Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 63: Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân



Một con phố tấp nập người qua

Cung Dĩ Mạt híp mắt đánh giá từng lầu son gác tía chạm trổ tinh mỹ, điêu khắc cầu kỳ, trùng trùng điệp điệp, phồn hoa vô tận, trong lòng không khỏi tấm tắc khen ngợi, thợ thủ công xây dựng nên con phố này thật đúng là không tồi đâu!

Thân Thập Dạ nóng nảy kéo nàng. "Đi nào! Nhà cửa thì có gì hay mà xem."

Cung Dĩ Mạt liếc hắn. "Ta không xem lầu son gác tía, chẳng lẽ xem các nàng sao?"

Nói xong, ngón tay thanh nhã không nhanh không chậm lướt qua những khuôn mặt xinh đẹp của kỹ nữ đang lấp ló trên các tòa lâu xung quanh.

Lúc này, tú bà nghe nói Thế tử gia đã tới, liền vội vàng tới nghênh đón.

"Ai nha, Thế tử a! Ngài thật lâu đã không tới rồi, mau vào mau vào! Bằng hữu của ngài đều đã an tọa chờ ngài rồi đó!"

Vừa nói, bà ta lại nhìn thấy Cung Dĩ Mạt, ánh mắt chợt lóe.

"Nha, tiểu công tử ngọc tuyết đáng yêu này, là đệ đệ của Thế tử gia sao?" Vốn dĩ, nàng cảm thấy đối phương có vài phần nữ tính, nhưng nhìn qua đôi mắt, vô tình lộ ra một cỗ bễ nghễ cùng cao ngạo ngất trời, người bình thường tuyệt không thể có, tâm tư tú bà vô thức run lên, cảm thấy vị tiểu công tử này ắt hẳn lai lịch không nhỏ.

Thâp Thập Dạ liền kéo Cung Dĩ Mạt ra sau lưng. "Đừng lắm miêng! Còn không nhanh chóng dẫn đường?"

"A! Vâng vâng! Hai vị công tử, thỉnh vào trong! Mời!"

Tú bà mị mị cười, vội vàng đón người đi vào.

Nói đến thanh lâu, đời trước Cung Dĩ Mạt cũng đã đi qua, thậm chí khi đó, nàng còn là khách quen nơi này, bởi lẽ, phàm là mở tiệc chiêu đãi cùng trao đổi thông tin cơ mật, đây đúng thật là một nơi thích hợp nhất.

Lúc này, trong sương phòng, người đã chờ đến nóng nảy.

"Làm sao vẫn chưa tới, Thế tử gia sẽ không bị cản lại đấy chứ?" Ngọc Tử Thanh khẽ nhíu mày, mà Từ Nguyên bên cạnh liền an ủi.

"Yên tâm đi, Thế tử gia không phải người dễ đối phó đâu!"

Lý Kha ngồi một bên an tĩnh thưởng trà, hắn cùng mấy vị thiếu niên trước mắt hoàn toàn bất đồng. Ngồi lên được cái ghế Ngự sử Hàn Lâm viện, hoàn toàn là do hắn dốc toàn bộ thực lực, không hề nhờ cậy vào cái gì gia tộc cùng tài nguyên, hiện tại, hắn cùng các vị thiếu gia nhà thế gia này tụ hội, cũng chỉ là vì một lần cùng nhau uống rượu mà thôi.

Tiểu công tử mập mạp ngồi bên cạnh hắn lôi kéo tay, chỉ vào đĩa điểm tâm Ngọc Điệp trước mặt hắn nói. "Lý đại ca, ngươi không ăn sao? Không ăn thì cho ta ăn với nhá!"

Lý Kha nhìn hắn một cái, cười nói: "Tần Thanh, ngươi thật sự không thể ăn nữa, sắp đến giờ cơm trưa rồi!"

Tiểu mập mạp nghe vậy rất là tiếc nuối nhìn khối Ngọc Điệp tô cuối cùng nằm ở trên đĩa, lẩm bẩm thuyết phục hắn. " Dù ăn ta đã ăn nhiều như vậy, thiếu một cái không tính là ít, ăn thêm một cái cũng không nhiều đâu..." (Thôi ông ăn lẹ cho rồi (¬_¬) )

Lý Kha cười khổ lắc đầu.

Lúc này, vang lên tiếng gõ cửa, mấy người đang ngồi đều đứng dậy, quả nhiên mở cửa ra, bọn họ liền thấy Cung Dĩ Mạt nữ giả nam trang đang đứng trước cửa.

Hôm nay Cung Dĩ Mạt mặc một thân trường bào màu trắng ngà của nam sinh, ngũ quan thanh tú sáng ngời, khuôn mặt trắng nõn, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào, thật đúng là một bộ dáng út nam được cưng chiều của các đại gia tộc. Nàng nghịch ngợm bày khom người, chắp tay chào:      "Tiểu sinh Cung Dĩ Mạt, gặp qua chư vị ca ca."

Nàng vui vẻ như vậy làm mọi người ở đây vốn đang khẩn trương liền thoải mái không ít.

