Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 10: Kẻ cầm quyền chân chính



Thời điểm nàng cười rộ lên phi thường xinh đẹp, đúng lúc ánh trăng rót xuống, chiếu sáng gương mặt trắng hồng cùng hai mắt sáng ngời của Cung Dĩ Mạt, gió đêm lay động mái tóc dài mềm mại, lại mang đến từng đợt hương hoa thoang thoảng, tình cảnh này, làm tiểu Cung Quyết nhất thời quên cả hít thở.

Ngày sau hắn nhất định sẽ chỉ cưới một người, nhưng thật may mắn lại có một phụ hoàng cưới nhiều thê tử, để cho hắn có một vị hoàng tỷ, một vị hoàng tỷ xinh đẹp như thiên tiên.

Đúng lúc này, một âm thanh bén nhọn truyền đến. Hóa ra, vị Chu tần kia sau khi trang điểm lại muốn dùng cơm, mà một cung nhân tiến lên, vì quá run sợ liền không cẩn thận làm đau nàng, bị nàng đẩy ngã trên mặt đất, trong mắt tràn đầy phẫn nộ vặn vẹo!



"Làm càn! Đến ngươi cũng không để ta vào mắt có phải hay không?"

"Nương nương tha tội! Nương nương tha tội! Nô tỳ không cố ý!"

Một nữ hài mặc cung phục liên tục dập đầu, rất mau trán nàng liền rớm máu.

Thấy nàng phạm sai lầm, có cung nhân không đành lòng quay đầu đi chỗ khác, nhưng không người nào dám thay nàng thỉnh cầu, tại hậu cung, lòng thương hại là thứ vô dụng và thừa thãi nhất.

Âm thanh dập đầu bang bang vẫn tiếp tục, ở hậu cung tịch mịch lại quạnh quẽ, hành hạ người đến chết tựa hồ cũng trở thành một thú vui làm người ta suиɠ sướиɠ, Chu tần kia từ trên cao nhìn xuống nhìn tiểu cung nữ đang dập đầu ở dưới chân đang sợ hãi không thôi, đôi mắt xinh đẹp lập loè ánh nhìn lãnh khốc, đột nhiên cười lạnh nói.

"Còn thất thần làm gì! Nha đầu này làm cái gì cũng không nên hồn, còn giữ đôi tay vô dụng làm gì? Kéo ra ngoài...... Chặt đứt tay!"

Tiểu cung nữ hoảng sợ muốn ngất, không ngừng van xin!

"Cầu nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng a!!"

"Tha mạng?" Thấy tiểu cung nữ mặt xám như tro tàn bị kéo đi, Chu tần tâm tình lại suиɠ sướиɠ lên nhiều. " Hậu cung này vốn chính là hang hùm miệng sói cắn nuốt mạng người, có trách, thì chỉ nên trách mạng ngươi tiện! Không thể làm người cao quý."

Mà thấy một màn như vậy, Cung Dĩ Mạt linh quang chợt lóe, vừa đúng lúc nàng muốn tìm một người chiếu cố cho tiểu Cung Quyết, cung nữ nhát gan này đúng là thích hợp! Nghĩ thế, nàng xoay người đi xuống, lại bị tiểu Cung Quyết túm chặt!

"Hoàng tỷ, ngươi muốn làm cái gì? " Hắn biểu tình sợ hãi,kỳ quái nhìn nàng.

Cung Dĩ Mạt rút tay về, vội vàng nói. "Đương nhiên là cứu người a! "

Tiểu Cung Quyết trong nháy mắt biểu tình có chút kinh dị,cho rằng Cung Dĩ Mạt lại mềm lòng, cổ quái chần chờ mở miệng.

"Hoàng tỷ, trong cung chủ tử đối với cung nhân phạm sai lầm vốn là có quyền sinh sát. Trừng phạt hạ nhân, vốn chính là quyền lợi của Kẻ cầm quyền......" Ngươi đừng quản tới.

