Trọng Sinh 70 Mang Theo Không Gian Chữa Bệnh Đền Đáp Tổ Quốc

Chương 45: 45




“Được, ông đưa bốn mươi lăm đồng cho chúng tôi, sau đó cứ dẫn Điềm Điềm đi.

Nhưng ông phải bảo đảm không được ngược đãi cháu gái tôi mới được.” Lục lão gia tử mở miệng nói.“Vậy phải viết văn thư mới ổn.


Lỡ bà nương nhà ông ầm ĩ lên, tôi cũng không có nhiều thời gian với tinh lực để cãi lại.” Thôn y nói.Thấy Lục lão gia tử gật đầu rồi, thôn trưởng mới lấy giấy bút ra bắt đầu viết.Lão gia Lục gia Lục mỗ mỗ, một hai đòi gán nợ cháu gái mình Lục Điềm Điềm cho thôn y, thời gian là cả đời, Lâm thôn y bỏ ra bốn mươi bảy đồng (hai đồng là tiền xem bệnh), đồng ý với yêu cầu của Lục mỗ mỗ.Điều kiện là người Lục gia phải đoạn tuyệt tất cả quan hệ với Lục Điềm Điềm, không thể hối hận.

Nếu có hối hận, phải bồi thường mười vạn cho Lâm thôn y, đặc biệt lập văn thư làm chứng minh.Văn thư được viết ra ba bản, Lục gia một bản, chú Lâm một bản, trưởng thôn một bản.“Lục thẩm, ký tên đi, điểm chỉ đồng ý cũng được.” Trưởng thôn nói.“Tiền đâu?” Lục nãi nãi chưa thấy thỏ quyết không thả chim ưng.Thôn y móc một đống tiền lẻ từ trong túi ra, có tiền một hào hai hào, năm hào, đương nhiên cũng có một đồng năm đồng.Vuốt phẳng tiền rồi từ từ đếm lại, đợi khi đếm hết toàn bộ, chỉ có bốn mươi bốn đồng, vẫn còn thiếu một đồng.Gáy thôn trưởng giật giật, vừa nãy khi uống rượu thôn y còn lấy ra được cả ba trăm đồng, hiện tại lại thiếu một đồng, đúng là quá giỏi cướp giật đi.Nhưng nhìn bàn tay vẫn đang duỗi về phía mình, trưởng thôn bất đắc dĩ thở dài, cởi áo bông dày ra, móc một vài đồng tiền hào ra.“Chỉ còn chút này, phải mau trả lại cho tôi đó.” Trưởng thôn nói với giọng tội nghiệp.Thôn y nhận tiền, sau đó đặt xấp tiền lên mặt bàn.


Lục nãi nãi thấy xấp tiền giày cộp, mắt sáng rực lên, vội vươn tay ra muốn cầm lấy.Nhưng thôn y lại đè chặt tiền: “Ký tên trước.”Lục nãi nãi không biết chữ, vốn còn muốn kêu trưởng thôn đọc lại lần nữa, nhưng hiện tại thấy tiền, bà ta như quên hết mọi thứ.Bà ta trực tiếp đặt ngón tay lên đất đỏ, lại ịn dấu tay mình lên ba phần văn thư.Trưởng thôn cầm lấy hai trong số ba văn thư lại, đưa một tờ cho thôn y, một tờ khác thì cất vào trong túi mình.Thôn y cũng thả bàn tay đang đè chặt tiền ra, cũng cất kỹ văn thư, sau đó nhìn Điềm Điềm: “Chuẩn bị xong chưa?”Lục Điềm Điềm gật đầu, nhìn tam lang với tam nương, nói: “Cha, mẹ, con đi trước, mọi người có thời gian rảnh nhớ tới thăm con nha.”Tam nương bật khóc nức nở, tiếng khóc kia tràn đầy bi thương với bất đắc dĩ.Tam lang nắm chặt nắm đấm, nhìn trưởng thôn sắp rời đi, hét lớn:“Trưởng thôn, tôi muốn phân nhà, viết văn thư giúp tôi.”Lời vừa phát ra, Lục lão gia tử lập tức đổi sắc mặt, Lục nãi nãi cũng không thiết tha gì tiền nữa, há miệng chửi lên.“Mày cái thằng hư hỏng này, phân nhà cái rắm, cha mẹ còn ở không phân nhà, mày còn dám nhắc tới phân nhà nữa, tao lập tức lên trấn kiện mày tội bất hiếu.”Nhị lang cũng đang muốn ra riêng lại bị lời này của Lục nãi nãi dập tắt hết ý định.

Nếu bị kiện tội bất hiếu sẽ bị đội mũ cao, sau này con cái trong nhà đừng mong lấy được vợ.Tiếng khóc của tam nương nhỏ hơn một chút, bà cũng không dám gánh tội danh bất hiếu này, nếu không ba đứa con trai của bà đừng mong có ngày ló đầu.Lục Điềm Điềm chạy trở về, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn tam lang, nói: “Cha, cha chờ con lớn đã, đừng vội.”.