Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 73: Gϊếŧ người diệt khẩu



Đúng lúc này, tiếng bước chân rầm rập truyền đến, Thân Thập Dạ hai mắt trợn to, khẩn trương nói: " Người của bà ta đến rồi....Ngươi đem giấu ta đi...là tốt rồi."

Hắn không muốn làm Cung Dĩ Mạt thêm phiền toái, chỉ cần tránh thoát đêm nay, ngày mai, hắn sẽ lập tức tiến cung. Hắn không tin, nữ nhân kia có thể đuổi cùng gϊếŧ tận đến Hoàng cung đâu!

Nhưng, Cung Dĩ Mạt trong trí nhớ lại biết rõ Thân Thập Dạ đã chết như thế nào. Nghe nói, hắn toàn thân thương tích đầy mình, sáng sớm đã gõ cửa Hoàng cung. Trong lúc Thái y còn đang lo chữa trị cho hắn, Phụ vương hắn lại hùng hổ dẫn người xông vào. Bình Vương bẩm báo với Hoàng Đế, nghiệt tử của hắn say rượu xâm phạm nữ nhi Lý phủ, làm hại nàng treo cổ tự sát, lại bị gia đinh Lý phủ đánh cho trọng thương, còn dám mặt dày trốn vào Hoàng cung.

Hơn nữa, Lý gia từ sớm đã dâng sớ tố cáo, Hoàng Đế giận dữ, lệnh cho Bình Vương tự mình đem nghiệt tử áp giải vào địa lao, chờ phán quyết.

Thân Thập Dạ đáng thương bị đày vào địa lao, thương tích không được chữa trị liền tử vong.

Mười năm sau, người nhà Lý gia phạm phải trọng tội bị phán lưu đày, muốn thỉnh Bình Vương phủ tới hỗ trợ. Bình Vương lại cự tuyệt không cứu, Lý gia tức giận, mới tuôn ra sự tình năm đó Bình Vương phi hại chết Thế tử gia.

Hiện tại nghĩ đến, ẩn tình kia Bình Vương chỉ sợ không tránh khỏi có can hệ! Thân Thập Dạ lúc ấy trọng thương nặng nề, rõ ràng là do Vương phi hạ độc thủ! Thế mà ngày hôm sau, hắn liền không thèm phân xanh đỏ đen trắng, hùa theo Lý gia muốn bắt Thân Thập Dạ, rõ ràng là vì thê tử mà che giấu chân tướng!

Đến nỗi, Thân Thập Dạ cuối cùng vì không được chữa trị mà đoản mệnh.....Nhân gian có câu: "Hổ dữ không ăn thịt con", Bình Vương này thật đúng là kẻ nhẫn tâm, chẳng ra gì!

Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng tới gần, Thân Thập Dạ có chút nóng nảy! Hắn thấy Cung Dĩ Mạt không động đậy, cho rằng nàng đang khó xử, cũng phải....Nàng hiện giờ cũng chỉ là một thường dân, sao có thể giúp hắn đối nghịch với toàn bộ Vương phủ được?

Vì thế, hắn đứng lên, vừa định nói tự mình rời đi, lại bởi vì ngửi thấy trên người ngập mùi máu tươi, không kìm chế được gập người nôn khan, sắc mặt càng thêm tái nhợt!

Đáng giận, chẳng lẽ thật sự không có người nào có thể giúp hắn một phen hay sao?

Lúc này, Cung Dĩ Mạt bên cạnh liền cử động, nàng ôm lấy Thân Thập Dạ, quàng tay hắn lên vai mình, mũi chân khẽ nhún, cả hai người đều bay lên nóc nhà, nhanh chóng rời đi!

"Ngươi dẫn ta đi đâu vậy?!"

Thân Thập Dạ ngẩn người, rồi nhanh chóng rối loạn, cả người đau đến rụng rời, hắn mất máu quá nhiều, cắn răng cố hết sức bình sinh mới có thể kiên trì đến lúc này đấy!

Cung Dĩ Mạt chọn một mái hiên kín đáo liền dừng lại giấu hắn vào trong bóng tối, nhìn xung quanh không có người nào lảng vảng, ánh mắt nàng chợt lóe, từ trong không gian lưu trữ lấy ra một vật.

