Đầu tiên cô sẽ cùng trùm cuối ly hôn, tiếp theo đó là rời xa hào quang của nữ chính Kiều Tịch Ngôn, cuối cùng là.....
Cuối cùng, là tìm một nơi yên bình sống hết đời.
Cô ở nơi này không có người thân, người chú thím bán cô, cô không tìm họ tính sổ đã là may mắn cho họ rồi, sau khi ly hôn khẳng định không thể quay về nhà họ, chỉ có thể tự mình kiếm tiền.
Được rồi!
Cô sẽ kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền, thật nhiều tiền để mua nhà.
Như vậy sau khi ly hôn, cô vẫn sẽ tự mình sống được.
Mạnh Dao đã xác định được mục tiêu, quét sạch mọi phiền não, tràng đầy sinh lực đứng dậy.
Ăn cơm!
Ăn cơm mới có sức để làm việc.
Lúc Ngô Ái Trân chở về thì Mạnh Dao đang ăn súp.
Mạnh Dao nghe được động tĩnh, bưng chén ra cửa, thấy Ngô Ái Trân thì ngọt ngào kêu một tiếng "Chị dâu"
Đáng tiếc, Ngô Ái Trân không để ý đến cô, hình như là không nghe tiếng cô gọi.
Lúc này Mạnh Dao mới nhớ, hôm nay thời điểm cô đi đưa cơm, Ngô Ái Trân ngoại trừ hứng thú với đồ ăn, đối với cô một câu trào phúng, thì từ đầu đến cuối đều hững hờ.
Không để ý đến cô, lại ăn cơm cô nấu, này....
Mạnh Dao dùng đũa khuấy chén súp, mắt nhìn theo nhất cử nhất động của Ngô Ái Trân.
Thấy chị nhìn nhìn chuồng heo, tựa hồ không phát hiện heo đã được cho ăn, chuẩn bị lấy thùng đi trộn cám, tính toán cho heo ăn lần nữa.
Thấy Ngô Ái Trân lấy chén cám đầy, Mạnh Dao mở miệng: "Chị dâu, heo đã cho ăn rồi!"
Tay Ngô Ái Trân cứng lại, giây tiếp theo, liền quăng chén cám heo lại vào túi.
Vỗ vỗ tay sau đó nói mấy câu âm dương quái khí.
"Nha, nhìn không ra nha, em dâu nay cũng biết cho heo ăn!"
Mang theo tia nghi ngờ tiếp tục chất vấn, "Thật là cho ăn rồi? Chị nói cho cô biết, nếu heo có xảy ra chuyện, mẹ sẽ lột da cô đó!"
Mạnh Dao sờ sờ mũi, "Chị dâu yên tâm, em đã cho ăn rồi, Văn Diệp làm chứng!"
Ngô Ái Trân vừa nghe, liền hừ lạnh một tiếng, "Tôi biết rồi, cô là thân phận người hầu mà sống như tiểu thư, một chút việc cũng không làm được, cô nha, ngàn vạn lần đừng làm cái gì, làm ra chuyện gì mắc công gia đình này lại mang tiếng!"
"Chị dâu, em có làm cơm trưa...." Mạnh Dao yếu ớt nhắc nhở.
Mạnh Dao trước đây thế nào, cô mặc kệ, nhưng cô hôm nay là bận rộn thật sự.
"Ai nha, nấu cơm á, thật là việc lớn! Cô chỉ cần ngồi chờ ăn thôi không tốt sao? Làm món gì? Có bị thương không? Có mệt không? Không được, phải mau đến bệnh viện nhìn một chút, lỡ đâu có chuyện gì, gia đình này chỉ sợ phải tán gia bại sản!"
Khóe miệng Mạnh Dao không khỏi giật giật.
Này quả nhiên là cãi đông cãi tây, cái miệng này đúng là rất biết cách mắng chửi người khác.
Cô chân thành xin lỗi, "Chị dâu, trước kia là em không đúng, em khi đó còn nhỏ, không hiểu chuyện! Chị yên tâm, về sau việc trong nhà, em sẽ phụ giúp làm!"
Ngô Ái Trân trề môi, châm chọc những lời Mạnh Dao nói, biểu tình kia rõ ràng là không tin.
Bất quá cũng không thèm nói với Mạnh Dao, lắc mông liền đi.
Mạnh Dao nghĩ đến trong bếp có chèn mì, vội gọi người lại, "Chị dâu, từ từ, trong bếp có chén mì, nếu chị chưa no, thì ăn thêm mì đi!"
Ngô Ái Trân lập tức thay đổi phương hướng, không chút do dự mà quay đầu vào bếp.
Vừa đi vừa hỏi: "Mì sợi? Sao lại có mì sợi, không phải cô nấu cháo ư, sao còn nấu mì?"