“Đủ rồi, Tô đại ca sắp chết rồi, các người còn có lương tâm hay không? Vì sao không cứu anh ấy chứ?”
Đóa tiểu bạch hoa Khúc Mộng Mộng này lại bắt đầu chỉ trích Triệu Hương Vân và Giang Vệ Dân.
Triệu Hương Vân mặc kệ Khúc Mộng Mộng, một tên đàn ông to đùng như Tô Hưng Hoa, chẳng lẽ còn để bản thân bị chết đuối?
Cho dù chết đuối thật cũng đáng đời, ai bảo anh ta kích động nguyên chủ, khiến nguyên chủ nhảy sông chứ?
“Đồng chí Giang, chúng ta đi thôi, đến giờ làm việc rồi!” Triệu Hương Vân nói với Giang Vệ Dân.
Giang Vệ Dân lên tiếng, “Ừ!”
“Giang Vệ Dân, coi như tôi van xin anh có được không, anh mau cứu Tô đại ca, anh ấy thật sự sẽ chết đấy!” Khúc Mộng Mộng chuyển hướng, đánh chủ ý lên trên người Giang Vệ Dân.
Chỉ tiếc, Giang Vệ Dân căn bản vốn không để ý đến lời nói của cô ta.
Anh và Triệu Hương Vân cùng nhau đi xuống dưới sườn núi, nơi có mấy thửa ruộng lúa mạch kia.
Mà sau khi Tô Hưng Hoa nhìn thấy Giang Vệ Dân và Triệu Hương Vân không có ý định cứu mình, đang tuyệt vọng, bỗng nhiên hết bị chuột rút.
Anh ta chật vật bò lên từ dưới lòng sông, Khúc Mộng Mộng nhanh chóng đi tới, “Tô đại ca, anh đi lên rồi, quá tốt rồi, tôi còn tưởng rằng...”
Tô Hưng Hoa cũng không đáp lại lời nói của cô ta, anh ta ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Khúc Mộng Mộng, hỏi cô ta, “Tôi kém tên Giang Vệ Dân kia chỗ nào chứ?”
“Tô đại ca, anh không cần phải so sánh với Giang Vệ Dân, anh tốt hơn anh ta nhiều, anh ấm áp, tốt bụng, học vấn lại cao, sớm muộn gì anh cũng sẽ rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy này, mà có lẽ cả đời này, anh ta cũng chỉ có thể sống ở đây mà thôi.”
Khúc Mộng Mộng vừa nói vừa đỏ mặt.
“Cái gì tôi cũng tốt hơn Giang Vệ Dân, vì sao cô ấy thà tình nguyện đi làm việc cùng Giang Vệ Dân cũng không nguyện ý nghỉ ngơi cùng một chỗ với tôi cơ chứ?” Tô Hưng Hoa hỏi.
Anh ta thật sự không chịu nổi.
Rõ ràng lúc trước cô vẫn luôn đi theo phía sau lưng mình, giống như cái đuôi của anh ta, sao đột nhiên lại có thể thay đổi nhiều như vậy?
Ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không muốn liếc nhìn anh ta thêm một cái.
Thậm chí… Thậm chí vừa rồi anh ta suýt chết, cô cũng không có ý định muốn cứu anh ta?
Cô... Thật sự buông xuống chính mình rồi sao?
Hay là bởi vì Giang Vệ Dân đã nói cái gì rồi?
Sau khi Tô Hưng Hoa hỏi Khúc Mộng Mộng vấn đề này, khuôn mặt Khúc Mộng Mộng lập tức trắng bệch.
Cô ta cũng nghĩ không thông, một người phụ nữ mập mạp như vậy, tại sao có thể tranh giành đàn ông với cô ta được?
Lời của Tô Hưng Hoa vừa rồi, anh ta đang quan tâm đến cái nhìn của Triệu Hương Vân sao?
