao? Hơn nữa, làm sao hắn có thể thích một người mà tên kia không thích?
Sau nhiều lần cân nhắc, cũng chỉ có thể lựa chọn Tạ Tiểu Chu.
Tà Thần nhìn bộ dáng trốn tránh của Tạ Tiểu Chu trước mặt, trong lòng có chút cáu kỉnh - chẳng lẽ hắn thực sự kém hơn tên kia sao?
Hắn đưa tay nắm lấy cằm Tạ Tiểu Chu, bắt cậu phải ngẩng đầu nhìn mình: "Sao, cậu không muốn à?"
Tạ Tiểu Chu không trả lời câu hỏi của hắn, mà là kêu đau một tiếng: "Đau..." Cậu cụp mi, nhẹ nhàng nói: "Anh vừa nói, sẽ không làm đau tôi mà..."
Vừa mới nói xong, đã thô lỗ muốn động thủ, thật sự khó có thể tin được.
Tà Thần chậm rãi buông lỏng sức lực.
Vừa thả ra, hắn đã nhìn thấy vệt đỏ hung tợn trên làn da trắng nõn của Tạ Tiểu Chu, thật lâu sẽ không tan đi.
Nhìn những chỗ khác, trên người một mảnh lộn xộn, đều là do hắn gây ra.
Nhân loại thật mong manh.
Tà Thần hừ lạnh một tiếng, hai chắp tay ra sau lương: "Chờ đến khi cậu làm tân nương của ta, thì sẽ không đau nữa."
Nếu được Thần Minh thương xót, nhân loại có thể có được sự sống vĩnh hằng.
Tạ Tiểu Chu: Thứ tốt như vậy cũng không phải là rất muốn nha.
Cậu trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẻ mặt vẫn là rụt rè: "Thật sao?"
Tà Thần: "Thần Minh sẽ không bao giờ lừa gạt thiên hạ."
Tạ Tiểu Chu: "Không, không có gì." Cậu hơi rụt người lại, cùng Tà Thần giữ khoảng cách.
Tà Thần càng thêm khó chịu.
Tại sao cậu ấy lại sợ hắn?
Hắn đang muốn kéo người trở về, lại nhớ tới lời hứa vừa rồi, lập tắc rút tay lại.
Để chứng minh hắn so với cái tên kia tốt hơn, cần phải nhịn.
Phải nhịn!
"Ta đã nói, ta sẽ không làm tổn thương cậu." Để tăng thêm độ tin cậy, Tà Thần lặp lại một lần nữa, "Thần sẽ không nói dối."
Tạ Tiểu Chu vẫn chưa hoàn toàn tin: "Thật sao?"
Tà Thần: "Thật!"
Tạ Tiểu Châu:" Vậy tôi hỏi ngài một câu được không? "
Tà Thần thản nhiên nói:" Hỏi đi. "
Tạ Tiểu Chu ngẩng đầu, hai mắt đen nhánh đầy chờ mong: "Vậy....Thần Sông có còn trở lại không?"
Tà Thần: "............"
Tại sao, những lần duy nhất cậu ngoan ngoãn với hắn như vậy đều hỏi về tên kia?
Tên kia có gì tốt chứ?
Tà Thần ảm đạm nói: "Chỉ cần ta còn ở đây, hắn sẽ không bao giờ quay lại. Còn cậu, cứ ở đso mà ngồi chờ làm tân nương của ta đi!"
Nói xong, Tà Thần liền biến mất tại chỗ.
Tạ Tiểu Chu duy trì động tác đó một lúc lâu, sau khi chắc chắn rằng Tà Thần sẽ không quay lại, cậu mới nhúc nhích một chút rồi đổi sang tư thế thoải mái hơn.
Sau đó cậu mới có thời gian kiểm tra tình hình xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng thuộc tứ hợp viện, chăn bông màu đỏ trên giường đặc biệt chói mắt.
Tạ Tiểu Chu ra khỏi giường, ngẩng đầu nhìn lại điện thờ phủ vải đỏ.
Thần sẽ không chết.
