Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu

Chương 115: Phán tội



"Vợ ngủ ngon, bảo bối ngủ ngon."

"Baba cũng ngủ ngon nhé."

Cuộc nói chuyện điện thoại cứ kết thúc trong ngọt ngào như thế. Đôi bàn tay thon dài của anh trong bóng đêm được ánh sáng bên ngoài cửa sổ hắc vào tạo thành một bức tranh thật hoàn mỹ, ngón tay nhẹ nhàng trượt vào nút đỏ trên màn hình.

Anh dọn dẹp một số giấy tờ vừa làm xong vào hộc tủ, sắp xếp lại một chút rồi bước ra khỏi văn phòng, đi ngang qua kệ gỗ đôi bàn tay ấy nhẹ như không cầm lên chiếc mặt nạ bạc vừa đi vừa đeo lên khuôn mặt điển trai yêu nghiệt của mình.

Bước chân anh nhẹ nhàng đi đến phòng giam của tổng bộ, đôi môi không bị che bởi mặt nạ không nhịn được nhếch nhẹ, trông người đàn ông bây giờ không giống người thuộc về thế giới tầm thường này.

Anh giống thần chết, không, anh không như một sứ giả của địa ngục dùng một cách lãng tử nhất mời gọi loài người xuống tận cùng của thế giới u ám.

"Lão đại." Hai người đàn ông mặc áo đen đứng hai bên canh giữ căn phòng đầu tiên từ xa thấy anh liền cúi người chào ngay sau đó lập tức rút chìa khóa mở cửa phòng giam ra.

Bên trong là một căn phòng tối tăm ẩm thấp, so với nhà tù thì có lẽ rộng hơn rất nhiều nhưng so với nơi này thì người ta lại tha thiết được ở trong tù hơn là ở đây.

Bên trong có hai người nằm trên nền gạch lạnh lẽo, một nam một nữ. Người đàn ông mặc một bộ vest màu xám tro nhưng lại bị vùi trên đất đến dơ dáy bẩn thỉu. Khắp người người đàn ông đều là vết thương lớn nhỏ bị vùi trên nền sàn dơ đất cát bám vào vết thương làm mủ trên đó, tay chân hắn tay bị dây xích khóa lại.

Bên kia người phụ nữ cũng không tốt hơn bao nhiêu, có điều người cô ta không bị tra tấn, cô gái mái tóc bù xù trên người là bộ váy dành cho phụ nữ mang thai.

Không sai, chính là Tiếu Đán người giúp việc ở Lâm gia, cũng chính là cô gái bị giả làm Ngạn Doanh kia. Tiểu Đán đã tiếp xúc thân cận với Bách Duật máu cô ta cũng sẽ nhiễm bệnh nên không dùng tra tấn thân thể với cô ta được.

Trước kia khi Hàn Phong đi đến nhà giam tất cả mọi người đều đã đến, có điều lần này là ngoại lệ anh không nhịn nổi tức giận mà đến đây ngay lập tức.

"Nhị lão đại, Tam lão đại, Tứ lão đại, Ngũ tỷ"

Bên ngoài vang lên tiếng chào hỏi của người canh gác, người đàn ông một chút cũng không quan tâm đi đến chiếc ghế để sẵn thong thả ngồi xuống.

"Lão đại, hôm nay anh đến sớm quá."

Hứa Thiên phẩy phẩy bàn tay còn dính chút bụi bặm của thức ăn vụn trên tay nhìn anh cười hì hì. Nhìn Hứa Thiên, Hàn Phong lại nhớ đến lời của Ngạn Doanh lúc nảy, anh liếc mắt nhìn sang người đàn ông nằm trên sàn âm thầm ra hiệu cho bọn họ.

"Tên Trần Kiệt sống cũng không tốt lành gì lắm, bao nuôi không ít gái làng chơi, có điều ở quê còn có một vợ hai con, đã ly hôn nhưng hình như Trần Kiệt không có chu cấp gì cho con mình cả." Người nói là Nam Hành, sự việc điều tra gốc ngọn sự tình trước nay đều do anh đảm nhận.

"Đúng là đàn ông tồi" Thiên Ý khinh bỉ nói

"Hay là đem hắn đến chỗ Hắc Hắc đi." Lập Hoành đưa ra ý kiến.

"Lão đại, như thế được không?" Nam Hành hỏi anh.

"Đưa đến chỗ Hắc Hắc cũng không xứng, phát đạn này của Gìa La e là tàn phế rồi, đưa đi lao dịch đi." Tàn phế rồi cũng không làm nên trò trống gì, xem như tích đức cho cục cưng còn chưa ra đời của anh đi.

"Vậy còn người phụ nữ này phải làm sao lão đại."

"Giết đi"

"...'

