Triệu Hương Vân thở hỗn hển đi theo sau lưng Giang Vệ Dân.
Chưa kể, người đàn ông này bước đi không phải nhanh bình thường.
Triệu Hương Vân nửa ngày không đuổi kịp, gọi với theo Giang Vệ Dân, “Đồng chí Giang Vệ Dân, anh có thể đi chậm một chút không, anh đi quá nhanh, tôi không theo kịp!”
Giang Vệ Dân không trả lời Triệu Hương Vân, nhưng bước chân đã chậm lại.
Đầu tiên, anh đến trại heo, sau đó xách lấy giỏ trúc từ trong trại heo, lại cầm theo một con dao rựa chuyên dùng để cắt rau cho heo.
Đây là một món đồ sắt duy nhất mà ở trong danh sách đăng ký của đội sản xuất.
Trước đây ít năm, bởi vì luyện thép, ngoại trừ nồi sắt cần thiết, tất cả các gia đình đã đưa toàn bộ đồ sắt trong nhà ra để luyện thành thép.
Cho nên, các loại nông cụ như liềm, xẻng sắt, tất cả các gia đình cơ bản đều không có, mà đều thuộc về đội sản xuất.
Thời điểm buổi sáng bắt đầu làm việc thì đến đội sản xuất lĩnh, lúc tan tầm thì mang trả lại nông cụ.
Cầm dao rựa, cõng giỏ trúc lớn, khóe mắt Giang Vệ Dân vô thức quét về phía Triệu Hương Vân, chợt nhận ra Triệu Hương Vân cũng đang đeo một chiếc gùi không nhỏ.
Nhìn dáng vẻ có vẻ là chuẩn bị đi làm việc.
Giang Vệ Dân nhịn không được khẽ nhíu mày.
“Đi thôi! Làm sao lại dừng lại!” Triệu Hương Vân thúc giục.
Lúc này Giang Vệ Dân mới tiếp tục đi lên núi.
Đối với việc Triệu Hương Vân cũng cõng giỏ trúc, Giang Vệ Dân thật sự rất kinh ngạc.
Trước kia anh đã nghe nói, Triệu Hương Vân chưa bao giờ làm công việc của đội sản xuất.
Người khác làm việc, cô cũng sẽ tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi.
Giang Vệ Dân cũng không hề ghen ghét hay bất bình.
Người khác làm như thế nào, đó là chuyện của người khác.
Anh cảm thấy người bên cạnh giống như khác với lúc trước.
Cùng là một người, không chỉ ánh mắt tỏa sáng, lúc cười lên, còn... Rất đẹp mắt!
Triệu Hương Vân béo thì béo, nhưng mà dáng dấp của Trần Ngũ Nguyệt rất tốt, cô lại được di truyền gen của Trần Ngũ Nguyệt, ngũ quan đương nhiên không phải bàn.
Nhưng cũng có câu nói, gầy đi che trăm xấu, một béo hủy tất cả.
Hết lần này tới lần khác, Triệu Hương Vân lại béo, hơn nữa da còn đen!
Cho nên, có thể đủ khả năng nhận ra vẻ đẹp của cô, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Giang Vệ Dân thất thần, bất tri bất giác đã lên trên núi, ở trước mắt là một vườn rau heo rất tươi tốt.
Không khí trên núi, đối với Triệu Hương Vân mà nói, hết sức mới mẻ.
Cô ở một bên hít thở bầu không khí mới mẻ ấy, một bên từ trong túi lấy ra hai mảnh vải bố, ngồi xổm xuống, bắt đầu điên cuồng kéo rau heo.
Mảnh vải bố này là buổi sáng Trần Ngũ Nguyệt đưa cho Triệu Hương Vân để lau mồ hôi, không nghĩ tới lúc này lại có công dụng khác.
Triệu Hương Vân làm việc không ngừng nghỉ, đối với cô gái được chiều chuộng mà lười biếng trong miệng của người trong đội sản xuất căn bản khác nhau một trời một vực.
Triệu Hương Vân làm một lúc đã đầy đầu mồ hôi, cả người giống như mới vớt ra từ trong nước, không ngừng thở hồng hộc.
Giang Vệ Dân đến đội sản xuất cũng đã mấy năm, còn chưa bao giờ thấy qua người nào làm việc như vậy, không giống làm việc, mà có vẻ như đang liều mạng!
“Dao rựa cho cô, dùng dao nhẹ nhàng một chút!” Giang Vệ Dân mở miệng câu nói đầu tiên, chính là muốn đưa công cụ cho Triệu Hương Vân.
Triệu Hương Vân từ chối, “Không cần! Tôi cứ làm như này là được rồi!”
Dùng tay, tốn sức, mồ hôi ra nhiều, cô sẽ có thể gầy bớt.
Giang Vệ Dân không biết suy nghĩ dưới đáy lòng của cô, đột nhiên, anh nhớ tới chuyện ồn ào lan truyền trong đội sản xuất ngày hôm qua.
Triệu Hương Vân vì Tô Hưng Hoa có bạn gái mà nhảy sông.
Cô là bởi vì việc này, cho nên thay đổi thành người khác?
Giang Vệ Dân nghĩ như vậy, lông mày nhịn không được nhíu lại.
Anh không tiếp tục để ý Triệu Hương Vân, cầm dao rựa, cũng bắt đầu làm việc chăm chỉ.