Chỉ là đang tồn tại theo một cách khác.
Tà Thần.
Thần Sông...
Một ý nghĩ vụt qua trong đầu Tạ Tiểu Chu, nhưng cậu không có thời gian để suy nghĩ nó.
Lúc này, từ ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng "Đông".
Tạ Tiểu Chu bước tới, đẩy cửa sổ ra một khe hở.
Khi màn đêm lại đến, bên ngoài chìm im lặng, tựa như quỷ hồn, người cá lúc trước chỉ là ảo giác.
Nhìn xuống, một hòn đá lăn xuống đất và xoay tròn.
Leng keng!
Một viên đá khác rơi xuống.
Tạ Tiểu Chu nhìn về phía viên đá bị ném ra, cẩn thận phân biệt, chỉ thấy một bóng người nằm trên nóc tòa nhà đối diện, cô gần như hòa nhập với màu của viên ngói, nếu không phải là cô chủ động phát ra âm thanh thì cũng ai đếch tìm thấy cô.
Hóa ra là Chị gái chân dài Lý Tiêu.
Tạ Tiểu Chu chào cô, ra hiệu không có nguy hiểm ở đây.
Lý Tiêu chờ một chốc, lại thấy thật sự không có chuyện gì, mới dám nhảy xuống. Chỉ thấy mũi chân cô vừa mới chạm đất một cái, liền trực tiếp nhảy từ mái hiên cao hơn hai mét, nhẹ nhàng đáp xuống trước cửa sổ can phòng kế bên Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu: "..."
Đây là khả năng của thẻ SR sao?
Một chút....Một chút cũng không ghen tị đâu!
Lý Tiêu thở dài: "Không ngờ cậu còn có thể sống sót đến bây giờ."
Tạ Tiểu Chu nhún vai: "Tôi cũng không ngờ."
Vẻ mặt Lý Tiêu có chút phức tạp: "Người mặc đồ trắng kia là ai thế? "
Không có gì phải giấu giếm, Tạ Tiểu Chu nói thẳng:" Là Ác ý của Thần Sông. " Lý
Lý Tiêu:" Ác ý...? "
Lý Tiêu lúc sao mới phản ứng lại: "Thì ra là chúng tôi đã thả Tà Thần." Cô cho rằng một loạt hành động xảy ra trước đó đều là do bọn họ nhúng tay vào, thành khẩn nói: "Thực xin lỗi."
Tạ Tiểu Chu cũng không trách cứ chị gái chân dài.
Rốt cuộc là như thế nào đi nữa thì bằng chứng trước vẫn mặt, người nào lý trí hơn sẽ chọn việc dễ hoàn thành hơn, vốn không nghĩ đó lại là một cái hố.
Dẫu sao vẫn là cái hố sâu do Tổ tiết mục đào.
Tạ Tiểu Chu không biết mình đã hôn mê bao lâu, cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, liền chuyển chủ đề hỏi: "Bây giờ thế nào rồi?"
Lý Tiêu giải thích ngắn gọn tình huống.
Vào ban đêm, người cá cùng quỷ hồn chết đuối đều biến mất, dân làng Ven Sông trở lại bình thường, dường như họ đã quên những gì đã xảy ra trong ngày, khí thế ngút trời mà lại bận rộn chuẩn bị cho lễ hiến tế.
Tạ Tiểu Chu rơi vào trầm tư.
Ban ngày quỷ quái lộng hành, buổi tối lại khôi phục như thường.
Ban ngày, Thiện chí của Thần Sông sẽ rời đi, còn ban đêm... Chẳng lẽ Thiện chí của Thần Sông vẫn chưa hoàn toàn biến mất, còn có thể xuất hiện?
Tạ Tiểu Chu hỏi: "Hôm nay là ngày mấy?"
Lý Tiêu đáp: "Tối mai sẽ cử hành lễ hiến tế."
Như vậy, thời gian để lại cho bọn họ nhiều nhất cũng chỉ một ngày.
Thời gian không còn nhiều, buộc phải tìm ra con đường sống khác.
