Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 47: Lời mời ác ý



Muốn động thủ cũng phải đánh thắng người ta mới được a! Thân Thập Dạ trong lòng lệ rơi đầy mặt, trên mặt lại mang vẻ cứng cỏi:

" Biểu huynh của muội là người sẽ ra tay đánh nữ tử hay sao?" ( ¬_¬  ô lại lịn xào lấy le vs gái rồi)

Hắn kiêu ngạo vênh mặt. " Chiếc khăn tay này, là ta từ trong tay nàng đổi lấy, nàng ta bị đuổi ra khỏi cung, không có chỗ ở, vừa lúc ta có một biệt viện còn trống, cho nên cùng nàng làm một cái giao dịch đi!"

Hắn nói làm Tô Diệu Lan thập phần đáng tiếc, nhưng tưởng tượng đến Dương Quang Công chúa vinh hiển ngày xưa nay lại phải đi ăn nhờ ở đậu, trong lòng liền thoải mái hơn rất nhiều.

"Không có thì tốt rồi......" Nàng dường như nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt đẹp chớp chớp, đột nhiên lộ ra đồng tình.

"Công chúa thật là quá thảm, cứ như vậy bị đuổi khỏi cung, hơn nữa cũng chưa từng nghe nói nàng có bằng hữu nào cả, đơn độc một mình có lẽ rất tịch mịnh đi!"

Cung Dĩ Mạt sẽ tịch mịch sao? Không biết vì sao, Thân Thập Dạ đột nhiên nhớ tới lúc đối phương nghe thấy hắn sẽ giúp đỡ nàng, nụ cười trên môi tuy vui vẻ lại ẩn ẩn cô đơn cùng tịnh mịch đâu!

Tô Diệu Lan không phát hiện ra Thân Thập Dạ dị thường, thanh âm nhu thuận nói.

"Thân ca ca, huynh xem như vậy được không? Mấy ngày tới, muội có mở một tiệc trà ở biệt trang, chúng ta mời nàng cùng tới thì thế nào? Giúp nàng kết thêm nhiều bạn trong nữ quyến ở kinh thành, có lẽ nàng có thể tìm được mấy tri kỉ hợp tính đi?"

Lời ra tuy ngọt ngào như thế, trong lòng lại cười lạnh.

Đương kim Thánh thượng miệng vàng lời ngọc đã phế bỏ phong hào địa vị của nàng, chính là muốn nàng vạn kiếp bất phục. Những quý nữ trong kinh thành, trốn tránh nàng còn không kịp, không bỏ đá xuống giếng đã là nể mặt nàng ta lắm rồi, giao hảo sao? Ha hả....

(P/s: Bỏ đá xuống giếng: vui sướng khi nhìn người khác gặp họa, cũng giống các câu thêm củi thêm dầu, thêm mắm thêm muối nhé)

Nhưng Thân Thập Dạ cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn xuất phát từ hảo tâm, cảm thấy xú nữ nhân Cung Dĩ Mạt hẳn là nên kết giao thêm nhiều bằng hữu yểu điệu thục nữ. Nữ nhân, vẫn là nên nhu nhược một chút mới tốt a! Nàng so với nam nhân còn hung hăng hơn thì nói cái đạo lý gì đây!

Nghe xong kiến nghị của Tô Diệu Lan, Thân Thập Dạ liên tục gật đầu. " Được rồi, việc này cứ giao cho ta!"

Tô Diệu Lan sợ không ổn thỏa, lại nói. " Vạn nhất hiện giờ Công chúa chính là đang thương tâm, không chịu tới thì phải làm sao bây giờ?"

Thân Thập Dạ phất phất tay. "Yên tâm đi! Muội có hảo ý, nàng nhất định sẽ không cô phụ, lại nói, tiểu gia ta là ai? Nếu phải trói cũng nhất định sẽ trói nàng mang đến!" Hồn nhiên đã quên, lúc trước là ai đem hắn viên tròn nắn bẹp cũng không phản kháng được!

Tô Diệu Lan lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nũng nịu: "Thân ca ca thật biết nói giỡn."

-------------------------

Giờ phút này, Đông Cung Thái Tử.

"Thế nào? Đã có tin tức gì chưa?"

