Trọng Sinh: Bất Mộng Ly Khai

Chương 13



Giang Ly đảo mắt nhìn qua bàn làm việc, rồi cầm chiếc cốc trà trên bàn, thẳng tay hất vào mặt Minh Quần.

Minh Quần bị dội nước đến ướt sũng, trà vương cả lên mặt cùng vài lá trà, đứng ngây người không tin nổi.

Hành động hất nước này, sức sát thương không lớn, nhưng độ sỉ nhục thì cực kỳ cao.

Khi hoàn hồn, Minh Quần giận dữ giơ nắm đấm lên, nhưng ngay lúc nắm đấm sắp giáng xuống Giang Ly, hắn lập tức khựng lại.

Nếu đấm cô một cú, ông Trình – người cha yêu con như mạng sống – chắc chắn sẽ liều mạng với nhà họ Minh.

“Không đánh nữa à?” Giang Ly nheo mắt nhìn hắn.

“Giang… Giang tổng, chắc là có hiểu lầm rồi, tôi sao dám đánh cô được chứ.” Minh Quần cố nặn ra một nụ cười nịnh bợ.

“Anh không dám đánh tôi... nhưng tôi thì dám đánh anh!”

Dứt lời, Giang Ly vung tay, tặng hắn một cái bạt tai nảy lửa.

"Chát!"

Âm thanh giòn tan vang lên, Minh Quần ngơ ngác, não bộ hoàn toàn trống rỗng.

Hắn vừa bị tát.

Là Giang Ly – cô nhóc vừa nhậm chức tổng giám đốc – tát hắn.

Hắn còn chưa kịp tỉnh khỏi cú sốc vì bị dội nước, giờ lại bị tát choáng váng.

Cô nhóc này, sao lại dám làm vậy? Hoàn toàn không coi hắn ra gì!

Từ lúc bị cấm bước chân vào công ty, Giang Ly đã tích tụ một bụng lửa giận.

Khoảnh khắc Minh Quần giơ tay lên, cô đã không thể nhịn thêm nữa, cái bạt tai này sớm đã được cô chuẩn bị.

Trừ việc từng thất bại trước Trạm Lục Hành, Giang Ly chưa từng chịu thiệt thòi.

Tính cách cao ngạo, cứng cỏi khiến cô từ nhỏ đã luôn nói được làm được, không bao giờ e dè.

Giang Ly lắc lắc cổ tay hơi nhức một chút, hỏi lại:

“Lần sau còn muốn hiểu lầm nữa không?”

Minh Quần căm phẫn mím môi, xoay người định bỏ đi.

Giang Ly chắn ngang trước mặt, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhấn mạnh từng chữ:

“Tôi hỏi, sau này còn muốn ‘hiểu lầm’ nữa không?”

“Không... không dám.”

“Hôm nay là ngày đầu tôi đi làm, anh triệu tập một cuộc họp, để tôi làm quen với mọi người. 9 giờ 30 họp, có vấn đề gì không?”

“Không... không có.”

“Tốt, vậy anh đi làm việc đi.”

Giang Ly lùi sang một bên, Minh Quần hít sâu một hơi, bước nhanh ra ngoài.

Nhân viên bên ngoài nhìn thấy Minh tổng giám đốc người ướt nhẹp, mặt còn hằn rõ vết tay đỏ rực, ai nấy đều kinh ngạc.

Minh Quần xưa nay ỷ vào cha mình là thành viên sáng lập công ty, luôn làm mưa làm gió.

Trước giờ hắn chưa từng chịu cảnh bẽ mặt như vậy, không ngờ mới hôm đầu đã bị Giang Ly trị thẳng tay.

“Trợ lý Lý, cô lại đây.” Giang Ly gọi Lý Hiểu Quân.

Lý Hiểu Quân vội chạy tới.

“Gọi nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp văn phòng này.” Giang Ly chỉ đạo.



“Vâng.”

“Và gửi cho tôi báo cáo tổng kết các dự án trong năm qua.”

“Rõ.”

Mặc dù chưa từng đi làm, nhưng từ nhỏ, Giang Ly đã quen nhìn bố mẹ xử lý công việc, ít nhiều cũng học được vài phần.

Công ty ngoài mảng thực phẩm, đồ uống – lĩnh vực truyền thống, hiện tại các dự án trúng thầu ngày càng ít và đa số còn bị thua lỗ.

Giang Ly cảm thấy rất khó hiểu, vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu?

Đợi nhân viên vệ sinh dọn dẹp xong, Lý Hiểu Quân bê từng chồng tài liệu vào phòng tổng giám đốc.

Chẳng mấy chốc, một “ngọn núi” hồ sơ xanh chồng chất hiện ra.

Nhiều đến không ngờ!

“Giang tổng,” Lý Hiểu Quân khẽ gọi.

“Có chuyện gì?”

“Tôi muốn hỏi, sáng nay cô vào được công ty bằng cách nào vậy?”

Theo cô biết, Minh Quần đã chuẩn bị rất kỹ, thậm chí còn đưa ảnh Giang Ly cho bảo vệ xem, khiến cô cũng đành chịu thua.

Không ngờ Giang Ly lại bất ngờ xuất hiện ngay trước cửa phòng tổng giám đốc.

“Tôi đưa bảo vệ 500 đồng.”

Lý Hiểu Quân sững lại, không ngờ hàng rào phòng thủ kiên cố của Minh Quần lại bị đánh bại bởi 500 đồng.

Cô nhịn cười, trong lòng không khỏi nể phục cô gái trẻ trước mặt. Cô từng nghĩ Giang Ly chỉ là một đóa hoa trong nhà kính, còn non nớt, nhưng không ngờ cách làm việc lại quyết đoán và lão luyện như vậy.