Đoạn lời nói này là Phụ hoàng hắn lúc trước đã, hắn nhớ rất rõ ràng, mọi người đều đối với Phụ hoàng cung kính lại khiếp sợ, khi Người nói lời này khi không người nào dám ngẩng đầu, bởi vì Người là chính là chủ nhân của tất cả mọi người!

Cung Dĩ Mạt vốn đang vội vã cứu người, nhưng nghe đến lời này lại dừng mọi động tác, thập phần phức tạp nhìn tiểu Cung Quyết, nguyên bản, nàng cũng không phải dạng người bao dung như thánh mẫu, nhưng lại đột nhiên hoài nghi, có phải hay không người trong hậu cung đều như thế này, tuổi còn nhỏ cũng có thể máu lạnh bàng quan tiếp thu cái quy tắc vô tình vô nghĩa này.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt nàng lạnh lẽo, gay gắt, biểu tình nghiêm túc như vậy làm trái tim tiểu Cung Quyết âm thầm đập nhanh, lại không dám mở miệng.

Một lát sau, Cung Dĩ Mạt chỉ theo hướng tiểu cung nữ bị kéo đi, thanh âm bình tĩnh mà thong thả. "Nói như vậy thì chính ta cũng là chủ nhân......"

Gió thổi vạt áo của nàng tung bay, tiểu Cung Quyết thấy không rõ biểu tình của nàng, nhưng thanh âm nàng lại truyền đến rõ ràng, từng câu từng chữ, đi vào lòng hắn.

"Ta nói cho ngươi biết rõ một điều— Một kẻ cầm quyền chân chính quyền lợi lớn nhất trong tay, không phải khiển trách, mà là khoan thứ."

"Chỉ khi có được thực lực hùng mạnh không sợ bất luận hậu quả gì, mới có thể đi khoan thứ cho người khác, đó, mới là kẻ cầm quyền chân chính."

Nói xong nàng xoay người rời đi, hoàn toàn không quan tâm trong lòng tiểu Cung Quyết đang ngây ngốc trên nóc nhà cỡ nào sóng to gió lớn!

Khi còn nhỏ, thứ hắn tiếp thu chính là phương pháp giáo dục hoàng tử chính thống, hắn đã thấy rất nhiều thượng nhân trừng phạt hạ nhân, cũng biết rất nhiều hình phạt làm cho hạ nhân sống không bằng chết.

Nhìn thấy rất nhiều, xem cũng rất nhiều, mà sau khi xem xong hắn chỉ cảm thấy, cũng không có lưu bất kỳ một tia thương hại nào. Ví thử như nói về ngày trước, nếu người cứu hắn không phải là hoàng tỷ mà là một cung nữ lạ mặt nào đó, hắn sẽ chỉ có cảm tạ mà sẽ không cảm ơn, bởi vì cung nhân cứu chủ nhân, vốn chính là điều đương nhiên.

Nhưng trong lúc này, nghe cách đó không xa truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, tiểu nhân nhi mở to đôi mắt đen láy vốn đã to đến kinh người lẩm bẩm tự nói.

"Không phải khiển trách, mà là...... Khoan thứ?"

Khoan thứ những người đó sao?

Cứu tiểu cung nữ xong, nàng cũng không có mang ơn đội nghĩa, mà là quỳ trên mặt đất sợ tới mức tiếp tục khóc rống! Nàng thoát được một kiếp lúc này đây, để nương nương biết, vậy lần sau thứ chờ đợi nàng liền không phải chỉ mỗi hình phải chặt tay như vậy nữa.

Cung Dĩ Mạt bị nàng khóc đến phiền lòng, nắm lấy tay nàng lắc lắc. "Đừng khóc nữa, ta hỏi ngươi, ngươi còn muốn sống không? "

Tiểu cô nương nhìn Cung Dĩ Mạt so nàng ta thậm chí chỉ đứng tới eo, tuyệt vọng đến không còn thiết gì nữa.

"Ta muốn sống a...... nhưng mà nương nương sẽ không bỏ qua ta!"

Cung Dĩ Mạt bị nàng khóc phiền, lại một lần duỗi tay chặn miệng nàng, buồn bực mở miệng.