Người vừa tiến đến, đã bị Cung Triệt giữ chặt gắt gao hỏi han. Lúc này, hắn biểu tình nôn nóng, dung nhan tiều tụy, nơi nào còn có nửa điểm trầm ổn cùng ôn nhu thường ngày.

Cung nhân kia bị túm chặt, quỳ xuống cũng không được, mà không quỳ cũng không xong, chỉ đành đưa vẻ mặt sầu muộn nói:

" Bẩm Điện hạ, không có tin tức nào cả. Công chúa điện hạ không đến nhờ cậy bất kì kẻ nào, cũng không rõ có phải đi đến cửa hàng của bản thân hay là không?"

"Sẽ không......" Cung Triệt thập phần rõ ràng, đối Cung Quyết mà nói, Cung Dĩ Mạt chính là tất cả của hắn, mà Cung Dĩ Mạt, cũng sẽ làm mọi cách vì hắn mà suy nghĩ.

Lúc này, Cung Dĩ Mạt thật vất vả mới đem Cung Quyết rời khỏi kinh thành, đưa đến tay nhà ngoại, lại giúp hắn có một cơ hội tốt như vậy để lập công. Nàng nhất định sẽ không cho Cung Quyết biết tin về chuyện này, sợ hắn phân tâm, càng là lo lắng hắn sẽ hồ đồ quay về đây đi. Mà nàng không có thủ hạ của riêng mình, chắc chắn sẽ dùng người của

Trấn Tây Vương, lúc trước đã có tin báo Cung Dĩ Mạt truyền tin cho ông ta rồi.

Vì không cho Cung Quyết biết tin, cho nên, khả năng lớn nhất là hiện tại nàng đang lẻ loi một thân một mình xoay xở đi.

Ý nghĩ này làm Cung Triệt thập phần chua xót. Không có vấn đề gì, chỉ cần chờ đợi thêm một chút, thêm một ít ngày nữa thôi, đến ngày Tế thiên, Phụ hoàng sẽ phải giải trừ cấm túc của hắn, đến lúc đó, hắn sẽ tự mình đi tìm nàng!

--------

Mà bên này, nghe Thân Thập Dạ nói, Cung Dĩ Mạt liền lâm vào trầm mặc.

Thân Thập Dạ lo lắng đến thở mạnh cũng không dám. Lúc trước, ở trước mặt Tô muội muội to mồm khoác lác, đến tận lúc sau, hắn mới nhớ ra Cung Dĩ Mạt không giống như nữ tử bình thường đâu. Nàng một thân bản lĩnh, so với nam tử còn muốn hung hăng hơn, nhưng lời nói như bát nước đổ đi, không thể lấy lại được, nếu không đưa được người đến thật, hắn sao còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa!

Cho nên, lúc này hắn thập phần ngoan ngoãn hướng Cung Dĩ Mạt rót nước châm trà, trời mới biết được đến Phụ vương của hắn cũng chưa từng được nhận loại đãi ngộ cao cấp này đâu!

Cung Dĩ Mạt âm thầm buồn cười. Nàng không cần nghĩ cũng biết, nếu nàng đến thật, chờ đợi nàng chính là phiền toái tầng tầng đi. Tô Diệu Lan có thù tất báo, ngày trước, nàng vô tình đoạt lấy khăn tay nàng ta thêu, đã đủ để nàng ta căm giận, cho nên, nàng hà tất phải tự đi tìm khổ, tự ngược bản thân, chẳng lẽ là ngại sống quá tốt hay sao? Thực xin lỗi, Cung Dĩ Mạt nàng vốn dĩ lười biếng tận xương, chỉ muốn an nhàn sống qua ngày thôi, vũng nước bẩn đó, nàng một chút cũng không muốn dính dáng tới đâu!

Lúc này, Thân Thập Dạ lắc lắc ấm trà, phát hiện ra không còn nước, không khỏi giận dữ: "Người đâu! Các ngươi chết hết cả rồi hay sao? Dám để ấm trà trống không không có nước?"

Nhưng hắn kêu gào đến khản cổ lại không có ai để ý đến hắn, Cung Dĩ Mạt ngẩng đầu lười nhác nhìn hắn một cái. "Đừng gào thét nữa, mấy người hầu trông coi ta đã cho họ về nghỉ ngơi rồi, ở đây chỉ có ta với người thôi. Ngươi muốn uống nước thì tự mình đun nước đi, thế nào, muốn ta đi nấu nước hầu ngươi uống sao?"

