“Bác Trương, thật sự cảm ơn bác rất nhiều! Cảm ơn bác!” Nguyễn Thanh Nguyệt cảm kích vô cùng, đứng dậy, cúi chào bác một cái, chân thành cảm ơn.
“Ôi, không cần phải như vậy đâu, tôi chưa từng gặp ai chân thật như cô.
Cô vào trong đi, tôi đi lấy quần áo, lát nữa để Hồng Duệ đưa vào cho cô.
” Bác sĩ Trương vì thấy cô cảm ơn một cách trang trọng như vậy nên càng thêm có thiện cảm với cô, vội đỡ cô một tay, mở miệng nói.
Nguyễn Thanh Nguyệt cảm ơn bác sĩ Trương thêm vài lần nữa, đợi bác ra ngoài rồi, cô quay sang Lâm Hồng Duệ, cũng dặn dò: “Anh có quần áo để thay không? Anh cũng mau thay ra đi, kẻo bị cảm.
”
Lâm Hồng Duệ đáp một tiếng, tìm trong túi, không còn khăn khô nữa, đành đưa cho cô một chiếc áo ba lỗ bằng bông của mình, bảo cô dùng để lau khô người.
Nguyễn Thanh Nguyệt nhận lấy, cảm ơn một tiếng, rồi vào trong, kéo màn xanh, nhanh chóng cởi bộ quần áo ướt sũng ra, ném xuống đất.
Lúc nhận lấy áo ba lỗ của anh, Nguyễn Thanh Nguyệt không cảm thấy gì, nhưng bây giờ, dùng áo của anh để lau nước trên người, cô đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, lại thêm phần thẹn thùng, làn da trắng nõn cũng ửng đỏ lên.
Kiếp trước của cô không phải là hoàn toàn trống trải về tình cảm, ở trường có bạn trai theo đuổi, đi làm có người theo đuổi, cũng đã từng thử yêu một lần, nhưng chưa kịp nắm tay đối phương, cô đã chia tay, vì vậy, cô chưa bao giờ có tiếp xúc thân mật với đàn ông.
Lúc này dùng áo của anh để lau người, khiến cô cảm thấy thật thân mật, cũng thật mập mờ, có chút khó chịu và xấu hổ, nhưng nghĩ đến điều kiện khó khăn hiện tại, cô còn có gì phải kiểu cách.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
“Quần áo đây.
” Lúc này, Lâm Hồng Duệ đến gần, cách tấm màn, nói với cô.
Nguyễn Thanh Nguyệt vừa bảo mình bình tĩnh, nghe thấy tiếng anh, hoảng sợ vội che áo ba lỗ trước ngực, sững người một lát, rồi mới vén một góc màn, đưa tay ra, khàn giọng nói: “Đưa cho tôi.
Cảm ơn.
”
Lâm Hồng Duệ đưa quần áo vào tay cô, rồi quay người rời đi.
Nguyễn Thanh Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân rời đi, thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục lau khô người, nhưng áo ngoài, quần thì có thể mặc của người khác, còn nội y thì không thể.
Nguyễn Thanh Nguyệt vắt khô chiếc qu@n lót to đùng, vắt rồi lại vắt, đến khi không còn nước chảy ra, cô cau mày mặc lại, rồi mặc quần bên ngoài.
May là quần này màu xanh đậm, màu sắc tối, dù có bị qu@n lót thấm ướt cũng không ai nhìn thấy, chắc chắn không ai nghĩ là cô đái ra quần.
Còn trên người, nhìn vào ngực “hùng vĩ”, Nguyễn Thanh Nguyệt buồn bã thở dài, chiếc áo nhỏ ban đầu ướt nhẹp, cô thực sự không muốn mặc lại, nghĩ một lát, cô dùng áo ba lỗ của anh buộc chặt trước ngực, ép chặt hai bầu ng ực lại.
Hành động này lại khiến cô mặt đỏ tới mang tai, không biết lát nữa phải giải thích với Lâm Hồng Duệ thế nào về việc chiếc áo ba lỗ của anh biến mất, hy vọng anh không nhận ra, cũng không hỏi gì.
Sau một hồi loay hoay, Nguyễn Thanh Nguyệt cuối cùng cũng chỉnh trang xong, cô nhặt quần áo ướt của mình, đi ra ngoài, cảm thấy hai chân run rẩy, một nửa vì đói, một nửa vì sốt.
“Bác sĩ Trương, cảm ơn bác.
Để lát nữa cháu về nhà, sẽ giặt sạch quần áo, ngày mai phơi khô rồi mang trả bác và thím Phượng.
” Ra khỏi phòng, không thấy Lâm Hồng Duệ, Nguyễn Thanh Nguyệt thấy bác sĩ Trương ngồi đó, lập tức bước tới cảm ơn.
“Con bé này thật khách sáo, mới một lúc mà đã nói bao nhiêu lần cảm ơn rồi.
” Bác sĩ Trương cười nhìn cô, rồi bảo cô ngồi xuống, há miệng lớn, kêu “a”.
Bác sĩ Trương nhìn cổ họng và lưỡi của cô, dùng ống nghe nghe tim phổi, rồi đưa cô một chiếc nhiệt kế, bảo cô đo nhiệt độ, còn bắt mạch cho cô.