Cằm của bốn người họ cũng muốn rớt ra rồi, còn tưởng hôm nay lão đại nhân từ vô đối. Nhưng có một điều họ đã quên rằng nếu không vì Tiểu Đán làm gián điệp trong nhà họ Lâm thì bọn chúng làm sao đoán được thời cơ mà lẻn vào bắt cóc Ngạn Doanh, làm sao bọn chúng có thể là mối đe dọa cho Ngạn Doanh được.

"Lôi đi."

Người bên ngoài nhận lệnh đi vào lôi người phụ nữ đi đến một căn phòng khác, tác dụng của thuốc mê quá độ người phụ nữ bị lôi đi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, người đàn ông cũng thế nhưng bị đưa đến công trường ở Macau làm lao dịch cả đời.

"Lão đại, còn có một chuyện, Hồng Nương bị Qủy Dạ giết rồi, cô ta đang ẩn ấp ở vùng biên giới không biết đang có âm mưu gì." Thiên Ý đi lên phía trước báo cáo lại cho anh.

"Có biết lí do vì sao Hồng Nương làm vậy hay không?" Hàn Phong ngước ánh mắt có chút thất vọng lên nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ nhỏ của phòng giam.

"Thu Thu chính là con gái của Hồng Nương, Qủy Dạ dùng cô ta uy hiếp Hồng Nương phản bội, xác của Hồng Nương bị Lão Ma Hoàn giành mất rồi, em cũng mặc kệ ông ta."

Tính ra thì cũng thật đáng tiếc, Hồng Nương đã ủng hộ anh kể từ khi anh còn làm việc cho Huyết Vũ, có điều người tính trời tính cũng không bằng số phận.

"Đem Bách Duật đến phòng thí nghiệm ở Mỹ đi, nghiên cứu ra thuốc kéo dài thời gian sống cho Thu Thu một chút, khi nào Lão Ma Hoàn làm tang lễ thay tôi tặng một vòng hoa." Hàn Phong vân vê chiếc nhẫn cưới trên tay mình, yên lặng hồi lâu mới gật đầu với Nam Hành ngoài cửa, anh ta hiểu ý gọi người bên ngoài.

"Đem ông ta vào đây đi." Cửa phòng giam đối diện mở ra, Gìa La bị người canh gác thúc giục đi nhanh về phía phòng đối diện.

"Ây da, Gìa La lão đại đây sao, thấy nhà giam của Hắc Long chúng tôi thế nào." Hứa Thiên tay cầm khăn lau lau con dao găm sắt bén trên tay mình vừa đá đểu liếc nhìn ông ta.

Người bên ngoài của Hắc Long cũng vào phòng giam không ít, họ nhanh chóng hiếu chuyện đứng thành một hàng sau lưng Hàn Phong.

Gìa La cắn răng chịu đựng lôi kéo của hai người hai bên, trong giờ phút này còn có thể nặn ra một nụ cười. "Các vị lão đại, tôi đây chỉ là nhất thời bị con ả Qủy Dạ kia xúi giục thôi, tôi làm gì dám đối đầu với Hàn lão đại chứ, ây da chúng ta thương lượng lại đi được không." Không hổ là người có khả năng làm khó bọn họ một trận mà.

"Ông có gì để thương lượng với chúng tôi sao?"

"Sao lại không có chứ, bây giờ lão đại thả tôi ra tôi liền chỉ các ngài chỗ Uranium còn lại kia."

"Haha, làm xong cái món đồ kia mà ông vẫn còn Uranium sao." Lần này Hàn Phong bị ông ta chọc cười đến độ không nhịn được cười lớn. Gương mặt Gìa La bổng chốc tối sầm lại, không ngờ trong thời gian sớm như vậy mà Hắc Long đã điều tra ra tất cả.

"Không cần nói nhiều, một là ông hãy tự xử giống như ông dạy tôi lúc sáng vậy, bằng không quyền lựa chọn chính là nằm ở chỗ tôi, muốn giết ông kiểu nào thì liền như vậy. "Anh tiện tay rút cây súng bên hông một đàn em bên cạnh quăng đến bên chân Gìa La.

"Tôi..."

"Lão đại người xem, tôi đã làm trong cái nghề này hơn ba mươi năm rồi, hãy tha cho tôi đi tôi sẽ nhập hàng giúp người bán, tôi phân biệt được hàng tốt xấu mà."

Gìa La liên tục tái mặt quỳ xuống cầu xin anh bằng mọi giá bảo vệ cái mạng ông ta.

"Ông đã tài giỏi như thế thì tôi cho ông vinh hạnh cuối cùng nhé, được làm thức ăn cho Hắc Hắc đó, vui không?" Hàn Phong cuối người giọng điệu lơ đễnh nhìn ông ta.

"Lão đại, lão đại tha cho lão già này đi."

"Lôi đi"