Thân Thập Dạ lập tức thành thật, nhìn nàng nâng chén trà đầy, lại hàm hồ nói: "Không có việc gì, ta cũng không quá khát."

Cung Dĩ Mạt cười, vẻ non nớt trên mặt hiện ra một tia ôn nhu, không giống người ta làm bộ làm tịch, nàng nhu hòa điềm đạm vốn dĩ đã khắc sâu vào trong xương cốt, cho nên người người xung quang đều muốn tới gần nàng. (hậu quả của việc nuôi "tiểu hài tử" tiểu Quyết từ bé đây mà, tính mẫu tử a~)

Thân Thập Dạ cảm thấy trên người đối phương có một loại khí chất làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng cụ thể là cái gì hắn lại không thể nói. Ngay lúc hắn còn đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Cung Dĩ Mạt đã đứng dậy.

"Sắc trời không còn sớm, ta muốn đi nghỉ ngơi, ngoài ra, cái gì tiệc trà, ta sẽ không đi. Nếu ngươi cảm thấy khó xử, cứ nói với nàng, ta sinh bệnh là được rồi."

Nói, liền vứt người ra khỏi cửa rồi quay đầu đi thẳng.

Nhưng trong lòng nàng cũng rất rõ ràng, Tô Diệu Lan không cam lòng chịu thua dễ dàng như vậy.

Quả nhiên, hôm sau, Cung Dĩ Mạt vô tâm không phế ngủ đến giữa trưa, đã bị một trận đập cửa đánh thức.

Nàng sờ sờ bụng có chút đói, liền rời giường đi mở cửa. Trước cửa là một nữ hài ăn mặc trang phục nha hoàn.

Thấy nàng mở cửa, đại nha hoàn kia trong ánh mắt xẹt qua một tia khinh thường, nhưng thực mau liền thay đổi thành bộ dáng ân cần, tươi cười nói: "Cô nương, tiểu thư nhà chúng ta cho mời."

Cung Dĩ Mạt biểu tình uể oải. "Không đi."

Nói xong liền lập tức đóng cửa, đối phương lại vội vàng giữ lại, trong ánh mắt có vài phần cảnh cáo nhìn nàng. "Vị cô nương này thật vô lễ, tiểu thư nhà ta thiện tâm, tự mình tới thỉnh, ngươi cũng không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

Cung Dĩ Mạt buồn cười nhìn nàng. "Tiểu thư nhà ngươi là ai?"

Nàng khẽ hếch cằm, ngữ khí hữu lực: "Tiểu thư nhà ta, là đích nữ duy nhất của Liễu Quận Vương! Ngươi chỉ là một tiện dân, vẫn là không nên chọc tiểu thư nhà ta tức giận đi!"

Hóa ra là nàng!

Cung Dĩ Mạt nhớ rõ, một năm trước đây nàng ta còn bởi vì va chạm với mình bị Thái Tử trách phạt, hiện giờ, đã vội vàng tới bỏ đá xuống giếng, cũng không biết Tô Diệu Lan làm cách nào dụ dỗ nàng ta đây.

" Nếu đã như vậy, đợi ta rửa mặt xong liền tới." Cung Dĩ Mạt vẫn còn đang mặc y phục luyện công tối qua, nhìn thập phần khác lạ, không hợp quy củ.

Nha hoàn kia liền liếc mắt đánh giá nàng một cái, tròng mắt khẽ chuyển, thập phần không có hảo ý nói: "Cô nương vẫn là nên đi ngay thôi, chờ lâu như vậy, tiểu thư nhà ta tính tình không tốt đâu."

Nàng ta cứ như vậy từng bước ép sát, ngược lại làm Cung Dĩ Mạt trong lòng sinh ra vài phần tức giận!

Rốt cuộc nàng bao năm ở địa vị cao, trên người mang một cỗ uy áp làm người ta run sợ, khí thế cường đại này, trực tiếp hướng về phía nha hoàn đang vênh váo tự đắc trước mặt. Thấy nàng ta né tránh thối lui một bước, Cung Dĩ Mạt mới lạnh lùng cười.