Lý Kha híp mắt đánh giá nàng một phen, liền cảm khái nói. " Hiện giờ tại hạ mới biết công chúa mặc nam trang lại có khí thế như vậy, thật sự là cân quắc không nhường tu mi."

(P/s: cân quắc không nhường tu mi: người phụ nữ khí phách, oai hùng không kém những bậc nam nhi.)

Cung Dĩ Mạt xua tay, liền bước vào trong phòng, cười giỡn. " Chúng ta không cần phải giữ lễ quá như vậy. Thế tử gia đã nói mang ta đi chơi, nếu chơi không vui, sẽ đem các ngươi ra hỏi đó nha!"

Nàng vừa nói đến đây, các thiếu niên liền quay đầu nhìn nhau một cái, Tư Nguyên sờ sờ cằm, ra vẻ bí ẩn nói: " Nếu là ngày thường ta không dám nói, nhưng hôm nay Công chúa tới đây, quả thật là đúng dịp may rồi!"

Ngọc Tử Thanh thần bí cười cười. " Kinh thành chúng ta có đệ nhất mỹ nhân kinh thành, thế gian, lại có một vị gọi là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ a! Nàng du ngoạn tới kinh thành, hôm nay vừa vặn là lần đầu tiên lên đài trình diễn! Có rất nhiều người nghe danh mà đến!"

Nghe hắn úp úp mở mở nói như vậy, Cung Dĩ Mạt sinh lòng tò mò, kiếp trước nàng không có mặt ở kinh thành để nghe thấy danh tiếng của người này, không biết nàng mang bộ dáng kinh diễm như thế nào, lại có thể đảm đương vị thế thiên hạ đệ nhất đâu?

"Khoan hãy bàn đến việc này, dù sao phải đến buổi tối mới bắt đầu đâu, hiện tại, chúng ta có thể bàn một chút chuyện chính sự!" Ngọc Tử Thanh khẽ hướng về những người khác đánh mắt một cái, mấy người xung quanh liền nhanh chóng ngồi xuống.

Ngồi trước bàn trà ngửi thấy mùi thơm mê hồn của loại trà Tuyết Sơn thượng hạng vang danh khắp kinh thành, Cung Dĩ Mạt híp híp mắt tán thưởng, lại nhìn thấy mọi người xung quanh đều nhìn nàng, bộ dáng muốn nói lại thôi, dường như đều không biết mở miệng như thế nào.

Cuối cùng, tiểu mập mạp liền bất chấp phá vỡ yên lặng, hung hăng cầm lấy khối điểm tâm cuối cùng ra sức gặm, mồm miệng không rõ nói. "Xem các ngươi lúng túng như vậy, hay là để ta nói đi! Dương Quang Công chúa, chúng ta đều đã bàn bạc qua, muốn theo Người.....không, là theo Thái tử đi tu sửa kênh đào!"

Cung Dĩ Mạt hơi ngẩn người.

Hóa ra, mấy người trước bọn họ đã biết tin tức này. Nội bộ các gia tộc đều đã quyết định, mấy người bọn họ, ai ai cũng đều là thứ nam nhà thế gia vọng tộc, trên có đại ca gánh vác gia tộc, dưới lại không công không việc, ăn không ngồi rồi, liền bị đưa đi hết một lượt. Vốn dĩ, bọn họ cũng không có chút hứng thú, nhưng mà trưởng bối trong nhà đã quyết, bọn họ cũng không có cách nào khác.

Nhưng sau khi rõ ràng chuyện này là Thái tử đưa ra, mà Cung Dĩ Mạt hiện tại lại đi theo phò trợ Thái tử, như vậy, tất nhiên là Thái tử đi đâu, nàng liền theo đó.

Nghĩ đến khả năng có thể đi theo Cung Dĩ Mạt, dường như cũng không có gì là không tốt.

Chuyến này danh ngạch có hạn, vốn dĩ bọn họ còn nghĩ không muốn, nhưng vừa nghe liền thay đổi chủ ý, sau khi thương nghị liền thỉnh nàng tới, cùng nhau muốn đi cửa sau với nàng. ( Ôm được cái đùi này thì sướng phải biết ha :v)

Tính ra liền cùng chung chí hướng đi, Cung Dĩ Mạt trong lòng không khỏi cười thầm, thật đúng là chẳng phí chút công phu......

Trên mặt nàng, lại là hơi hơi chần chờ. " Chuyến này đi núi cao đường xa, thời gian lại dài, các ngươi thật sự quyết định rồi ư?"

Mấy người nọ hiển nhiên đã thương lượng tốt, đều gật gật đầu, mà Cung Dĩ Mạt khẽ nhíu mày, lại nói.

"Vậy các ngươi đi theo....có thể làm được cái gì đâu?"

Lời nàng hỏi lại làm những người khác đều thất thần, nguyên bản trưởng bối trong nhà đều nói, đây tuyệt đối là một chuyện tốt, bọn họ chỉ cần đi theo ra ngoài một chuyến, ăn ngon uống tốt, chơi bời một phen, khi trở về là có thể gia quan tiến tước, hiện tại, Cung Dĩ Mạt hỏi bọn họ có thể làm cái gì.... Tất cả đều ngây người, trừ bỏ ăn nhậu chơi bời, bọn họ thật đúng là không biết bản thân có thể làm được cái gì?

