Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 32: Chu Tư Vũ Tiểu Tâm Tư



Sắc mặt Thẩm Kiến Hoa trầm xuống, “Tư Vũ, cháu bán sách của Miên sao?”

Hắn tư tưởng phong kiến, vẫn luôn tương đối thích trẻ con ngoan ngoãn hiểu lễ nghĩa, việc trộm bán này ở trong mắt hắn, cùng trộm không sai biệt lắm, đó là không thể tiếp thu.

“Cháu……”

Biết rõ tính tình của Thẩm Kiến Hoa, Chu Tư Vũ hoảng loạn không biết nên trả lời như thế nào.

Không xong, dượng lần này khẳng định sẽ tức giận.

Nhưng cô lại không có biện pháp phản bác, bởi vì sách vở xác thật không có.

“Ngươi hỏi Tư Vũ làm gì?” Mắt thấy Chu Tư Vũ sắp khóc, Chu Lan Phương vội vàng đỡ lời, “Sách là ta bán.”

Trên thực tế, tiền đều bị Chu Tư Vũ xài hết, cô mới biết được việc này, chẳng những không trách cứ, còn trộm cho Chu Tư Vũ thêm hai mao tiền tiêu.

Bán mấy đồ rách nát kiếm hai mao tiền sao?

Đứa trẻ nào không thích ăn quà vặt?

Cô không có con của chính mình, trong mắt cô, Chu Tư Vũ chính là con gái đẻ của mình, cô để lại toàn bộ tình thương của mẹ cho Chu Tư Vũ.

Tư Vũ là đứa trẻ biết cảm ơn, ngày sau nhất định sẽ đối xử tốt với cô, để những kẻ chê cười cô không thể sinh nhìn xem, cô dù không thể sinh, cũng có thể dựa vào cháu gái sống tốt.



Xem thường cô? Về sau không chừng là ai xem thường ai đâu.

“Nó hiện tại đã năm ba, trước kia lưu trữ sách vở có bao giờ thấy dùng đâu? Nhà bé như vậy, biết để nơi nào?” Chu Lan Phương một chút cũng không cảm thấy bán sách vở có gì sai.

“Ngươi……”

Thẩm Kiến Hoa tức không được.

Sách vở bán cũng đã bán rồi, Thẩm Miên cũng đã đi tìm người mượn, có cãi nhau tiếp cũng không đáng giá.

Hắn ‘ ai ’ một tiếng thật mạnh, “Về sau không được phép bán sách của Miên.”

Chu Lan Phương hừ lạnh một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Miên một cái, đi phòng bếp nấu cơm.

Thẩm Miên ôm sách vở trở về phòng, Chu Tư Vũ có chút chột dạ, không dám ở trước mặt Thẩm Kiến Hoa lâu, cũng chạy nhanh trở về phòng.

Thẩm Miên sau khi để sách vở vào phòng liền bắt đầu làm bài tập, nhìn sách vở viết tên Hạ Nam, trong lòng Chu Tư Vũ khó chịu giống như có mèo cào.

Thật là không nghĩ ra, Thẩm Miên sao lại cùng Hạ Nam nhấc lên quan hệ.

Nghe nói kẻ có tiền trong thành đều thích phát đại thiện tâm, cảm thấy người trong thôn đáng thương, sẽ cho các cô vật tư cứu tế, xem ra là sự thật.



Thẩm Miên vừa gầy vừa lùn, một chút cũng không đáng yêu, Hạ Nam hào phóng như vậy, nếu đổi thành cô, có phải sẽ càng hào phóng hay không?

Đáy mắt Chu Tư Vũ hiện lên một tia tính kế, sau đó lấy lòng đem bài tập đã làm xong đặt ở trước mặt Thẩm Miên.

“Chị, đề chị đều không biết làm đi? Chị yên tâm, em sẽ không nói cho dượng cùng cô đâu, cũng không nói cho giáo viên.”

Chồn chúc tết gà?

“Cầm về đi, ta không cần.” Thẩm Miên biết, Chu Tư Vũ là đỏ mắt Hạ Nam đối tốt với cô, tưởng thông qua cô tiếp xúc với Hạ Nam.

Tỏ ra tác phong đáng tởm gì, không sao, cô mới không nịnh bợ.

Đợi lát nữa làm không được, còn không phải lại tới tìm cô sao? Cô sẽ chờ.

Qua hai mươi phút, mắt thấy bài tập sắp viết xong, Thẩm Miên còn chưa có hỏi cô, sách vở che lại kín mít, cô cũng không nhìn thấy Thẩm Miên viết gì, không khỏi có chút ngồi không yên.

“Giáo viên hôm nay vừa mới khen ngợi chị, nếu chị lại làm sai, ngày mai sẽ bị phê bình.” Khi nói chuyện, cô còn cố gắng liếc vở Thẩm Miên.

“Ngươi tự quản lý tốt chính ngươi là được.”

Sau khi viết xong một chữ cuối cùng, Thẩm Miên trực tiếp thu hồi sách vở, treo cặp sách lên trên tường, Chu Tư Vũ một chữ cũng không nhìn thấy.

Cô có chút tức giận, “Lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ thú.”