Giang Vệ Dân làm việc, tốc độ xa xa nhanh hơn nhiều so với Triệu Hương Vân.
Triệu Hương Vân còn chưa cắt xong nửa sọt rau heo, Giang Vệ Dân đã bắt đầu lấp đầy cái sọt thứ hai.
Hai người ai cũng không nói lời nào, bầu không khí không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt.
Đột nhiên, Triệu Hương Vân đang tại làm việc bỗng hét lên một tiếng...
“A…”
Triệu Hương Vân đang lôi kéo cỏ heo, bỗng cảm giác trong bụi cỏ có thứ gì đó thì giật mình, ngay sau đó, ở trước mắt, một thứ màu đen và trơn trượt trườn qua.
Triệu Hương Vân không kịp chuẩn bị, bị dọa nhảy dựng lên.
Sau khi thét chói tai, cơ thể béo mập căn bản không thể khống chế cân bằng, ngã thẳng ra phía sau.
Triệu Hương Vân cơ hồ đã biết vận mệnh của chính mình, cú ngã này, mông khẳng định muốn nở hoa.
Chỉ là đợi nửa ngày, cảm giác đau đớn trong dự liệu không xuất hiện, một đôi cánh tay rắn chắc đã tiếp được cô trước khi cô té ngã.
Giang Vệ Dân lập tức buông người ra, hỏi một câu, “Sao vậy?”
“Rắn, chắc chắn là rắn, màu đen!” Triệu Hương Vân lúc này đã bình tĩnh lại.
Nguyên chủ có lẽ là cô gái được nuông chiều, nhưng cô không phải.
Cô chỉ biết, nếu cô đã tới thời đại này, phải ăn cơm, phải sống sót thật tốt.
“Đồng chí Giang, chúng ta đi bắt con rắn kia đi, tối nay ăn canh rắn!”
Giang Vệ Dân cũng không nói gì, ngồi xổm xuống, bắt đầu tìm kiếm trong bụi cỏ.
Vận khí không tồi, bới vài bụi cỏ, vừa lúc nhìn thấy con rắn đang định chạy trốn kia.
Giang Vệ Dân cầm dao trong tay, hơi dùng sức chém vào chỗ “bảy tấc”, con rắn đó trực tiếp bị chém thành hai nửa.
Hai nửa thân rắn theo phản xạ ngúc ngoắc vài cái, sau đó, không còn động đậy!
Triệu Hương Vân tò mò tiến lên, nhìn con rắn trên mặt đất, nói một câu, “Rắn nước, cư nhiên là rắn nước!”
Chỉ có thể nói vận khí của cô và Giang Vệ Dân quá tốt, đột nhiên phát hiện một con rắn, không cắn cô không nói, vẫn là một con rắn nước không có độc.
Thịt rắn nước rất tươi ngon, hầm canh có thể làm người ta chảy nước miếng.
Giang Vệ Dân ngẫu nhiên nhấc mắt, phát hiện Triệu Hương Vân nhìn về con rắn đó mà chảy nước miếng.
Khóe miệng anh run lên, cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ lạ.
“Mật rắn, không biết bên trong có mật rắn không nhỉ?” Triệu Hương Vân ở bên cạnh nói một câu.
Giang Vệ Dân phối hợp ngồi xổm người xuống, dùng dao rựa cắt bỏ lớp da rắn, sau một hồi tìm kiếm, thật đúng là tìm ra được một viên mật rắn.
Mật rắn có tác dụng thanh nhiệt giải độc hiệu quả rất tốt, phơi khô có thể làm thuốc chữa bệnh.
Giang Vệ Dân đưa mật rắn cho Triệu Hương Vân, vẻ mặt vô cảm nói một câu, “Cầm!”
“Không, tôi không cần! Anh cầm đi, lấy về rồi phơi khô.”
Thứ này, nếu cô dám lấy về, cô dám cam đoan, Trần Ngũ Nguyệt nhất định sẽ ôm cô chảy nước mắt nước mũi đầm đìa.
Giang Vệ Dân khẽ nhíu mày, đặt mật rắn ở một bên, thịt rắn cũng đặt ở bên cạnh, tăng nhanh tốc độ cắt rau heo.
Không bao lâu, bốn cái giỏ tre mà anh mang tới, đã chất đầy rau heo.
Tâm tư của Triệu Hương Vân đã bị đống thịt rắn cuỗm đi, trong đầu chỉ nghĩ cách xử lí đống thịt rắn đó như thế nào, việc cũng không làm tới nơi tới chốn.
“Trở về thôi!”
Giang Vệ Dân khiêng giỏ rau heo mà mình cắt, lại chừa ra một bàn tay, xách sọt của Triệu Hương Vân.
Anh đã có chút phải cố hết sức, nhưng nửa câu dư thừa cũng không nói, dáng vẻ phải xuống núi.
“Tôi còn chưa cắt xong một sọt!” Mặt của Triệu Hương Vân hơi đỏ lên.
Giang Vệ Dân là một người tới từ trong thành phố, cũng đã cắt xong bốn sọt rau heo, cô là một đứa sinh ra và lớn lên trong hộ gia đình nông dân ở địa phương, thế nhưng còn không bằng một phần tư của anh.
Quá mất mặt!
“Cô cầm thịt rắn với mật rắn đi!” Giang Vệ Dân nói.
Nói xong, lại bổ sung một câu, “Nếu sợ thì nói với tôi!”