So với sự hoảng sợ và xanh xao của những người khác, cậu trông rất thoải mái thích ý, trên mặt còn mang theo nụ cười nhẹ, không có chút nào là bị ảnh hưởng bởi khung cảnh quái dị đáng sợ nơi đây.
"Mày, tại sao mày vẫn còn sống?" Trần Lê vẻ mặt hoài nghi.
Phải biết rằng gã ta đã phải hao phí một đạo cụ bảo mệnh mới thành công chạy thoát con nhện người, từ trong khu dạy học chạy ra được.
Mà Tạ Tiểu Chu, một người rút được thẻ phế cấp N, không có đạo cụ mạnh gì, sao có thể còn sống được?
Tạ Tiểu Chu hỏi lại: "Tao còn sống mày rất kinh ngạc?"
Vừa nói, cậu vừa đi từng bước về phía Trần Lê.
Trần Lê không thể không lùi về sau từng bước. Gã ta vô thức nhìn trên mặt đất, bóng lưng của Tạ Tiểu Chu trải dài đến trong bóng đêm.
Vẫn là người.
Nếu vẫn là người, Trần Lê cũng không sợ mấy, lập tức trả đũa: "Cậu không có chuyện gì là tốt rồi, tôi biết, bởi vì cậu quá sợ sệt nên mới đá tôi một cú, đẩy tôi về phía quỷ quái." Khuôn mặt gã ta tràn đầy hào quang thánh mẫu, "Tôi không trách cậu chút nào, dù sao tôi cũng có đạo cụ thoát thân."
Tạ Tiểu Chu: "?"
Nếu Trần Lê đã nói như vậy, Tạ Tiểu Chu tự nhiên cũng có đi có lại: " Ừm ừm, bởi vì lúc ấy cậu dùng năng lực, quả thật khiến tôi bị hoảng sợ." Cậu cười tủm tỉm nói, "Ai biết rằng thân phận lớp trưởng của cậu có thể ra lệnh cho người khác đi chịu chết thay đâu."
Trần Lê: "....."
Một phen cậu tới tôi đi, ánh mắt các vị khách nhìn Trần Lê liền không đúng lắm.
Vị thế dẫn đầu mà Trần Lê vất vả củng cố tràn ngập nguy cơ. Gã ta nhanh chóng quyết định, không hề để ý tới Tạ Tiểu Chu nữa, nói: "Chúng ta trước tiên nên rời đi nơi này đi, miễn cho quỷ quái bên trong đuổi tới."
Mấy người khách quý vừa nghĩ tới phòng học bỏ hoang bên trong có mấy thứ khủng bố, lúc này lực chú ý liền bị dời đi, không kịp chờ đợi muốn rời khỏi nơi này.
Tạ Tiểu Chu rơi vào vị trí cuối cùng.
Học sinh nghèo đảo mắt, đi chậm lại, ngập ngừng hỏi: "Làm sao cậu trốn được?"
Chẳng lẽ là cậu ta che giấu nội dung thẻ thân phận?
Tạ Tiểu Chu như là không thấy hoài nghi trên mặt những người khác, thuận miệng nói: "Đương nhiên là bởi vì tôi lớn lên đẹp, quỷ quái đều không nhẫn tâm xuống tay."
Học sinh nghèo: "???"
Thật hay giả?
Tạ Tiểu Chu dường như nhìn thấy sự nghi ngờ trên khuôn mặt của học sinh nghèo, nói: "Tôi chưa bao giờ nói dối."
Học sinh nghèo nhịn không được nhìn sang.
Dưới ánh trăng, làn da Tạ Tiểu Chu trắng nõn oánh nhuận, đôi mắt sáng ngời êm dịu, trong mắt còn có ánh nước, khi cậu nhìn ai đó, người đó dường như là cả thế giới đối với cậu.
Trông...... Khá xinh đẹp.
Nhưng những con ma quái dị đó cũng có thể phân biệt được cái xấu và cái đẹp à?
Nhìn nhìn, học sinh nghèo bỗng thấy lạnh sống lưng, như có ai đó đang lạnh lùng cảnh cáo hắn ta.
Hắn ta sờ sờ sau cổ, vội vàng thu hồi ánh mắt, vùi đầu đi về phía trước.
