Kỳ Bác Ngạn không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng đáp, "Xem là em gái!"
Mạnh Dao nhìn gương mặt lãnh đạm của trùm cuối, nghe anh trả lời không chút do dự thế này, liền biết anh vẫn chưa phát hiện ra tình cảm của mình.
Cô sờ sờ mũi, hỏi tiếp: "Anh xem cô ta như em gái, vừa rồi lại lạnh lùng với cô ta như vậy, cô ta muốn anh ngồi xe về, anh một câu cũng không nói, anh không thấy làm vậy thì lòng anh...băn khoăn, khó chịu?"
Kỳ Bác Ngạn nhăn mày lại, "Vừa rồi....."
Kỳ Bác Ngạn thật ra muốn hỏi cô, vừa rồi cô nhìn anh như vậy, không phải là không muốn anh mở miệng sao?
Lại nói, trên xe có người vừa cãi nhau với cô, dựa theo tính tình của cô chắc chắn sẽ ghi thù.
Mà cô đã không phải ứng bọn họ, anh còn đáp lại hai người đó, thì trong lòng cô sẽ cảm thấy như thế nào?
Kỳ Bác Ngạn đã suy nghĩ rõ ràng, nhưng lúc này anh mới phát hiện, hình như Mạnh Dao không hiểu dụng ý của anh.
Anh dừng lại một chút, đem lời định nói nuốt xuống, chỉ nhàn nhạt đáp: "Ân, về sau anh sẽ chú ý."
Mạnh Dao lại lần nữa cho mình nghĩ đúng, trùm cuối không để ý đến nữ chính trong lòng sẽ khó chịu, cô tự động phiên dịch thành, tình cảm của trùm cuối dành cho nữ chính bây giờ đã khác.
Mạnh Dao không khỏi thở dài.
Trùm cuối không ý thức được việc này, chờ tương lai anh nhận ra, nữ chính cũng đã gả chồng, anh làm cách nào, cũng không khiến nữ chính quay lại, cuối cùng còn bị đày ra nước ngoài, gia đình tan nát, kết cục đầy thê thảm.
Nếu như vậy thật, không biết mẹ chồng Lưu Thúy Hoa cùng thằng nhóc Kỳ Văn Diệp sẽ có bao nhiêu thương tâm.
Kỳ Bác Ngạn thấy Mạnh Dao thở dài, mày cũng nhíu lại theo. "Như thế nào?"
"Không, không có gì!"
Mạnh Dao đương nhiên sẽ không nói cho trùm cuối, cô thậm chí còn nghĩ, nếu trùm cuối không nhận ra thì tốt rồi, anh sẽ không đi vào con đường kia.
Cô chớp mắt, nhịn không được nói thêm, "Kỳ thật anh cách xa Kiều Tịch Ngôn cũng tốt, cô ta đã gả chồng, đương nhiên không thể thân mật như xưa, đúng không?"
Kỳ Bác Ngạn gật đầu nhẹ trước cái nhìn thẳng tắp của Mạnh Dao.
Thấy anh gật đầu, Mạnh Dao lập tức hớn hở mặt mày.
Kỳ Bác Ngạn thấy Mạnh Dao cười, càng khẳng định thêm về ý muốn giữa khoảng cách với Kiều Tịch Ngôn.
Thời điểm Mạnh Dao đi bộ về, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu.
12 giờ trưa, trời nóng muốn đổ lửa, Mạnh Dao đi đường mà cảm thấy mình như tắm trong mồ hôi.
Thật vất vả mới đi đến cửa thôn, Mạnh Dao đặt mông ngồi trên tảng đá gần thôn, xua tay với Kỳ Bác Ngạn, "Không được, tôi không đi được nữa, nghỉ một lát đi!"
Kỳ Bác Ngạn thấy vậy thì dừng lại, đứng trước mặt cô, yên lặng thay cô chắn ánh nắng mặt trời
Kỳ thật trên đường về vẫn có bóng cây, hơn nữa mùa hè cũng qua rồi, không tính là quá nóng, chỉ là Mạnh Dao sợ nóng, đi một đường liền toát không biết bao nhiêu mồ hôi
Kỳ Bác Ngạn thì ngược lại, vẫn sạch sẽ, áo quần vẫn chỉnh tề, vẫn phiêu dật như cũ
Lúc này, Kỳ Bác Ngạn móc trong túi mình một chiếc khăn đưa cho Mạnh Dao, "Lau một chút di!"
Cái thời đại này người ta vẫn chưa có thói quen dùng khăn giấy, người nông dân sẽ mang khăn lông, còn người ở thành phố thì thường đem khăn tay bên người.
Trước đây, Mạnh Dao cảm thấy, con trai dùng khăn tay có chút yếu đuối, nhưng nhìn trùm cuối mới biết, thì ra mang khăn tay cũng có chút khí chất, có lẽ đó là khí chất từ xương cốt của anh.
Mạnh Dao thật sự mệt muốn chết, hơn nữa mồ hội cứ chảy không ngừng, cô cơ hồ không mở mắt được, không từ chối nữa, "Cảm ơn!"
Tiếp nhận khăn tay, lau một hồi. Thế là chiếc khăn vốn dĩ trắng nõn bị lau đến mức chuyển thành màu đen.
Sau khi lau xong, cô định trả lại cho Kỳ Bác Ngạn, nhưng nhìn màu của chiếc khăn, lập tức thu tay lại.