Trọng Sinh: Bị Tôi Để Ý Rồi Em Còn Muốn Chạy?

Chương 57: Đền tội.



Bà ta không biết, người của ngôi nhà giúp bà ta đuổi "quỷ" đang nhìn bà ta với ánh mắt còn hơn là nhìn thấy quỷ nữa. Hàng xóm xung quanh nghe được rõ ràng càng trợn mắt há hốc mồm. Nói sao họ cũng chẳng tin trong làng của họ lại chứa chấp một con quỷ giết người còn không hề biết sợ. Thật sự là khiến người không rét mà run.

Có lẽ ánh mắt của người phía sau quá mãnh liệt, khiến cho mợ Hạ Nhiên nhận ra, vừa sợ bóng sợ gió một hồi, bà ta lập tức quay phắt đầu lại, sau đó sững ra.

Bà ta giật mình sợ run trong lòng, không nói tiếng nào mà hoảng hốt tung cửa rời đi. Bà ta cũng chẳng có thời gian nghĩ bóng ma kia có đợi bà ta đi ra lại đuổi theo bà ta đánh đánh giết giết hay không nữa.

Bởi vì quá vội vàng, bà ta bị vấp một cái, đầu đập xuống mặt đất sỏi đá sần sùi, tóe máu ra.

Nhưng có lẽ đầu bà ta quá cứng, không những không ngất đi, còn có sức mà chạy nhanh hơn, nghiêng ngã lảo đảo rời khỏi tầm mắt của hàng xóm láng giềng.

Một đêm kinh hoàng ở trong sự mất ngủ của rất nhiều người mà trôi qua.

Sáng hôm sau sự kiện này lấy một tốc độ gió cuốn mây bay lan khắp làng.

Ai cũng không tin được mợ Hạ Nhiên lại giết người, còn bị người ta về đòi mạng.

Khiến người ta kinh sợ nhất là, người bà ta giết lại là bác sĩ Giang, người mà họ cho rằng vô ý bị ngã chết.

Mợ Hạ Nhiên có thể nhìn thấy bác sĩ Giang về đòi mạng thì người khác cũng thấy. Lại thêm những lời đối thoại kia, họ càng thêm khẳng định.

Mà nguyên nhân bà ta giết bác sĩ Giang cũng khiến họ bàng hoàng, kinh tởm.

Lý Thành thủ thư có quan hệ tốt với bác sĩ Giang, lại hiểu rõ ngọn nguồn lập tức chạy đến, tiếng chất vấn to đến nổi người xung quanh đều bỏ dỡ công việc mà chạy ra xem, rồi cũng gia nhập cùng ông chửi mắng bà ta.

Hạ Tín, Hạ Tình hai đứa con của bà ta cũng bị mắng đến ngốc luôn, tình huống gì cũng không rõ. Tại sao ai cũng mắng mẹ mình là kẻ giết người? Tại sao họ nghe một câu đều không hiểu vậy?

Cậu Hạ Nhiên đi biển về khuya ngủ đến giờ nào có biết đêm qua vợ mình gặp chuyện gì. Hiện tại nghe hàng xóm láng giềng chất vấn, ông ta không dám ló mặt ra ngoài, sợ bị mắng.

Nhưng dù ông ta có trốn, người ta cũng sẽ không buông tha. Họ còn nhớ ra chuyện ông ta nói trong lúc say, bắt đầu mắng cả hai vợ chồng.

Mà thời điểm cả làng dồn về một chỗ, trên đảo cũng chào đón một chiếc cano chở hai người cảnh sát.

Ở đảo không phải chưa từng có cano xuất hiện, nhưng mỗi lần có đều đại biểu cho một việc. Việc đó quan trọng đến mức cần cano đến nhanh đi nhanh để hoàn thành.

"Tránh đường! Xin bà con tránh đường đi!"

Người đàn ông trung niên mặc tây trang hô lớn, đồng thời mở đường cho hai người cảnh sát.

Bà con xung quanh thấy cảnh sát thì hết hồn, vội vàng né sang một bên.

Cái thói xấu của người vùng quê là rất sợ cảnh sát, dù họ chẳng làm gì cũng sợ.

Cậu mợ Hạ Nhiên kẻ trong người ngoài vừa nghe hai chữ cảnh sát đã sợ nhũn chân ngã nhào trên đất.

Giang Tuyền không rõ đã lên đảo lúc nào, ở phía sau hai người cảnh sát, nhìn mợ Hạ Nhiên bằng ánh mắt sắc lạnh.



Người trên đảo có người nhận ra cô, là Lý Thành.

"Cháu Tuyền, chúng ta thật có lỗi với cháu."

Ông áy náy cúi đầu, người như muốn già thêm vài tuổi.

Giang Tuyền lắc đầu: "Mọi người không sai. Tà tâm của kẻ tham lam độc ác làm sao mọi người biết được."

"Còn phải nhờ bác lấy chứng từ tài sản đưa cho cảnh sát. Chuyện này là Hạ Nhiên giao phó."

Hiện tại để pháp luật nhúng tay, không đơn giản chỉ là đòi lại tài sản nữa nên không cần Hạ Nhiên ra mặt.