Lý Tiêu không giấu được sự lo lắng: "Chúng tôi chọn nhiệm vụ giết Thần Sông, nhưng xem ra nhiệm vụ này đã thất bại thì Cảnh quay cũng sẽ không thể hoàn thành."
Trong một tiết mục, nếu không thể hoàn thành Cảnh quay tương đương với cái chết.
Tạ Tiểu Chu ngẩng đầu: "Hiện tại còn bao nhiêu vị khách?"
Lý Tiêu nghe lời, vô thức nhìn ra sau lưng.
Ở đó, một con mèo đen tuyền kêu "meo meo" một tiếng duyên dáng đi về phía Tạ Tiểu Chu.
Lý Tiêu giới thiệu: "Cô ấy có thẻ SR Druid có thể biến thành nhiều loài động vật khác nhau."
Tạ Tiểu Chu: "..."
Cậu thật sự rất muốn xé rách hai cái thẻ thân phận kia của minh a.
Quá xui!
Lý Tiêu do dự một chút, nhưng vẫn nói thật: "Xem ra trong chúng ta, chỉ có cậu có thể sống đến cuối cùng."
Tạ Tiểu Chu lựa chọn kết hôn với Thần Sông và trở thành tân nương của Thần Sông.
Bây giờ chỉ còn có lựa chọn là cậu, chỉ cần tham gia lễ hiến tế là có thể hoàn thành tốt Cảnh quay.
Tạ Tiểu Chu cũng không mừng thầm, chỉ nhẹ giọng nói: "Chưa chắc đã sống đâu."
Lựa chọn làm tân nương cho Thần Sông có thể không phải là một lựa chọn tốt.
Theo những câu chuyện trong quá khứ mà cậu đã thấy, dân làng Ven Sông đã dâng tế phẩm cho Thần Sông và cúng tân nương của họ, nhằm dùng máu của tân nương để trấn áp Thiện chí của Thần Sông.
Vừa nghe đã biết tân nương sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Nếu Thần Sông ở đây, hắn vẫn có đường chạy thoát, nhưng bây giờ thứ xuất hiện là Tà Thần, cậu bây giờ cũng không biết trong lễ hiến tế sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhiều khả năng sau khi về làm nương, cậu buộc phải ở lại chương trình này và không thể rời đi mãi mãi.
Nếu là Thần Sông ở đây...
Nghĩ đến đây, Tạ Tiểu Chu đột nhiên quay đầu nhìn về phía điện thờ trong phòng: "Tôi có một ý nghĩ."
Thần Minh là bất tử.
Già kỳ nhãn...... Hủy kỳ thân...... Sa Đọa hắc ám......
Mảnh vải đỏ che mắt Thần và tấm vải đỏ che điện miếu đều thuộc phạm vi "che mắt".
206 ngôi đền tương ứng với 206 khúc xương.
Phải chăng sau khi cởi bỏ mảnh vải đỏ để làm cho "đôi mắt" bị mù sáng trở lại, Thần Sông có lẽ sẽ trở lại chăng?
Tạ Tiểu Chu nói ra suy đoán này.
Lý Tiêu gật đầu: "Có thể." Cô không nghĩ ngợi quá lâu, nói: "Chúng ta có thể thử."
Nếu là bình thường, bọn họ sẽ không làm những chuyện mạo hiểm như vậy mà không nắm chắc khoảng 70% thành công. Nhưng bây giờ nhiệm vụ của họ đã thất bại, nếu họ không liều mình thử làm điều đó, tất cả họ đều phải chết.
Nếu đã sắp chết, vậy tại sao lại không chiến đấu đến chết?
Lời nói dứt, Lý Tiêu lại do dự: "Vậy còn nhiệm vụ của cậu thì sao?"
Giết Thần Sông và trở thành tân nương của Thần Sông không thể hoàn thành cùng một lúc. Nếu họ hoàn thành nhiệm vụ, thì nhiệm vụ của Tạ Tiểu Chu sẽ thất bại..
Tạ Tiểu Chu trên mặt chỉ có biểu tình nhàn nhạt, mặt không chút cảm xúc nói: "Giết chết Ác ý của Thần Sông, thì cũng coi như là đã giết Thần Sông rồi."
