Triệu Hương Vân vào phòng bếp, ngón tay bị thương còn đang chảy máu.
Cũng không biết có phải là do cơ thể này quá béo hay không mà khả năng khép miệng vết thương hơi kém, hay là nguyên nhân nào khác cũng không biết.
Triệu Hương Vân còn đang nghĩ muốn tìm mảnh vải nào đó quấn tay lại một chút, đột nhiên đâm đầu vào Trần Ngũ Nguyệt.
Nhìn thấy ngón tay rướm máu của Triệu Hương Vân, ánh mắt của Trần Ngũ Nguyệt tối sầm lại, suýt chút nữa bị dọa đến ngất đi.
Phản ứng đầu tiên chính là xông lên đỡ lấy ngón tay bị thương của Triệu Hương Vân, “Bảo bối ngoan của mẹ, chuyện này... Đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi còn rất tốt, làm sao lại chảy máu?”
“Mẹ, con... Con bị ngã!” Triệu Hương Vân thuận miệng nói, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp, “Cũng tại con quá béo, đi đường không nhìn thấy dưới chân, ngã một cái, lập tức đứt tay chảy máu! Mẹ, con đau quá đi...”
Triệu Hương Vân vừa hô lên, Trần Ngũ Nguyệt đã đau lòng khóc rống, “Ôi, tâm can bảo bối của mẹ, để mẹ đi lấy vải quấn tay cho con, hu hu hu...”
Trần Ngũ Nguyệt luôn nổi danh hung dữ, nhưng mà duy chỉ đối với cô con gái ruột này, xem như tính mạng của mình.
Con gái bị thương, so với móc thịt của bà còn đau hơn.
Cầm lấy vải, bà quay trở lại phòng bếp, tỉ mỉ băng bó kỹ cho ngón tay của Triệu Hương Vân.
Triệu Hương Vân lại nhân cơ hội nói đến chuyện giảm cân, “Mẹ, nếu con gầy một chút, cơ thể sẽ nhẹ nhàng hơn, hôm nay chắc chắn sẽ không ngã, hu hu hu...”
Triệu Hương Vân giả vờ khóc lóc, dùng hai bàn tay hoàn hảo che chắn hai con mắt, vừa dùng khe hở len lén quan sát Trần Ngũ Nguyệt.
Trần Ngũ Nguyệt thở dài nửa ngày, cuối cùng mở miệng, “Hương Vân, mẹ… Về sau mẹ sẽ không làm nhiều đồ ăn ngon cho con như vậy nữa, nếu con quyết tâm giảm béo, mẹ sẽ ủng hộ con!”
Trần Ngũ Nguyệt rất khó khăn để đưa ra quyết định này.
Chính mình thật vất vả mới nuôi dưỡng con gái trở nên béo tốt như thế, đột nhiên nói không nuôi là không nuôi nữa, trong lòng bà vô cùng khó chịu.
Béo là béo thế nào? Béo khỏe mạnh!
Nhưng vừa nghĩ tới con gái bởi vì béo mà ngã chảy máu tay, Trần Ngũ Nguyệt làm sao cũng không dám lại mạo hiểm như vậy.
Chuyện Triệu Hương Vân giảm béo, cuối cùng cũng lấy được sự ủng hộ của Trần Ngũ Nguyệt.
Cơm nhà là bà nấu, nếu như bà không đồng ý, mỗi ngày làm rất nhiều đồ ăn ngon cho Triệu Hương Vân, Triệu Hương Vân có muốn gầy cũng không gầy nổi.
Cô nói là không ăn nhiều, chứ không có khả năng là hoàn toàn không ăn, ở niên đại này, lương thực tinh là vật hiếm.
Mỗi bữa Trần Ngũ Nguyệt đều nấu lương thực tinh cho cô, những người khác trong nhà đều phải gặm thô lương, ăn mạch trấu cám, ăn khoai lang, ăn rau dại, bảo Triệu Hương Vân vứt những thức ăn kia đi cũng là chuyện không thể nào, nếu làm như vậy cô chắc chắn sẽ bị sét đánh!
Chỉ cần Trần Ngũ Nguyệt chấp nhận, lúc nấu cơm bớt lại cho cô một chút, hoặc là lấy cho cô cùng loại thô lương và rau dại giống như những người khác trong nhà, kết hợp với việc vận động mỗi ngày, vậy thì gầy xuống hẳn là một chuyện không khó khăn lắm.
“Mẹ, trứng gà hấp mà mẹ làm buổi trưa, mẹ chia cho bố và những người khác ăn đi, con không ăn đâu, còn có mì sợi nữa, mẹ và những người khác cũng ăn luôn nhé, con uống chút cháo loãng, ăn chút rau dại là được rồi!”
Trần Ngũ Nguyệt nghe xong, lập tức mở miệng, “Sao vậy được? Mấy thứ đó làm gì có dinh dưỡng, ăn không no bụng, con vẫn nên ăn mì đi thôi.”
Mì sợi trong nhà là Trần Ngũ Nguyệt tự tay mình làm, trọng lượng vừa phải, ngày bình thường đây là món mà con gái thích ăn nhất.
“Mẹ, ăn mì sợi rất béo, không phải mẹ đã đồng ý với con là muốn giúp con giảm béo sao?” Triệu Hương Vân ủy khuất hỏi.
Lúc này Trần Ngũ Nguyệt mới nhớ tới lời hứa của chính mình, lắp ba lắp bắp nửa ngày, mới mở miệng, “Được rồi! Có điều, mì sợi và trứng gà hấp kia không thể cho những người khác ăn, nếu lúc nữa con đói bụng thì phải làm sao?”