Lúc này, chỉ có Lý Kha nói. " Ta hiện giờ ở trong Hàn Lâm Tự viết sách, hơn nữa đã nhìn qua rất nhiều các sách về núi sông địa chất này. Cho nên, hẳn là ta giúp được mấy vấn đề về phương diện tìm kiếm nguồn nước cùng góc độ khai quật đâu."

Cung Dĩ Mạt gật gật đầu, lại nhìn về phía mấy người còn lại. Bị Cung Dĩ Mạt nhàn nhạt đảo qua như vậy, mấy người kia đều hổ thẹn, nhưng khổ nỗi bọn họ dù có moi hết cõi lòng, cũng không tìm ra chính mình có thể làm cái gì.

Thấy bộ dạng khẩn trương của bọn họ, Cung Dĩ Mạt đột nhiên cười khúc khích.

" Người nhà các ngươi không phải đều kêu các ngươi tới chơi cho tốt đấy chứ?"

Nàng nói ra làm người càng thêm xấu hổ, bọn họ đúng là đã chuẩn bị tinh thần ăn chơi hưởng lạc đâu.

Lúc này, tiểu mập mạp Tần Thanh hơi giật mình nhìn Cung Dĩ Mạt nói. "Ta chỉ biết ăn....Nhưng mà, ta cũng rất biết nghe lời, chỉ cần cho ta ăn ngon, kêu ta làm cái gì cũng được." (A dễ nuôi ha, khs mị rất thích mấy a mập mập thế này, cuteo a~~~)

Hắn nói làm hai người còn lại liền thông suốt. "Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đều rất nghe lời, nếu có việc nào chúng ta có thể làm được, cứ việc mở miệng sai khiến đi! Người xem...như vậy được không?"

Cung Dĩ Mạt chớp chớp mắt, lẩm bẩm như đang tự hỏi:

"Sẽ nghe lời a...."

Nhìn mấy thiếu niên điên cuồng gật đầu, rặt một bộ dáng ngốc manh vô (số) tội rốt cuộc cũng chọc Cung Dĩ Mạt bật cười:

"Được rồi, liền mở cửa sau cho các ngươi a, ai nói chúng ta còn là bằng hữu, đã từng uống rượu cùng nhau đâu!"

Nàng nói làm mấy thiếu niên cao hứng dị thường! Lúc này, Cung Dĩ Mạt mới quay đầu nhìn về phía Thân Thập Dạ. "Ngươi thì sao, ngươi có nguyện ý đi cùng với ta không?"

Thân Thập Dạ ngay từ đầu đã không hề mở miệng, dường như có tâm sự, vừa nói Cung Dĩ Mạt hỏi như vậy, hắn rũ mắt xuống, lắc đầu.

Cung Dĩ Mạt bật cười, nàng lỡ lời rồi, Thân Thập Dạ là Thế tử gia, sao có thể theo bọn họ đi tu sửa cái kênh đào không biết là bao lâu đây?

Liền bỏ qua đề tài này, không đề cập tới nữa.

Rất nhanh, sắc trời liền tối dần, trong lầu dần dần náo nhiệt lên, hơn nữa lại còn là một khung cảnh khó có thể tưởng tượng nổi, nơi nơi đầu là đầu người!

Cung Dĩ Mạt từ lầu hai nhàn nhã nhìn về đám người chen chúc nhau dưới lầu một, không khỏi cười nói. "Thật đúng là nhiêt tình a, cũng không biết thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này rốt cuộc mỹ lệ đến như thế nào, so với đệ nhất mỹ nhân kinh thành ta, ai lợi hại hơn ai đâu?"

Sân khấu ở giữa lầu một sáng rực, chờ đợi đệ nhất mỹ nhân xuất hiện.

Rất nhanh, trong tiếng mọi người reo hò ầm ĩ, không khí ngày càng nhiệt tình, tú bà uốn éo đi lên đài, không màng tới mọi người ồn ào phản đối, cười quyến rũ nói: "Ai nha, biết đại gia không muốn nhìn lão nương ta, nhưng lão nương chính là truyền lời của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân nha."

Nàng nói ra khiến cho mọi người nhiệt liệt hưởng ứng!

"Mau kêu nàng ra! Còn chờ cái gì nữa!"

"Mỹ nhân muốn nói cái gì? Còn không mau nói...."

Nhìn thấy đám đông phản ứng nhiệt tình, tú bà che miệng cười không ngừng. "Cũng không có gì, cô nương nhân gia đường xa mà đến, thấy kinh thành phồn vinh, lại có nhiều quan nhân ủng hộ như vậy, cô nương nàng xấu hổ đâu....Cho nên a, cô nương muốn thỉnh vị quan nhân nhỏ tuổi nhất ở đây, cùng hợp tấu với nàng một khúc, mong chư vị bao dung."