Giang Ly mở điện thoại, tìm giao dịch chuyển tiền rồi đưa cho Lý Hiểu Quân xem:

“Người nhận là anh ta, đuổi việc anh ta đi.”

“Rõ.”

Cả ngày hôm đó, Giang Ly tổ chức mấy cuộc họp liền, vừa họp vừa tranh thủ đọc hồ sơ. Khối lượng công việc nhiều hơn cô tưởng tượng, chẳng trách mẹ cô bị kiệt sức.

Cô hối hận vì sự non nớt của mình ở kiếp trước. Mẹ vừa phải gánh vác sự nghiệp, vừa chăm lo cho gia đình, quả thực quá vất vả.

Làm việc cả ngày trời, Giang Ly trở về nhà, ngã lăn ra giường.

Mệt quá.

Muốn ngủ quá.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô cầm máy lên, thấy cái tên Lưu Nhã Kỳ thì ngớ người. Cô ấy gọi mình làm gì?

Giang Ly nghe máy, "Alo?"

"Chị... chị dạo này ổn chứ?"

Giang Ly xoay người, ngồi dậy, không hiểu ý cô ấy muốn nói gì.

"Hôm trước chị bỏ đi mà chưa ăn gì, không phải giận em đấy chứ?"

"Không, không liên quan đến em, chỉ là chị thấy hơi mệt." Giang Ly nhàn nhạt giải thích.

"Ồ..."

"Em còn việc gì không? Nếu không chị cúp máy nhé."

"Chị!" Lưu Nhã Kỳ vội nói, "Em... em... tối thứ Sáu em có thể qua nhà chị ở được không?"

Giang Ly khó hiểu, "Hả?"



"Chuyện là... sáng thứ Bảy này em sẽ lần đầu qua nhà anh rể dạy kèm cho em gái anh ấy. Anh ấy nói sẽ đến đón em."

Một tiếng "oành" vang lên trong đầu Giang Ly, như có quả bom vừa nổ tung.

Cô không ngờ Trạm Lục Hành lại trơ tráo đến mức này!

Anh định đưa Lưu Nhã Kỳ "về ra mắt" sao? Để cô ta ở nhà tiện bề qua lại với anh, đúng không?

Vậy còn Giang Thần – em trai cô – anh tính để nó ra rìa sao?

Giang Ly kìm nén cơn giận, "Vậy em tìm anh ấy đi, tìm chị làm gì?"

"Anh rể nói cuối tuần chị cũng sẽ về nhà, anh ấy sẽ đón cả hai. Em nghĩ chúng ta ở chung một chỗ, anh ấy đón một lần sẽ đỡ phải đi hai lượt."

Thật chu đáo.

Hóa ra cuối tuần mình sẽ về nhà mẹ chồng, lại phải nghe từ miệng của Lưu Nhã Kỳ!

"Chị không chắc sẽ về, em đừng đến. Cứ để anh ấy đặc biệt đến đón em đi."

Nói xong, Giang Ly lập tức cúp máy.

Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh.

Nếu không vì Giang Thần, cô thật sự chẳng muốn dây dưa gì nữa.

Chẳng phải làm một tiểu thư nhà giàu đơn thuần, vui vẻ, và tự do là sướиɠ hơn sao?

Giang Ly chậm rãi ngồi dậy, chuẩn bị đi tắm rồi ngủ.

Điện thoại lại reo.

Nhìn màn hình hiện lên dòng chữ "Chồng yêu quý", Giang Ly thẳng tay cúp máy.

Sao thế? Cô vợ nhỏ đi mách chồng à? Cô vừa gọi, giờ đến lượt anh, đúng là hợp nhau thật.

"Chồng yêu quý" không bỏ cuộc, gọi lại lần nữa, Giang Ly lại cúp.

Hóa ra việc cúp máy của người khác vui thế này, bảo sao trước đây Trạm "Chó" cúp máy của cô không chút do dự.

Cuối cùng cũng yên tĩnh, Giang Ly nhìn điện thoại, tiện tay chỉnh sửa danh bạ, đổi tên "Chồng yêu quý" thành "Tên khốn".

Ừ, nhìn thế này mới dễ chịu.

Tuần tiếp theo, Giang Ly bận rộn với công việc, dần quen với quy trình và nhịp độ làm việc ở công ty.

Trong thời gian đó, Trạm Lục Hành gọi cho cô vài lần, nhưng vì phiền quá, cô đã thẳng tay chặn số.

Một ngày làm việc kết thúc.

"Giang tổng, tôi tan ca đây." Lý Hiểu Quân vào phòng chào cô.

"Ừ, sau này không cần chờ tôi, cứ đến giờ là về." Giang Ly không ngẩng lên, vẫn đang tăng ca đọc tài liệu dự án.

"Cần tôi gọi đồ ăn cho chị không?"

"Không cần, tôi chưa đói."

"Vâng."

Lý Hiểu Quân rời đi, chẳng bao lâu, không khí bên ngoài im ắng hẳn.

Không biết đã bao lâu, Giang Ly mới khép lại tập tài liệu, vươn vai một cái, chuẩn bị tan ca.

Bây giờ cô đã quen với việc tăng ca. Về nhà cũng không có việc gì làm, thà ở công ty xem thêm chút hồ sơ.

Bước ra khỏi cửa công ty, một làn gió lạnh ập đến, Giang Ly kéo chặt áo, mở điện thoại đặt xe.

Bỗng nhiên, một tiếng còi xe chói tai vang lên.
— QUẢNG CÁO —