Thần là bất tử, cho nên dù có làm gì cũng không thể giết được, nên những gì họ nên làm là loại bỏ Thiện chí hay Ác ý của vị thần ấy.
Khi Thần Sông thực sự xuất hiện, cậu tự nhiên có thể nghĩ cách thoát thân.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nghe rõ Tạ Tiểu Chu nói gì, máy quay nhắm thẳng vào dáng vẻ mềm mại mà lạnh lùng của cậu, tràn đầy sức hấp dẫn kỳ lạ.
[Không phải, người yếu ớt đến mức sắp khóc vừa rồi không phải là cậu ấy sao? Tại sao lại trở mặt nhanh như vậy]
[Chu Chu, cậu không có trái tim!]
[Lật mặt.jpg]
[Người mới xem vẫn còn đang bàng hoàng, còn người xem cũ đã quá quen và đang rất muốn xem những tình tiết tiếp theo]
[Không ngờ tôi đã trèo tường nhanh như vậy rồi, mà vẫn không thoát được kết BE, muốn mỉm cười phải kiên cường lên.jpg.]
Lý Tiêu bắt đầu suy nghĩ về khả năng của kế hoạch này: "Có tổng cộng 206 điện thờ, hơn nữa còn có những dân làng trên đường, họ không dễ để chúng ta làm như vậy đâu. Ngoài ra, nếu mở các mảnh vải đỏ đó ra rất có thể sẽ bị quỷ quái tấn công, phải chú ý tìm thời điểm thích hợp... "
Tạ Tiểu Chu nói:" Lễ hiến tế. "
Khi lễ tế bắt đầu, tất cả dân làng của Làng Ven Sông đều sẽ xuất hiện ở tế đàn, vị thần xấu xa nào đó cũng sẽ ở đó. Chỉ cần hành động đủ nhanh, tất cả các tấm vải đỏ có thể được vén lên hết trước khi kết thúc lễ hiến tế, Thiện chí rất có thể sẽ trở lại.
Đó là cơ hội tốt nhất.
Tương ứng, Tạ Tiểu Chu nhất định sẽ phải đối mặt với tình huống nguy hiểm cực cao, nếu không thành công sẽ vĩnh viễn chìm vào bóng tối, trở thành tân nương của Thần Minh, không thể rời khỏi nơi này. Còn nếu bị phát hiện, cậu sẽ là người đầu tiên đối mặt với cái chết.
Lý Tiêu muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên bên tai vang lên một tiếng mèo kêu meo meo chói tai.
Đây là nhắc nhở.
Cô thậm chí không có thời gian để nói một lời, trực tiếp ném ra hai viên cầu. Hai viên cầu va vào nhau, "Bùm" một tiếng làn khói trắng xuất hiện. Sau khi khói tan, cô đã biến mất.
Tạ Tiểu Chu cảm giác được thứ gì đó, liền chậm rãi xoay người lại.
Một làn hơi nước xộc thẳng vào người cậu.
Khi hơi thở lạnh lẽo sắp chạm vào chóp mũi, đột nhiên dừng lại, một chiếc áo choàng màu trắng rơi xuống, biến thành một bóng người trước mặt.
Tà Thần và Tạ Tiểu Chu cách nhau rất gần, hắn gần như có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong mắt Tạ Tiểu Chu: "Có người đã tới đây."
Không phải là đang nghi ngờ.
Tạ Tiểu Chu co người lại, suýt chút nữa đập vào tường, cúi đầu run rẩy nói: "Chỉ là... bạn của tôi thôi." Cậu có chút sợ hãi, "Cô ấy không thể qua đây sao?
Tà Thần lặp lại hai chữ này: "Bạn bè, bạn bè."
Hắn không hề tức giận, trên môi thậm chí còn nở nụ cười, "Không sao, tương lai bọn họ cũng sẽ tới đồng hành cùng cậu. "
Tạ Tiểu Chu nghe ra được ý tứ trong lời nói của hắn.