Triệu Hương Vân thề, cô sẽ không đói, cô mới uống một bát canh rắn, hai miếng thịt rắn.
Coi như đói bụng, cô cũng sẽ không ăn!
Nhưng mà Trần Ngũ Nguyệt đưa ra yêu cầu như vậy, cũng coi như là tiến bộ.
Giữa trưa cô không ăn, buổi tối Trần Ngũ Nguyệt sẽ đưa mì sợi và trứng gà hấp cho những người khác trong nhà ăn, chỉ sợ thời tiết quá nóng, mì sợi với trứng gà hấp sẽ hư mất.
“Mẹ, nếu không thì cứ chia cho những người khác ăn đi, trời nóng như vậy, để đó sẽ hỏng mất!” Triệu Hương Vân nhắc nhở một câu.
Ai biết, Trần Ngũ Nguyệt vậy mà nói: “Sợ gì chứ, mẹ hâm nóng cho con, nếu con đói bụng, lúc nào cũng có thể lấy ra mà ăn. Không nói nữa, mẹ đi xới cơm cho con, nếu không đợi hai chị dâu của con trở về lại suy nghĩ linh tinh!”
Trần Ngũ Nguyệt vừa nói chuyện vừa đi đến tủ bát, cầm một cái bát nước lớn đi ra, từ trong nồi múc ra đầy một bát cháo thô lương to đùng.
Sau khi múc xong, trong nồi chỉ còn lại một ít cháo loãng, toàn bộ tinh hoa đều ở trong cái bát lớn trên tay Trần Ngũ Nguyệt.
Triệu Hương Vân suýt chút nữa bị dọa đến mất hồn mất vía.
Những người khác trong nhà, mỗi một ngày đều phải làm việc vất vả như cẩu, lại chỉ ăn một tí như kia, không gầy như tờ giấy cũng không được.
“Mẹ, con không thích ăn cái này, con muốn uống cháo loãng! Mẹ múc cho con một ít trong nồi là được rồi, nếu không con không ăn đâu!”
Thái độ của Triệu Hương Vân vô cùng kiên quyết.
Mặc kệ Trần Ngũ Nguyệt dỗ dành thế nào, chính là chỉ cần chút cháo loãng kia.
Trần Ngũ Nguyệt vừa múc xong, cô uống mấy hớp là hết sạch, vừa đặt bát xuống dưới, nói với Trần Ngũ Nguyệt: “Mẹ, con không ăn nữa!”
Vừa vặn lúc này, những người khác của Triệu gia cũng đã làm việc xong, bắt đầu trở về.
Nghe được Triệu Hương Vân nói là không ăn nữa, hai người con dâu của Triệu gia là Trương Tú Lệ và Vương Tú Anh liếc nhau một cái, ánh mắt đều có chút ai oán, đều cảm thấy Trần Ngũ Nguyệt chắc chắn vừa mới cho Triệu Hương Vân ăn đồ ngon gì đó, mà lại là lén lút sau lưng bọn họ.
Phàn nàn thì phàn nàn, cũng không ai dám nói gì, đi vào nhà, bắt đầu bày bát xới cơm.
Trương Tú Lệ nhìn thấy có mì sợi ở trên bếp, phía trên còn có một quả trứng gà, còn có trứng gà đã hấp vàng óng kia, nước bọt suýt chút nữa đã chảy ra.
Cô ta nhớ tới vừa rồi Triệu Hương Vân nói không ăn nữa, vậy mì sợi với trứng gà hấp này sẽ thuộc về?
“Mẹ...” Trương Tú Lệ há to miệng, còn chưa kịp hỏi, lập tức bị Trần Ngũ Nguyệt mắng cho một trận.
“Nhìn gì mà nhìn? Đây chính là đồ ăn của Hương Vân, không có phần của cô! Có người nào làm chị dâu như cô sao? Sao có thể nhớ thương đồ ăn của Hương Vân nhà chúng ta chứ?”
“Mẹ, con... Con chỉ tò mò thôi, vừa rồi Hương Vân cũng đã nói là chính mình không ăn, con cho là...”
“Cô cho rằng cái gì mà cho rằng? Trong nhà ngoại trừ Hương Vân, ai còn có thể ăn lương thực tinh như thế này? Tôi cho cô biết, Hương Vân là con gái của tôi, đồ ăn của nó, cũng là do Trần Ngũ Nguyệt tôi quang minh chính đại kiếm được, không có bất cứ quan hệ gì với cô!”
Trần Ngũ Nguyệt mắng người tuyệt đối không phải độc ác bình thường.
Đặc biệt là chuyện liên quan đến Triệu Hương Vân, càng giống như gà mái bảo vệ gà con, ai động vào là mổ.
Nước mắt ủy khuất của Trương Tú Lệ suýt chút nữa chảy ra.
Triệu Hương Vân thấy vậy, muốn đi cũng không đi được.
Cô nói với Trần Ngũ Nguyệt một câu, “Mẹ, ý của chị dâu cả không phải như vậy, mẹ cũng đừng tức giận!”
“Hừ, ý nó không phải như thế thì là gì? Mới vào cửa đã nhìn chằm chằm vào đồ ăn, trước đây...”
Trần Ngũ Nguyệt còn chuẩn bị nói ra chuyện Trương Tú Lệ vì không muốn làm việc cho nên mới gả vào Triệu gia.
Triệu Hương Vân nhanh chóng lên tiếng ngăn cản, “Ôi, mẹ, tay con đau quá, mẹ đi ra ngoài với con một chút, giúp con nhìn xem có phải lại chảy máu rồi hay không? Trong nhà bếp thiếu ánh sáng như vậy, con sợ nhìn không rõ...”