Người trên đảo nghe nói là Hạ Nhiên thì đều ồ lên. Lý Thành cũng không ngờ Hạ Nhiên dù đi nhưng vẫn cảm thấy không cam tâm chuyện bác sĩ Giang, vậy mà để cảnh sát nhúng tay.

Dù mang tiếng là người thân, nhưng chẳng ai trách mắng Hạ Nhiên tuyệt tình cả. Bởi thân sơ ai nhìn cũng rõ, bác sĩ Giang so với người một nhà này đều hơn hẳn.

Nhưng có người vừa nghe hai chữ Hạ Nhiên đã sừng sộ lên.

"Là nó! Lại là nó! Đều là tại nó!"

Mợ Hạ Nhiên bị cảnh sát lôi dậy như điên lên không ngừng hét lớn, mắt trừng trừng nhìn Giang Tuyền và chú Lý.

"Thứ máu lạnh đến người nhà cũng không tha! Sao nó không chết đi!!!"

Bà con hàng xóm hít vào từng ngụm khí lạnh, thế mới biết lòng người kinh tởn thế nào.

Rõ ràng họ đều là người dân chất phát... Không, mợ Hạ Nhiên không tính là người trên đảo. Bà ta là được gả đến từ đảo kế bên, đời sống còn lạc hậu hơn bọn họ bên này. Nhưng tâm tư lại độc ác hơn...

"Đi!"

Cảnh sát lại nắm bà ta lên, thúc giục.

"Buông ra! Ai cho chúng mày bắt tao??"

Mợ Hạ Nhiên còn nghĩ chống chế, bị anh cảnh sát bẻ tay đẩy đi.

"Đợi lên tòa rồi bà sẽ biết tại sao mình bị bắt thôi."

Ông chú trung niên mặc tây trang lạnh lùng thốt lên một câu, cực lỳ có phong phạm luật sự, không hề cà lơ phất phơ như trước nữa.

Ông ta cũng khổ tâm lắm, vì sớm bàn giao cho người ta mà không thể không cố gắng, đến ma cũng giả nữa. Nếu không phải ông ta không sợ ma, có khi cũng chẳng dám làm.

"Ông là ai!!?"

Mợ Hạ Nhiên sừng sộ lên trừng ông ta.



"Luật sư đến điều tra vụ án Giang Tuân - Bác sĩ trên đảo bị hại chết."

"Đêm qua chúng ta vừa gặp nhau đấy, bà quên rồi à?"

Ông ta cực kỳ đáng đánh mà hỏi ngược lại bà ta.

"Là ông??? Sao ông dám!!?"

Mợ Hạ Nhiên nhận ra người đêm qua dọa mình là ông ta, mắt long sòng sọc nhìn ông ta.

Người chứng kiến đêm đó cũng không ngờ có chiết khúc này. Nhưng thật ra họ cũng không quá để ý, quan trọng là mợ Hạ Nhiên thật sự giết người.

"Là do bà có tật giật mình, trách ai."

Ông ta đúng lý hợp tình nói.

"Được rồi, mau đi thôi."

Ông nói với hai vị cảnh sát đang lôi kéo hai vợ chồng cậu mợ Hạ Nhiên đi. Tuy người đẩy là mợ Hạ Nhiên, nhưng cậu Hạ Nhiên biết mà giấu giếm bị tội liên đới.

"Bà con nếu muốn được xem tòa án phán xét thì có thể qua đất liền vào ngày mai chín giờ sáng. Nguyên chủ của tôi sẽ hỗ trợ cho các vị đi lại ăn uống."

Bà con hàng xóm không ngờ còn có thể được chứng kiến một phiên tòa xét xử, kinh ngạc không thôi.

Mà vợ chồng cậu mợ Hạ Nhiên mặt xám mày tro bị lôi lên cano đi mất.

Hai đứa con yêu quý ngơ ngác nhìn cha mẹ mình bị lôi đi, mãi không thể tin nổi.

Căn nhà trở nên tiêu điều, chẳng ai thèm quan tâm hai con người đã bị cha mẹ chiều hư.

Hạ Nhiên ở bên kia trái đất không biết người đàn ông của mình lại làm ăn nhanh gọn như vậy. Đợi anh báo tin cho cô biết đã là lúc họ bắt đầu tiếp tục huấn luyện sau kỳ nghỉ xuân.

Hạ Nhiên lúc nghe còn sững sờ thật lâu.

"Tài sản của em có muốn đòi về không?"

Ricard nhìn cô gái nhỏ im lặng hồi lâu, lên tiếng hỏi.

Số tài sản kia chỉ chưa đến một nữa. Nếu Hạ Nhiên muốn đòi về hết, khoản nợ kia sẽ rơi xuống đầu hai người em họ của Hạ Nhiên.

"Còn bao nhiêu đều đem đi từ thiện."

Ý chính là buông tha cho số đã mất kia.

Tuy rằng làm vậy chưa chắc sẽ được người nhà kia cảm kích, thế nhưng Hạ Nhiên cũng chỉ muốn an lòng mà thôi, không quan tâm họ nghĩ gì.