Các từ "mãi mãi" và "đồng hành" thường đại diện cho việc trở thành một người trong thế giới âm phủ.
Tà Thần cũng không thèm bận tâm đến chuyện "bạn bè" kia nữa, hắn giơ tay ném một bộ quần áo qua, ngạo nghễ hất cằm: "Mặc vào đi."
Tạ Tiểu Chu chạy nhanh như vong đuổi mà vào nhà, cậu trong nước tới lại trong nước đi, quần áo trên người sớm đã bị đám cá chết kia cắn nát, không nhắc còn tốt, vừa nhắc tới liền lạnh sống lưng.
Cậu ôm quần áo bị Tà Thần ném vào lòng, cảm thấy bộ quần áo có chút quen mắt, nhìn lại lần nữa, đây không phải là lễ phục mà nhà Bà Sông có sao?
Tà Thần đặt hai tay lên vai cậu: "Cậu không muốn thay?"
Tạ Tiểu Chu chậm rãi chớp mắt: "Anh có thể ra ngoài một lát được không?"
Cậu nghiêng mặt sang một bên, kiềm chế nói: "Là vì, tôi còn chưa có thành thân với anh, như vậy...... Không tốt lắm."
Tà Thần:"? "
Tà Thần:"??? "
Hắn còn tưởng Tạ Tiểu Chu sẽ lại định từ chối, nhưng giờ hắn lại có chút kinh ngạc khi nghe cậu nói vậy. Ngoài ý muốn là, hắn lại hiểu được ý nghĩa của lời nói đó, sau khi hừ lạnh một tiếng, hắn hóa thành hơi nước rồi biến mất tại chỗ.
Tạ Tiểu Chu không nhúc nhích, thấp giọng hỏi: "Anh còn ở đó sao?"
Tà Thần trốn trong góc: "..."
Hắn không muốn nhìn lén.
Chỉ là sau khi bị phát hiện, Tà Thần mới ngoan ngoãn rời khỏi phòng.
Không lâu sau, lại có tiếng gõ cửa.
Hai dân thôn xách thùng nước nóng bước vào, họ thậm chí còn không dám nhìn Tạ Tiểu Chu, chỉ đặt thùng xuống rồi kính cẩn rời đi.
Có hơi nóng từ thùng nước.
Tạ Tiểu Chu nghĩ nghĩ ngợi, rốt cuộc vẫn là cởi quần áo, bước vào trong. Nước nóng bao phủ toàn thân khiến cậu thoải mái thở hắt ra.
Sau khi tắm xong, cậu lại thay bộ đồ do Tà Thần mang đến.
Quần áo kia là lễ phục.
Màu đỏ tôn lên làn da trắng nõn như tuyết, vạt áo sau kéo trên mặt đất, góc áo thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng, sáng lấp lánh.
Rõ ràng là lễ phục của tân nương, nhưng Tạ Tiểu Chu mặc vào cũng không có gì là quá không tự nhiên, ngược lại còn làm cho cơ thể mảnh khảnh của cậu càng thêm xinh đẹp hơn.
Bên ngoài cửa sổ.
Tà Thần nhìn Tạ Tiểu Chu đã thay lễ phục qua khe cửa sổ, lại còn vô cùng đắc ý.
Ah.
Ngay cả khi tên kia yêu cậu ta, nhưng chẳng phải cuối cùng mọi thứ đều thuộc về hắn sao?
Một khi mà cậu ta đã trở thành tân nương của hắn và ở lại đây mãi mãi, thì một ngày nào đó không xa, cậu ta rồi cũng sẽ thực sự khuất phục hắn.
Đến lúc đó, cậu ấy sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt nhìn tên kia, nhìn hắn bằng ánh mắt ngoan ngoãn và hành động như một đứa nhóc hư đối với hắn.
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, khóe môi Tà Thần khẽ nhếch lên.