Hoàng Đế ban thưởng cho nàng nhiều đồ như vậy, nhưng để nàng cất giấu vào trong không gian này, có thể nói đều là tinh phẩm của tinh phẩm! Viên Hồi Xuân Hoàn này, chính là quốc bảo của một tiểu quốc ở phương Nam tiến cống, chỉ cần một viên, là có thể hồi xuân!

(P/s: mình nghĩ viên Hồi xuân này chắc là kiểu cung cấp thêm máu và các chất bổ để làm cơ thể khỏe mạnh, tạo cảm giác trẻ trung trở lại ấy mn)

Thân Thập Dạ ăn xong, liền thấy một luồng nhiệt nóng lan tỏa toàn thân, cảm giác nôn nao khó chịu trong người cũng biến mất, dù chỉ là ngoại thương, nhưng cả người vẫn cực kỳ suy yếu.

" Ngươi muốn mang ta đi đâu?" Hắn thấp giọng mở miệng, lúc này, hơi thở dường như đã ổn định, nhưng đôi mắt vốn dĩ tinh anh lại cực kỳ ảm đảm, môi cũng nhợt nhạt, tím tái.

Cung Dĩ Mạt không nhìn hắn, ngữ khí không đổi. "Đương nhiên là Bình Vương phủ rồi!"

Thân Thập Dạ cả kinh!

"Ngươi điên rồi sao?! Ngươi...Ngươi có biết ta phải hy sinh bao nhiêu người mới có thể thoát ra được không?"

Cung Dĩ Mạt khẽ liếc hắn một cái, ngữ khí có chút lạnh lùng.

" Chẳng lẽ, ngươi không muốn biết, ngươi náo loạn lớn như vậy, vì sao lại không có người ngăn cản hay sao?...Còn có, tổ mẫu ngươi yêu thương ngươi như vậy, tối nay lại chưa từng xuất hiện, ngươi không lo lắng cho bà sao?"

Nàng nhớ rất rõ, đời trước, sau khi Thân Thập Dạ chết đi, vị tổ mẫu của hắn không lâu sau cũng bởi vì ưu phiền quá nặng mà qua đời.

Nghĩ đến tổ mẫu tóc bạc trắng, Thân Thập Dạ nhất thời không nói nên lời, lúc này, Cung Dĩ Mạt lại quay đầu nhìn hắn, mỉm cười xinh đẹp.

Dưới ánh trăng bạc, khuôn mặt nàng rõ ràng còn vô cùng non nớt, trong sáng, khi cười lên lại mang một phong thái vô cùng kỳ dị!

Thậm chí, trong đêm đen, đôi mắt nàng còn rực sáng hơn cả vầng trăng sau lưng.

Một thanh kiếm sắc bén không tiếng động rút ra từ trong tay áo, nàng khẽ đưa tay vuốt ve lưỡi kiếm sáng loáng, nhìn về phía Bình Vương phủ, giảo hoạt cười.

" Ngươi không phải đã từng nói..... Vương phi lòng lang dạ sói, hiểm độc vô cùng sao?"

Nàng mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tinh, vẻ mặt xảo trá như hồ ly.

" Vậy thì vì sao, chúng ta lại không thể.....gϊếŧ chết con sói này đâu?"

——

"Bẩm Vương phi, phía đông thành cũng không tìm thấy người!"

Một gia nhân quỳ xuống đất, nhỏ giọng bẩm tấu, nữ tử ngồi trên ghế ngũ quan vặn vẹo, không thể kìm chế nỗi tức giận: " Phế vật! Một thằng nhóc cả người bị thương cũng không bắt được còn trở về làm cái gì? Còn không cút ra ngoài, nhanh chóng tìm người về cho ta!"

Người nọ vội vàng lui ra, một lão ma ma cẩn thận tiến lên: " Vương phi bớt giận, Vương gia đã nói, nếu hắn may mắn chạy thoát cũng không cần lo lắng, Vương gia còn có diệu kế, nhất định sẽ bắt tiểu súc sinh kia chết không toàn thây!"