"Một khi đã như vậy, các ngươi tự tìm lấy, chớ có trách ta."

Nói xong, liền bước ra ngoài.

--------------

Bên kia, Cung Quyết đang ở ra roi thúc ngựa lên đường.

Dọc đường đi, bởi vì bọn họ người đông thế mạnh, thu hút rất nhiều giặc cỏ muốn tới cướp bóc, cho nên bọn họ đi một đoạn lại dừng một đoạn, vẫn còn cách Tây Châu ở rất xa.

Mà Cung Quyết ra tay tàn nhẫn, máu nhuộm đường đi cũng không chớp mắt lấy một lần. Kẻ nào chạy trốn, liền chết bởi tiễn của Cung Quyết, chạy chậm một chút, cũng chết dưới kiếm của Cung Quyết. Hình ảnh hắn lạnh lùng tước đi mạng người, lần đầu tiên khắc sâu vào trí nhớ của kẻ khác, những người thầm không phục hắn cũng dần dần thu lại tâm tư.

Giữa trưa, đoàn người bọn họ hạ trại ở bờ sông.

Bạch Sinh là thủ hạ tâm huyết do Cung Dĩ Mạt cố ý đưa đến bên cạnh Cung Quyết, cho nên Cung Quyết thập phần tín nhiệm hắn, cũng chỉ ăn đồ ăn hắn đưa qua.

Cung Quyết nhìn về phương xa, càng đi về phía tây, khung cảnh càng hoang vắng, rất nhiều nơi đều là sa mạc, cây cối cũng cực kỳ thưa thớt.

" Nếu theo tốc độ này, không tới nửa tháng, hẳn là nên tới rồi mới phải."

Thời điểm Cung Quyết nói lời này, ngữ khí thập phần ổn trọng, hoàn toàn đối lập với hình tượng nam hài ngây thơ trong sáng trước mặt Cung Dĩ Mạt, mà người bên cạnh, cũng rất rõ ràng, vị chủ tử này tâm tư thành thục, giảo hoạt lại mưu mô khó lường. (tiểu Quyết xứng đáng nhận giải Oscar rồi TT>TT)

Bạch Sinh liền trở nên thất thần. Trên thực tế, từ mấy ngày trước, sau khi nhận được thư của Công chúa, hắn liền thập phần bất an. Mấy ngày nay, hắn không biết đã phải âm thầm xử lý bao nhiêu thư tín mật báo cho Cung Quyết. Càng chặn được nhiều thư, Bạch Sinh càng thêm kinh hãi thủ đoạn của Cung Quyết.

Hóa ra, vô thanh vô tức, trong kinh thành còn cài cắm nhiều thế lực ngầm của Cung Quyết đến vậy? Nếu không, vì sao Công chúa cùng Trấn Tây Vương hợp lực dấu diếm, còn có nhiều người muốn mật báo cho Cung Quyết đến vậy?

Nhìn Cung Quyết lúc này trên mặt còn mang một vẻ non nớt, Bạch Sinh khẽ nuốt nước miếng. Đứa nhỏ trước mắt này đa mưu túc trí, lạnh lùng tàn nhẫn lại cực kì giỏi về ngụy trang, yêu nghiệt này chẳng qua là bởi vì hắn là người của Công chúa phái tới, nên mới mù quáng tín nhiệm hắn mà thôi.

Nhưng nếu có một ngày, hắn phát hiện ra mình cùng Công chúa và Trấn Tây Vương bắt tay với nhau lừa hắn, cũng không biết hắn sẽ xử lý mình như thế nào......

Này thật sự là khổ sai mà, Bạch Sinh rũ đầu, càng nghĩ càng cảm thấy ngày sau chắc chắn hắn sẽ không sống nổi. (ಥ﹏ಥ) (BS đáng thương kkk)

Nhưng giờ phút này, Cung Quyết một lòng đắm chìm trong nhớ nhung, không phát hiện ra Bạch Sinh có điểm không thích hợp, nắm chặt tóc đen trong tay, trong lòng chỉ có một ý niệm:

Hoàng tỷ, không bao lâu nữa, ta nhất định sẽ trở nên cường đại! Nàng nhất định phải chờ ta, chờ ta quay về!