Mà phía sau họ, trên lầu của tòa nhà dạy học bỏ hoang, mỗi ô cửa sổ đều được che phủ bởi những khuôn mặt nhợt nhạt và cứng đờ, chúng nó đang mỉm cười, như thể đang đợi những người phía dưới quay lại.
Mà ở nơi cao nhất, một đôi mắt xám xịt dừng trên người Tạ Tiểu Chu, trong mắt luôn luôn không hề có dao động nay lại hiếm khi mà xuất hiện cảm xúc rối rắm.
Hắn....Muốn Tạ Tiểu Chu lưu lại.
Nhưng mà, nếu làm cho Tạ Tiểu Chu lưu lại, cậu ấy sẽ trở thành một tồn tại tương tự như những thứ quỷ quái kia. Lạnh băng, tuyệt vọng, buồn tẻ.
Đây không phải là điều hắn muốn.
Tần Uyên cụp mắt, tầm mắt rơi vào mu bàn tay, nơi đó đã từng được ấm áp chạm đến, khiến hắn sinh lòng khát vọng.
Sau một lúc.
Tần Uyên khẽ giơ tay vạch ra một hình dạng trên không trung, sau khi một đám sương mù màu đen bùng cháy, một thân ảnh y hệt xuất hiện.
"Đi, đi." Tần Uyên lạnh lùng nói.
Vì Tạ Tiểu Chu sợ bóng tối nên hãy đi cùng cậu ấy.
Nhân tiện... xem tất cả những điều này có đúng hay không.
Thân thể mở mắt ra, lộ ra đôi mắt cũng là màu xám xịt.
【 Đây là đang làm gì vậy? 】
【 Phổ cập khoa học: BOSS bởi vì thực lực quá cường thường bị giới hạn một vùng, hiện tại Tần Uyên là phân ra một khối thân thể, như vậy có thể rời đi khu dạy học bỏ hoang 】
【Nhưng hắn tại sao lại làm vậy ah? 】
【 Bởi vì yêu! 】
【??? BOSS cũng sẽ có tình cảm sao? Không phải tất cả những thứ này đều là [—— hài hòa hài hòa ] sao? 】
Trên màn hình.
Tần Uyên nghiêng đầu, lạnh nhạt mà đối mặt màn ảnh, khán giả đang quan sát phát sóng trực tiếp trong lòng phát lạnh, giống như là cách màn hình bị nhìn chăm chú.
Loạt soạt ——
Màn hình xuất hiện bông tuyết dày đặc, khi nó trở lại bình thường thì Tần Uyên đã biến mất trước màn ảnh.
*********
Tạ Tiểu Chu có chút thất vọng.
Nếu có thể lừa gạt Tần Uyên ra được, cậu nhất định có thể cướp được càng nhiều cơ hội lên hình.
Số lần lên màn ảnh có liên quan đến điểm số cuối cùng. Đạt được điểm S có thể nhận được thêm phần thưởng đạo cụ. Nếu đạt điểm E thấp nhất, rất có thể sẽ bị sung quân đến chương trình sinh tồn.
Đối với Tạ Tiểu Chu mà nói, làm nghề nào yêu nghề đó.
Ở dương gian diễn cũng là diễn, ở đoàn phim âm phủ cũng là diễn, bất kể nơi nào, không muốn làm khách mời C vị của chương trình không phải là một khách mời tốt!
Chỉ là đáng tiếc Tần Uyên nói vì một số lý do đặc biệt nên không thể rời khỏi tòa nhà dạy học này.
Cho nên lúc cậu rời đi, Tạ Tiểu Chu vẫn là không muốn từ bỏ, nắm tay Tần Uyên không chịu buông ra, trong lòng sâu sắc lưu luyến.
******
Sau khi rời tòa nhà dạy học bỏ hoang, trời vừa sáng.
Xem như các khách quý đã vượt qua ngày đầu tiên một cách an toàn, vẫn còn sáu ngày nữa.
Đương nhiên, các khách quý cũng không phải chỉ cần chạy thoát Bút Tiên đuổi giết là được.
Phải biết rằng đây là show thực tế vườn trường, hiển nhiên sẽ còn có phân đoạn diễn xuất —— sắm vai học sinh.
Vì vậy những vị khách trốn hết nửa đêm đúng giờ xuất hiện trong phòng học, tự tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống.