"Muốn sống thì đừng khóc nữa! Nơi này là sân của tổng quản hậu cung nữ quan, ngươi đi vào cầu nàng, giải thích rõ ngọn nguồn, sau đó tự xin điều đến lãnh cung đi chăm sóc cho công chúa bị biếm vào lãnh cung mấy năm trước, nếu công chúa đã chết, ngươi nói nguyện ý đi nhặt xác cho nàng, nữ quan tổng quản sẽ đồng ý!"

Người ngoài chỉ biết là nàng mang bệnh lao, người đưa cơm liền lấy cớ sợ lây bệnh không chịu đi, hiện tại, bởi vì có tiểu Cung Quyết, nếu để lộ ra chuyện đường đường một công chúa lại bị bỏ đói đến chết, bọn họ có muốn trốn cũng không thoát khỏi không can hệ. Hiện giờ, bọn họ chắc hẳn đã nghĩ rằng công chúa kia đã chết, có người nguyện ý chết thay,không cần lo bọn họ không đáp ứng.

Tiểu cung nữ chớp hai mắt đẫm lệ nhỏ giọng hỏi. "Thật sự có thể chứ?" Chỉ cần nàng đi lãnh cung là có thể tránh được bị chặt tay, Chu tần sẽ bỏ qua nàng?

Cung Dĩ Mạt khẳng định gật gật đầu. "Đi thôi."

Hiện tại đã vào đường cùng, tiểu cung nữ cũng không dám trì hoãn,nghiêng nghiêng ngả ngả lảo đảo chạy tới cầu kiến. Nhìn bóng dáng nàng, Cung Dĩ Mạt khẽ thở dài, một phi tần không được sủng ái căn bản sẽ không dám đắc tội với nữ quan có thực quyền, hơn nữa biết tiểu cung nữ muốn đi lót đường làm kẻ chết thay, nàng ta chỉ sợ sẽ cao hứng không kịp, thật ra chính mình, tuy rằng cứu người, tâm tình lại thập phần phiền muộn.

Quả nhiên, ghé trên nóc nhà, Cung Dĩ Mạt thấy quản sự cô cô nghe vậy vẻ mặt kinh hỉ, trong lòng biết việc này đã thành, liền phi thân đi tìm tiểu Cung Quyết, hiện giờ nàng đã có thân thủ, nhưng là cũng chỉ dám hoạt động ở bên ngoài, nội viện hoàng cung cao thủ rất nhiều, nàng hiện giờ còn không dám đi lung tung, trở lại sân viện của Chu tần thuận tay trộm đi một ít thức ăn, lúc này mới đi tìm tiểu Cung Quyết.

Thấy nàng trở về, tiểu Cung Quyết khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm, tuy rằng hoàng tỷ rất lợi hại, nhưng hắn vẫn là lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện gì, một đi không quay lại......Đã trải qua nhiều chuyện phản bội như vậy, hắn chỉ có một người thân là hoàng tỷ ......

Mũi hắn vừa động, đã thấy Cung Dĩ Mạt lấy ra nguyên một con gà quay! Cung Quyết cảm thấy hai mắt của mình đều không nghe sai sử, nhưng mà hắn thật sự đã đói bụng thật lâu!

Cung Dĩ Mạt cười, ngồi bên người hắn, thập phần hào khí xé một chân cho hắn. "Ăn đi!"

Tiểu Cung Quyết nghe vậy hai mắt sáng ngời, vội vàng tiếp nhận!

Mang trong mình xuất thân cao quý, mặc dù thật sự là rất đói, hắn vẫn từ tốn cắn từng miếng nhỏ, đôi mắt xinh đẹp thỏa mãn híp mắt cười suиɠ sướиɠ.

Hắn ngoan ngoãn như vậy, nghe lời cùng hiểu chuyện, thật sự rất khó liên tưởng đến cái kẻ biếи ŧɦái gϊếŧ người không chớp mắt đời trước kia, thấy hắn gầy đến kinh hãi, cũng không biết nếu vị mẫu phi của hắn mà biết, sẽ có bao nhiêu đau lòng.