[Tà Thần thật ngây thơ]
[Tà Thần có thể không biết, Chu Chu bây giờ trong lòng đang toán tính để giết hắn đi? 】
[Cho dù có biết thì có thể làm gì, tân nương là do hắn chọn, vậy thì phải tự chịu trách nhiệm rồi]
[Nhanh lên, nhanh lên! Chu Chu, mau cưới Thần Sông đi! ]
***
Có lẽ là những vị khách gần như đều đã chết, tổ tiết mục cũng bắt đầu giả chết không phát ra động tĩnh gì nữa, buổi lễ hiến tế được tổ chức như đã định.
Ban đêm.
Những ngọn lửa bùng lên nối tiếp nhau bên bờ sông. Ngọn lửa sáng đến mức giống như ban ngày, khiến người ta có thể nhìn thấy những khuôn mặt trắng bệch đang trôi trên sông.
Dân làng Thôn Ven Sông ca hát và nhảy múa trong bầu không khí vui vẻ, nhưng lúc nhìn kỹ hơn, nụ cười trên khuôn mặt của bọn họ đều cứng đờ mà cùng giữ nguyên một vòng cung, giống như rối gỗ mất hồn.
Bên dưới lễ hội là nỗi sợ hãi khôn nguôi.
Đỉnh cao trào của lễ hiến tế là phần tân nương bước lên khẩn cầu với Thần Minh.
Nhưng khi Tạ Tiểu Chu, người đang mặc lễ phục, bước lên tế đàn, khán giả phía dưới đều đã yên lặng, dân làng Thôn Ven Sông ngước nhìn Tạ Tiểu Chu không chớp mắt. Bên cạnh chỉ có tiếng lửa dập lách tách.
Lễ phục của Tạ Tiểu Chu đỏ như máu, đứng trên tế đàn, ánh lửa soi chiếu gương mặt cậu, hai mắt vẫn sáng ngời.
Đến lượt Tân nương nhảy Vũ Điệu Cầu Nguyện.
Đây là Vũ Điệu hiến tế nhầm lấy lòng Thần Minh, cộng hương với Thần Minh và cầu nguyện với Thần Minh -
Tạ Tiểu Chu rũ mi xuống, bóng đen phủ xuống hàng mi dài của cậu. Cậu giơ tay lên, đồ trang sức trên vai va vào nhau, tạo ra âm thanh thanh thúy.
Leng keng -
Vở kịch lớn chính thức bắt đầu.
***
Trong khi đó.
Lý Tiêu và chị gái tóc ngắn đã hành động cùng lúc, một trái một phải di chuyển ngược chiều nhau.
Lý Tiêu sử dụng thẻ SR Nhiếp Ẩn Nương, sử dụng tốc độ của một sát thủ mà nhanh chóng lướt qua mọi con phố. Khi bóng dáng của cô vụt qua, những mảnh vải đỏ đều biến mất.
Chị gái tóc ngắn lợi dụng ma thuật, có khi biến thành mèo đen, có khi là chim, nhẹ nhàng uyển chuyển cởi tấm vải đỏ trên điện thờ.
Lần lượt những ngôi đền khác đã nhìn thấy ánh sáng ban ngày một lần nữa.
Có những khúc xương trong đó.
Là xương của Thần Minh.
206 khúc xương.
206 điện thờ.
Họ phải cởi bỏ hết tấm vải đỏ trước khi nghi lễ hiến tế kết thúc, để vị Thần Minh đang ngủ say bên trong có thể nhìn thấy mặt trời lần nữa.
Còn rất khỏe
Di chuyển của họ rất nhanh, chỉ trong mười phút, họ đã chạy qua toàn bộ ngôi làng và cởi bỏ tất cả các tấm vải đỏ.
Sau khi mọi việc xong xuôi, cả hai tụ tập tại trung tâm của làng.
"Tôi có 103 mảnh ở đây."
"Tôi cũng có 103 mãnh ở đây."
Cả hai đã cởi hết tất cả mảnh vải đỏ, nhưng vẫn không có động tĩnh gì cả.
Trong điện thờ.
Những các khúc xương nhợt nhạt vẫn nằm lặng lẽ ở đó, giống như những thứ đã chết.
Lý Tiêu và chị gái tóc ngắn nhìn nhau: "Chẳng lẽ... cậu ấy đoán sai?"