Trần Lê nói: "Ban ngày không có gì nguy hiểm, nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút đi."
Trần Lê có kinh nghiệm trong show diễn trước, các khách quý lựa chọn tin tưởng hắn, sôi nổi thả lỏng cùng nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tạ Hiểu Chu ngồi ở hàng cuối cùng, chỗ bên cạnh trống không, cũng không có người ngồi cùng.
Nhưng cậu cũng không quan tâm lắm, cậu nằm nhoài ra bàn chuẩn bị chợp mắt một chút.
Vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, một hồi chuông vào học chói tai vang lên bên tai.
Sau đó, có tiếng bước chân lộn xộn bên ngoài lớp học, một đám học sinh mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng vừa cười vừa trò chuyện với nhau bước vào.
Một lúc sau, tất cả các ghế trống trong lớp đều được lấp đầy.
Một người ngồi xuống bên cạnh Tạ Tiểu Chu, cậu mở mắt ra, hơi ngước lên, bắt gặp một đôi mắt xám xịt.
Tạ Tiểu Chu: "?"
Cậu tức khắc lên tinh thần, buột miệng: "Tần Uyên? Tại sao cậu lại đi ra?"
Có thể là ánh mắt của Tạ Hiểu Chu quá mức thẳng thắn, Tần Uyên có chút không quen, cứng nhắc đáp: "Ta, dùng thân thể, khác."
Thân thể này là giả.
Chỉ là rót vào một tia phân hồn, không có bất luận năng lực gì.
Tạ Tiểu Chu đánh giá một lát.
Quả nhiên phát hiện "Tần Uyên" trước mặt có chút khác biệt. Tuy rằng vẫn là gương mặt kia, lại sinh động lên rất nhiều, không hề giống như một pho tượng tinh xảo, mà là một con người trông sống động hơn, trên mặt cũng nhiều biểu cảm hơn.
Tạ Tiểu Chu không chút do dự, nắm lấy tay Tần Uyên nhéo nhéo: "Sao vẫn lạnh như băng thế này?"
Bởi vì Tần Uyên nói cho cùng vẫn là một người đã chết.
Cho dù ngụy trang rất giống nhưng vẫn chẳng thể thay đổi bản chất là này.
Tạ Tiểu Chu chớp chớp đôi mắt, nhiệt tình mà nói: "Không sao, tôi xoa xoa cho cậu liền có thể ấm rồi!"
Trên làn da tái nhợt của Tần Uyên nhiều thêm chút ửng hồng, hắn cúi đầu: "Ừm......"
Bên này ấm áp hài hòa, màn đạn lại có chút mê mang.
【??? 】
【 Rốt cuộc tôi bỏ lỡ cái gì? 】
【 Tại sao đột nhiên chuyển từ một chương trình tạp kỹ kinh dị thành một bộ phim tình cảm học đường rồi? Tôi muốn báo cáo tổ chương trình tuyên truyền sai sự thật! 】
【 Không phải chứ, cậu ta thật sự không sợ hãi sao? Đây chính là Boss cuối cùng sau màn giết người không chớp mắt á 】
Tạ Tiểu Chu vừa mới bắt đầu đương nhiên là sợ hãi, rốt cuộc Tần Uyên cũng không phải người, mà là lệ quỷ khoác da người.
Nhưng bây giờ cậu biết Tần Uyên sẽ không làm tổn thương cậu, còn có thể có lúc bảo vệ cậu. Vậy thì còn gì phải sợ nữa?
Hơn nữa, Tạ Tiểu Chu rất thành thạo trong việc thu hút sự chú ý của fan – Diễn nội dung gì có thể dễ dàng đoạt ống kính nhất? Đương nhiên là diễn phim tình cảm!
Cùng nhóm khách quý diễn sản sinh tình cảm diễn là không thể, dù sao nhóm khách quý lúc nào cũng có thể ngỏm củ tỏi, chết rồi thì làm sao diễn trọn phim tình cảm được?
Vì vậy, Tạ Tiểu Chu trực tiếp quyết định, cùng vị thiếu niên thần bí Tần Uyên này xào CP.
Tạ Tiểu Chu vừa bắt đầu liền dùng phương pháp này đánh bậy đánh bạ sống sót trong tay Tần Uyên, đã hữu dụng, lại có thể xoát ống kính cùng giá trị fan, có cái gì không tốt?