Khúc Mộng Mộng không cam tâm, cô ta cắn môi, nói một câu, “Tô đại ca, đồng chí Hương Vân, cô ta... Cô ta thật sự rất béo!”
Khúc Mộng Mộng muốn nhắc nhở Tô Hưng Hoa, cô ta tốt hơn nhiều so với Triệu Hương Vân.
Cô ta gầy hơn Triệu Hương Vân, đẹp hơn Triệu Hương Vân.
Thậm chí, Triệu Hương Vân là một đứa mù chữ, cô ta thì không.
Câu nói này của Khúc Mộng Mộng, ngược lại đã nhắc nhở Tô Hưng Hoa.
Đột nhiên anh ta nhận ra, dường như chính mình cũng không ghét bỏ Triệu Hương Vân mập, bây giờ anh ta chỉ muốn cô trở lại bên cạnh anh ta một lần nữa.
“Béo có thể gầy!” Tô Hưng Hoa nói một câu mà ngay cả chính bản thân anh ta cũng không dám tin tưởng.
“Thế nhưng cô ta rất xấu!” Khúc Mộng Mộng nhịn không nổi nói.
Cô ta thật sự muốn khóc.
Chẳng lẽ cô ta thật sự không sánh bằng một con heo mập sao?
Khúc Mộng Mộng vừa nói xong, Tô Hưng Hoa ngẩng đầu liếc nhìn Khúc Mộng Mộng, ánh mắt có chút phức tạp.
Đột nhiên anh ta cảm thấy người trước mắt căn bản cũng không đơn thuần và thiện lương giống như biểu hiện thường ngày.
Một người đơn thuần thiện lương, làm sao có thể nói người khác béo, nói người khác xấu?
Đặc biệt vừa nghĩ tới, chính là bởi vì Khúc Mộng Mộng mà Triệu Hương Vân mới không để ý tới mình, Tô Hưng Hoa càng cảm thấy không thoải mái.
Anh ta nói: “Đồng chí Khúc, những lời nói như thế này, về sau cô đừng nói nữa!”
Khúc Mộng Mộng nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, “Tô đại ca, tôi... Tôi không cố ý, tôi chỉ cảm thấy anh ưu tú như vậy, đồng chí Hương Vân thật không xứng với anh!”
“Xứng hay không xứng, cô nói không tính! Đồng chí Khúc, về sau chúng ta không cần gặp nhau nữa, quan hệ giữa chúng ta trở lại như lúc ban đầu, khôi phục quan hệ đồng chí đơn thuần! Cô... Về sau có chuyện gì, cũng không cần nói với tôi, tôi không giúp được cô!”
Tô Hưng Hoa nói xong câu đó, đứng lên.
Quần áo trên người anh ta ướt nhẹp, nước không ngừng chảy xuống.
Khúc Mộng Mộng cách anh ta rất gần, thậm chí có mấy giọt nước còn văng lên trên mặt cô ta.
Rõ ràng là nhẹ đến mức không thể nhẹ nữa, nhưng hết lần này tới lần khác, Khúc Mộng Mộng cảm thấy giống như bị người ta hung hăng đánh mấy bàn tay.
Mặt của cô ta đau quá!
...
Triệu Hương Vân và Giang Vệ Dân một lần nữa trở lại thửa ruộng lúa mì dưới chân núi, tâm tình của cô rất tốt, bản thân cô vẫn còn chưa biết, chính mình năm lần bảy lượt không để ý đến Tô Hưng Hoa, ngược lại khiến cho anh ta nảy sinh hứng thú, thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ khác với mình.
Nếu như sớm biết như vậy, chắc chắn cô sẽ dùng phương thức mạnh mẽ hơn để giáo huấn Tô Hưng Hoa.
Đáng tiếc, mọi chuyện không có nếu như.