Nghe thấy lời này, Vương phi cuối cùng cũng có sắc mặt tốt lên một chút, hỏi: "Vương gia đâu?"

Ma ma nói: "Vương gia đã sang Lý phủ để thương nghị rồi ạ, hẳn là rất mau sẽ trở về!"

Vương phi hừ một tiếng, dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt mỹ lệ của nàng lại có vẻ lạnh lùng tàn khốc đến đáng sợ, nghĩ đến việc nhiều người như vậy cũng không thể tìm thấy một phế vật, nàng nuốt không trôi cục tức này!

" Hừ, tốt nhất là đừng để ta bắt được...bằng không..."

"Bằng không...Bằng không như thế nào?"

Một thanh âm nữ tử dễ nghe đột ngột từ ngoài cửa truyền đến, thế nhưng lại là một tiểu cô nương.

Vương phi đại kinh thất sắc, vội vàng dẫn người ra ngoài xem.

(P/s: đại kinh thất sắc: kinh ngạc vô cùng, kinh ngạc đến thay đổi sắc mặt)

Cung Dĩ Mạt đỡ Thân Thập Dạ đằng sau hòn núi giả, nhướn mày cười: "Ngươi hãy nhìn cho rõ đây....xem ta thay ngươi lấy lại công đạo như thế nào!"

Thân Thập Dạ phát ngốc rồi, hắn vẫn còn chưa kịp nghe thấy hết lời nàng nói đã nhận ra mình quay trở về rồi?

Nghe được lời nàng nói, sắc mặt hắn trở nên cổ quái: "Không xem.....ta, sợ máu!"

Từ sau khi mẫu phi từ trên đài cao tự sát trước mặt hắn, mỗi lần nhìn thấy máu, hắn liền trở nên sợ hãi muốn nôn khan, thậm chí còn té xỉu! Trời mới biết được, dọc đường chạy trốn, hắn đã mấy lần tự mình cắn đầu lưỡi, dưới sự bảo vệ của thân tín, kiên trì chạy thoát!

Cung Dĩ Mạt trợn mắt, bên kia, Vương phi đã dẫn người tới đây.

" Không xem cũng phải xem cho ta! Nếu không, ta móc mắt ngươi!"

Hung ác nói xong, nàng khẽ nhún người, nhảy ra giữa sân.

Vương phi hùng hổ đi đến, nhìn thấy đối phương rốt cuộc là ai, khuôn mặt càng thêm vặn vẹo!

"Cung Dĩ Mạt? Vì sao ngươi lại ở đây? Chẳng lẽ, nghịch tử kia trốn ở chỗ ngươi sao?!" Bà ta tất nhiên là nhận ra Cung Dĩ Mạt, thậm chí, lúc trước nàng trú tạm ở biệt viện của Thân Thập Dạ, bà ta đã từng vì nịnh nọt muốn lấy lòng nàng mà bố trí tiệc tối chiêu đãi nàng đâu. Nhưng thế thì đã sao, nàng hiện tại cũng chỉ là một tiện dân mà thôi!

" Hóa ra, ngươi vẫn còn chưa học tốt cung quy đâu, phải biết rằng, tự tiện xông vào Vương phủ chính là tử tội!"

Cung Dĩ Mạt cười khanh khách nhìn Vương phi, sau lưng bà ta còn có gia nhân bao quanh ủng hộ, nhưng cũng không nhiều lắm, cùng lắm cũng chỉ có mười mấy người, ước chừng sẽ không tốn nhiều thời gian a.....

Khẽ vuốt nhẹ thanh kiếm trong tay, nàng nhướn mày nhìn đối phương. " Vương phi, ngài có biết nếu một con tin nhìn thấy dung mạo thật của thích khách sẽ xảy ra chuyện như thế nào không?"

Nàng mở miệng, nhưng không ai ngờ lại hỏi sang một vấn đề không liên quan.

Mà nhìn đối phương có chút ngỡ ngàng đến ngây người, Cung Dĩ Mạt khẽ vuốt cằm, thở dài nói:

"Không có cách nào khác a, ngài đã thấy được mặt của ta, ta đành phải —— gϊếŧ người diệt khẩu!"