Vì có thể sống sót, thêm chút cảnh diễn tình cảm thì có làm sao? Coi như là đang diễn trò.
Tạ Tiểu Chu nụ cười càng ngày càng xán lạn: "Không nghĩ tới cậu sẽ ra tới, có cậu ở đây, tôi liền không sợ nữa."
Một mắt đôi trắng đen rõ ràng tràn đầy tin cậy cùng quyến luyến.
Hoàn toàn khác với sự sợ hãi và hoảng sợ lúc trước, đây là điều mà Tần Uyên chưa bao từng thấy qua.
... Rất, đáng yêu.
Nếu như, đôi mắt này, luôn có thể nhìn hắn, là tốt rồi.
Tần Uyên nghĩ như vậy.
Đào nó xuống sao?
Không, không được.
Đào nó xuống, liền, ảm đạm, khó coi.
Tần Uyên yên lặng mà nghẹn ra một câu: "Ta, ở đây, ngươi đừng sợ."
Tạ Tiểu Chu đối với nguy cơ vừa lướt qua không hay biết chút nào: "Ừm, cậu thật tốt!"
Vừa lúc hai người nhìn nhau trìu mến, trên bục giảng đột nhiên truyền đến một tiếng 'bốp'.
Cô giáo trong bộ quần áo chỉnh tề gõ gõ thước lên bảng đen: "Đã đến lớp rồi, cô, cậu và cậu, đừng ngủ! Ngồi thẳng lưng cho tôi!"
Tất cả những người được cô điểm tên đều là mấy vị khách.
Hoa khôi của lớp cùng phú nhị đại giật mình một cái, ngồi thẳng lên. Học sinh nghèo còn chưa rõ tình uống, vẻ mặt vẫn mơ màng.
Nhưng cô giáo đã mất kiên nhẫn rồi, đôi mắt mở to, giọng nghiêm nghị: "Đã đi học rồi, ngủ cái gì mà ngủ?!" Cô giơ tay ném mạnh cây thước.
'Phốc' một tiếng.
Cây thước bén nhọn liền gọt nửa cái đầu học sinh nghèo, trên mặt hắn ta vẫn là trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thân thể hắn lắc lư một chút rồi 'ầm' một tiếng ngã xuống.
Trong nháy mắt, chất lỏng đỏ và trắng chảy đầy mặt đất, giống như một quả dưa hấu bị đập vỡ.
Những vị khách khác liền nhanh chóng tỉnh dậy, buồn ngủ một chút cũng không còn.
Chẳng phải đã nói rằng ban ngày không có nguy hiểm sao?
Trần Lê, người được bọn họ dùng ánh mắt dò hỏi, cũng sững sờ.
Chương trình tạp kỹ thực tế trước đó quả thật là như thế, ban ngày khách mời được nghỉ ngơi để tìm manh mối, ban đêm thì bị quỷ quái rượt theo.
Nhưng tổ chương trình sao lại không cảnh cáo trước? Chẳng lẽ.... Độ khó đã được tăng lên?
Đã xảy ra chuyện như vậy, đám học sinh lại như là không thấy gì, một đám ngồi ngay ngắn, nhìn về phía bảng đen.
Cô giáo gật đầu hài lòng: "Được rồi, vào lớp thôi. Bài này là về hàm số lượng giác. Đây là nội dung của đề thi. Các em chú ý nghe cô nói nhé..." Cô quay lại viết lên bảng. một loạt các con số, với một nụ cười khủng khiếp trên khuôn mặt của mình, "Tôi sẽ chọn một người trả lời câu hỏi sau khi tôi nói xong."
Tạ Tiểu Chu: "......."
Đệt!
Toán học.
Toán so với ma quỷ còn đáng sợ hơn có được không!
Rốt cuộc thì không phải ai cũng sẽ gặp ma, nhưng toán là thứ mà ai cũng phải học!
Tạ Tiểu Chu lên tinh thần, cố gắng nghe giảng —— nhưng vô dụng, nghe không hiểu.
Cậu chỉ có thể cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng có chọn trúng cậu.
Nhưng càng sợ cái gì, thì nó càng đến.
Cô giáo giảng xong, xoay đầu, chọn trúng một người may mắn: "Nào, trả lời câu hỏi này-"