“Giang Vệ Dân, vừa rồi bị Khúc Mộng Mộng quấy rầy như vậy, anh còn chưa nói cho tôi biết là có phải anh từng học bơi lội hay không?” Triệu Hương Vân hỏi.
Giang Vệ Dân lắc đầu, “Không có!”
“Làm sao lại không có? Vừa rồi tôi thấy tư thế bơi của anh chuyên nghiệp như thế mà?” Triệu Hương Vân không tin.
Giang Vệ Dân nói, “Tôi thích nơi có nước, lúc trước thường xuyên xuống sông bơi lội!”
“Vậy đó chính là quen tay hay việc! Tên Tô Hưng Hoa kia, tôi dám cam đoan là anh ta đã từng học qua.”
Kiếp trước Triệu Hương Vân đã xem qua không ít cuộc thi bơi lội, cô cũng đã từng đến bể bơi học bơi, một đống lớn động tác khoa chân múa tay giống như Tô Hưng Hoa kia, tuyệt đối là đã trải qua huấn luyện, nhưng mà học tập không đến nơi đến chốn.
Nghe thấy Triệu Hương Vân nhắc đến tên của Tô Hưng Hoa, Giang Vệ Dân vô thức nhíu chặt lông mày.
Anh không nói thêm gì nữa, cầm lấy liềm, vùi đầu bắt đầu làm việc.
Triệu Hương Vân còn chưa nói hết, thấy Giang Vệ Dân đột nhiên ra sức làm việc, lập tức ngẩn người.
Cô đã nói gì sai sao, tự nhiên không để ý tới cô rồi?
“Này, Giang Vệ Dân...”
Triệu Hương Vân đi theo phía sau mông Giang Vệ Dân, trong nháy mắt, Giang Vệ Dân đã cắt được một đoạn lúa mạch rất dài.
Triệu Hương Vân nhìn chính mình một chút, lập tức cảm thấy mình rớt lại phía sau người khác quá nhiều.
Nghĩ đến kế hoạch lớn của chính mình là giảm béo, cô cũng bình tĩnh lại, song song làm việc cùng với Giang Vệ Dân.
Tiếng ríu rít bên cạnh đột nhiên không còn nữa, tâm tình Giang Vệ Dân không hề chuyển biến tốt đẹp giống như trong dự liệu, ngược lại càng kém hơn.
Anh không thể nói rõ loại cảm giác này, chỉ có thể đem tất cả bất mãn của mình trút lên trên đồng lúa mạch.
Tốc độ làm việc lại càng nhanh hơn.
Triệu Hương Vân mệt gần chết, làm như thế nào cũng không đuổi kịp Giang Vệ Dân, cuối cùng, toàn thân đổ đầy mồ hôi, mệt bở hơi tai, ngả lưng xuống dưới đất, không ngừng thở phì phò.
Giang Vệ Dân cắt xong một đoạn lúa mạch, đột nhiên nhận ra phía sau lưng không có tiếng động gì, chợt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bức thịt nằm ở dưới đất.
Trái tim của Giang Vệ Dân bỗng nhiên nhảy lên một cái, lưỡi liềm trong tay cũng không để ý tới, bước nhanh về phía cô, “Hương Vân...”
“Làm sao vậy?” Triệu Hương Vân hữu khí vô lực trả lời một câu.
Nghe được giọng nói của cô, sự lo lắng của Giang Vệ Dân mới dần buông xuống.
Có trời mới biết, một khắc vừa rồi, anh còn tưởng là... Tưởng là cô đã xảy ra chuyện gì rồi!
“Sao cô lại nằm trên mặt đất?” Giang Vệ Dân không vui hỏi.
“Mệt mỏi!” Triệu Hương Vân nói.
“Anh làm việc quá nhanh, tôi làm như thế nào cũng không đuổi kịp!”
Giang Vệ Dân đã cắt xong một đoạn lúa mạch, còn Triệu Hương Vân thì ngay cả một phần ba còn chưa làm xong.